Khi tôi còn đang ám ảnh với những lời miệt thị người mẹ trong vụ cháy ở Đà Lạt, chồng tôi vội vã bàn phương án trong đêm
Cuộc sống đôi khi không cho chúng ta lựa chọn.
Vụ cháy phòng trọ ở Đà Lạt khiến 3 bé (6 tuổi, 4 tuổi, 9 tháng tuổi) ra đi thật quá xót xa. Chắc chắn những người ngoài, không phải họ hàng thân thích hay chỉ được đọc tin tức qua màn hình cũng vô cùng thương tiếc. Vì thế làm ơn xin đừng dùng những lời lẽ cay nghiệt để chỉ trích người mẹ nữa, gia đình họ đã quá đau đớn và mất mát rồi.
Tôi đã từng rơi vào tình trạng như chị ấy: 3 đứa con (1 con trai và 2 con gái sinh đôi), chồng đi làm xa, không có một ai hỗ trợ đỡ đần. Từng có một thời gian tôi stress đến mức muốn trầm cảm, lúc nào cũng tất bật, đơn độc, xung quanh chỉ toàn là bỉm sữa, tiếng khóc, sự nheo nhóc rất đáng sợ.
Hiện trường vụ cháy ở Đà Lạt
Video đang HOT
Tôi đã từng quên nồi thịt kho trong bếp đến cháy đen thui. Tôi cũng có đôi lần đem chìa khóa cửa, chìa khóa xe cất vào ngăn đá tủ lạnh. Tôi có lúc đứng giữa nhà mà không nhớ nổi đã cho con ăn chưa hoặc cho gia vị 2 lần vào nồi cháo của con. Tôi đã từng để các con ở nhà vài phút rồi chạy sang cầu cứu hàng xóm những lúc không xoay xở nổi. Có lúc tôi khóc một mình, tự trách bản thân vô dụng, tự đập vào đầu mình vì không hiểu não chứa cái gì mà không thể nhớ nổi thứ cần nhớ. Và tôi tin có rất nhiều bà mẹ 3 con cũng đãng trí như tôi, cũng mệt mỏi và từng bế tắc như tôi.
Cuộc sống đôi khi không cho chúng ta lựa chọn. Chồng tôi phải đi làm xa mới đủ thu nhập để lo cho 3 đứa con. Bà ngoại thì sức khỏe yếu, bà nội 60 tuổi vẫn phải đi làm kiếm tiền, trách được ai ngoài một mình tự lo. Có lúc tôi chỉ ước giá mình đừng đẻ thêm hoặc có 1 ngày được sống cho riêng mình một lúc nhưng vì các con tôi lại phải gắng gượng.
Đã có ai phải trải qua cảm giác lúc nào cũng một mình như thế chưa? Nhất là khi cả 3 đứa con cùng ốm, muốn đi vệ sinh cũng phải tiết kiệm thời gian. Làm mẹ đâu có phải lúc nào cũng toàn năng, muốn con mình khỏe mạnh nhưng đâu phải thực tế lúc nào cũng thế. Rồi kết quả thế nào cũng áp đặt lên người làm mẹ: Con không lớn do sữa mẹ không tốt, con hay ốm vặt do mẹ không chăm đúng cách, con lười ăn do mẹ không biết nấu, con chậm nói, chậm đi… do mẹ không biết nuôi. Có bất cứ vấn đề gì xảy ra với con tội lỗi đều do người mẹ, xót xa đau đớn chưa hết còn bị người đời chửi rủa làm mẹ mà vô trách nhiệm. Chúng tôi đâu có muốn như thế?
Đọc được vụ việc chồng tôi cũng lo lắng gọi điện về. Anh bàn tính đón mấy mẹ con tôi lên ở cùng hoặc anh sẽ chọn một công việc nào thu nhập thấp hơn nhưng gần nhà để đỡ đần 4 mẹ con. Tôi cũng chưa biết bản thân có thể gắng gượng được bao lâu nhưng dù sao được người thân thấu hiểu cũng là điều may mắn, an ủi.
Đọc tin về vụ cháy tôi cũng tự chấn chỉnh lại mình. Mỗi một sự việc đi qua sẽ giúp chúng ta nhận ra bài học chứ đừng hằn học rồi đay nghiến những người ở lại để họ sống không bằng chết. Mất mát như thế là đủ rồi. Nếu có thể, xin hãy quan tâm đến những người làm mẹ đang nuôi con nhỏ nhiều hơn, thấu hiểu và cảm thông với sự vất vả, với những vấn đề dù không muốn nhưng họ đang phải vật lộn từng ngày.
Bật khóc vì dẫn bạn trai về ra mắt, bố tôi mắt đỏ hoe ở sau nhà
Tôi ra sau vườn lấy đồ thì thấy bố đang đứng ở đấy, mắt ông còn đỏ hoe, tay chân lúng túng.
Gia đình tôi có 2 người con, là tôi và em gái. Bố mẹ thương chị em tôi lắm, luôn bảo vệ, nâng niu chúng tôi. Tuy nhà không giàu có nhưng chúng tôi luôn được hưởng những thứ tốt nhất, từ quần áo đến ăn uống. Bi kịch xảy đến vào năm em tôi 4 tuổi. Trong lần cả nhà đi ăn giỗ, chúng tôi gặp tai nạn giao thông và em gái tôi mất ngay tại chỗ. Thời khắc đó, đến bây giờ, nghĩ đến vẫn khiến tôi bật khóc run rẩy. Bố mẹ tôi phải mất quãng thời gian dài mới thoát khỏi ám ảnh, đau khổ và bớt tự trách bản thân mình.
Em gái không còn, bao nhiêu tình thương, bố mẹ dành hết cho tôi. Ông bà luôn thủ thỉ, bảo tôi lấy chồng gần nhà, đừng lấy chồng xa, đừng rời bỏ bố mẹ. Tôi cũng tự thề với lòng là sẽ không yêu ai ở khác huyện mình. Tôi từ chối tất cả lời tỏ tình của những người con trai ở xa.
Nhưng rồi cuối cùng, tôi lại yêu một người đàn ông ngoại quốc. Anh ấy sống ở Việt Nam 3 năm rồi. Theo kế hoạch thì hết năm nay, anh ấy sẽ về lại Nga. Vào dịp Tết, anh ấy đã tỏ tình với tôi và tôi đồng ý. Tôi biết mình yêu anh nhưng chỉ cần nghĩ đến bố mẹ, tôi lại đau thắt lòng. Vì thế, tôi giấu giếm chuyện yêu đương của mình.
Đến chủ nhật vừa rồi, sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định dẫn bạn trai về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi bất ngờ lắm. Bằng vốn từ Tiếng Việt ít ỏi, bạn trai tôi xin phép bố mẹ cho tôi được làm vợ anh ấy. Anh nói chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới vào giữa năm nay, sau đó về Nga để tổ chức hôn lễ ở đó. Anh sẽ lo cho tôi sang Nga định cư cùng anh.
Bố mẹ tôi thở dài, hỏi ý kiến của tôi. Tôi cúi mặt, cảm giác đau xót day dứt không sao diễn tả nổi. Đến mức, tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của bố mẹ bởi tôi đã phản bội lại lời thề của chính mình, đã rời xa bố mẹ. Bất ngờ là bố mẹ ủng hộ tôi, còn nói chỉ cần tôi hạnh phúc thì tôi sống ở đâu, ông bà cũng chấp nhận.
Một lúc sau, tôi ra sau vườn, định hái ít rau nấu canh thì thấy bố đang đứng ở hiên nhà. Thấy tôi, ông luống cuống lau nước mắt, tay chân lúng túng, đôi mắt đỏ hoe. Thấy bố như thế, tôi đau lòng bật khóc. Ông vỗ về, bảo tôi rằng do ông mừng cho tôi nên mới khóc. Nhưng tôi biết, bố khóc vì tôi sắp đi xa, khó có thể về thăm nhà thường xuyên được.
Trở về thành phố, tôi càng thêm đắn đo. Tôi không thể rời bỏ bố mẹ được, bố mẹ đã mất em gái rồi, không thể mất cả tôi nữa. Nhưng tôi cũng không thể từ bỏ tình yêu; người con trai này đã yêu thương và chiều chuộng tôi như một nàng công chúa. Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Ngày hôn lễ, sắp trao nhẫn cưới thì một người đàn bà điên đầu bù tóc rối xuất hiện: Câu gào thét lật tẩy âm mưu của chú rể (P3) Tôi ám ảnh mỗi khi thấy bông hoa hồng trắng hay món quà đặt trước cổng. Bởi tôi thừa biết người gửi là ai. Sau đám cưới không thành, tôi bị một cú đả kích lớn nên lúc nào cũng trong tình trạng ủ rũ, u sầu. Chỉ cần nghe ai nói đến chuyện cưới hỏi thôi là tôi đã có thể bật...