Khi teen “hàng hiệu” kén trường
Không vất vả, cực nhọc cho kì thi Đại học sắp tới, nhiều teen “hàng hiệu” ung dung ngồi thảnh thơi để phụ huynh tìm một trường “xứng tầm” với mình.
Không phải trường sang, trường “xịn” thì không học
“Con không học trường Việt Nam đâu. Mẹ mà bắt con học trường Việt thì bạn bè cười vào mặt con mất. Mẹ muốn học thì mẹ cứ học chứ con thì không”. Kèm với vẻ mặt khó chịu và thái độ cọc cằn, đó là những lời của n.am s.inh tên X, cựu học sinh trường N.T.T nói với mẹ mình.
Sau khi tốt nghiệp THPT, thay vì vất vả cho kì thi Đại học như các sĩ tử khác, X rất ung dung vì anh chàng vốn là “cục vàng” của gia đình. X không bao giờ phải lo lắng bởi với “chức danh” con trai duy nhất, cháu đích tôn nên chuyện gì bố mẹ, ông bà và cả dòng họ cũng đều cố gắng lo hết cho anh chàng.
Quen sống trong nhung lụa xa hoa, một số teen cộp cho mình cái mác “nhà giàu, học trường sang, dùng hàng hiệu” mới chịu được. Nếu có ai hỏi, thì chẳng mấy teen thẳng thắn thừa nhận mình muốn vào “trường sang” để khẳng định “đẳng cấp” mình. Hầu hết chỉ có những lí do kiểu: “ Trường nước ngoài bằng cấp có giá trị, t.iền nào của nấy”.
Có teen còn tỏ ra ngại ngần vì nếu học trường Việt, khi đi học mà dùng toàn hàng hiệu hay lộng lẫy quá thì… lại thành khó coi nên rất ngán. Lại có cả những lí do như kiểu: “Học trường đẳng cấp thì cũng quen những bạn bè đẳng cấp như mình”. Trăm ngàn lí do đến khó hiểu được đưa ra.
Như cậu bạn tên X ở trên, X chẳng phải muốn học ở trường nước ngoài vì giá trị bằng cấp, cũng chẳng phải vì học để mở mang, mà đơn giản vì sợ xấu hổ, bị bạn bè chê cười.
Không chỉ X, ở thời điểm này, nhiều teen “hàng hiệu” vẫn ngồi rung đùi để các bậc cha mẹ lo lắng, hối hả tìm một trường Quốc tế cho mình. Thậm chí có nhiều bạn gia cảnh cũng chẳng mấy khá giả, nhưng vẫn thích nhắm đến cá trường “thật đắt”.
Ảnh chỉ mang tính chất minh hoa
Học trường “xịn” kiếm bồ cho dễ
Video đang HOT
Học trường xịn, mang cho mình một cái mác tốt, một vẻ ngoài lịch lãm, gia cảnh khá giả hay học một trường có tiếng tăm của nước ngoài thì chuyện đi cưa cẩm của các chàng, hay các nàng cũng thuận lợi hơn nhiều.
N vừa tốt nghiệp lớp 12 là đòi ngay bố mẹ đóng t.iền v.ào học trường quốc tế X, anh chàng chưa vào học đã nghĩ ngay đến chuyện trong trường sẽ đầy “em xinh”. Học hành chẳng lo, vào lớp, việc đầu tiên là N nghía qua xem có ai “hot hot” không? Những môn nào mà có “em xinh” thì anh chàng chẳng bao giờ vắng tiết. Còn những tiết học mà không có ai “hot” thì N tỏ ra chán nản, chẳng có mặt được bao nhiêu.
Nhiều teen đến lớp rất đầy đủ nhưng kết quả học tập cũng chẳng khá khẩm. Do vào lớp chỉ lo ngồi “tia em này em kia” nên chẳng thể tập trung nghe giảng được. Nhiều bạn giải thích rằng “Có đối tượng thì có hứng thú để đến lớp hơn. Còn không có ai thì… ngồi lâu thêm buồn ngủ?”. Thế nhưng khi có đối tượng nhiều teen lại mải mê chuyện trò, làm quen… Chưa kể đến chuyện còn phải cố gắng thể hiện mình với nàng, thì học có vào đầu được là bao(!)
Không chỉ tìm mối trong trường, nhiều teen khá tận dụng mác “trường nước ngoài của mình”. Ra khỏi trường, vừa gặp người khác là nhiều teen vội khoe ngay “Mình học trường Quốc Tế A, B,C”. Đó phải chăng cũng là một lợi thế với những teen chỉ thích quen với những người “cùng đẳng cấp”?
Lại có những teen học hành chẳng đến đâu, chỉ lo chơi bời. Nhập học cả tháng mà cũng chẳng hề biết nửa câu giao tiếp cắt làm đôi. Thi lúc nào cũng “F – Fail”, ấy thế mà đi đâu cũng “oang oang” khoe: “Ta đây học trường quốc tế” như tự hào lắm. Nhiều cô nàng, anh chàng “ chảnh chọe” nói mấy câu giao tiếp thông thường để “lấy uy ta đây- văn thông võ thạo với người khác”. Bởi ít ai nghĩ rằng nhiều học sinh vác cái mác “học trường tây” mà lại anh văn cực kém. Nhưng cái kim trong bọc cũng lòi ra, chỉ cần “khảo sát” sơ thì… tịt ngòi.
Có lẽ phần nào cũng vì vậy, mà nhiều teen sống c.hết cũng vẫn đòi bố mẹ cho vào những trường nước ngoài học. Và khi vào được rồi thì học rớt, học lại cũng chẳng sao. Học càng lâu thì… cưa được càng nhiều em mà (!).
Không phải cứ trường nước ngoài là mới tốt
Tất nhiên, ngoài những anh chàng, cô nàng tìm đến trường nước ngoài với mục đích vui chơi, thì có nhiều bạn cho rằng : “Trường nước ngoài học thì bằng cấp giá trị”. Thế nên, dù thế nào cũng phải vào cho được một trường quốc tế mới an tâm.
Tuy nhiên, sự thật không hoàn toàn như thế. Một tấm bằng tốt nghiệp trường Việt thành tích xuất sắc, chắc chắn vẫn ăn điểm so với một tấm bằng quốc tệ loại “đậu vớt” với những con điểm xấu liên miên.
Lại có bạn cho rằng học trường nước ngoài thì sẽ thoải mái hơn và đỡ vất vả hơn. Thế nên khi vào học mới biết nó chẳng đơn giản như mình tưởng. Học bằng tiếng việt nếu không hiểu gì đã khó. Nay học hẳn bằng “anh ngữ” thì dù việc ấy lại khó gấp bội lần.
Khi chọn một mội trường học, nếu teen chỉ nhắm đến uy tín của trường, mà không tự phấn đấu với bạn thân để có kết quả tốt, thì tất cả cũng thành vô nghĩa. Hãy chọn cho mình một quyết định thật chuẩn xác nhé!
Theo PLXH
Nợ tình...
Anh cả đột ngột gọi điện thông báo cuối tháng sẽ cưới vợ. Cả nhà tôi nhìn nhau ngỡ ngàng.
Lúc nói chuyện qua điện thoại, bố tôi lặng đi, thả rơi cả máy, sau còn gọi lại để xác minh vì sợ mình nghe nhầm. Nhưng không, anh tôi vẫn khẳng định: "Ơ, bố hay nhỉ, con trai bố 35 t.uổi rồi, không lấy vợ mới là lạ. Hay là bố muốn con ở vậy?".
Bố tôi mừng quá, nói không thành câu: "Bố tin, bố tin, chúc mừng con trai của bố!". Mẹ tôi nghe xong sự tình, chạy khắp làng khoe: "Thằng Minh nhà tôi cưới vợ! Thằng Minh cưới vợ!".
Mẹ tôi mừng cũng phải. Tin anh Minh cưới vợ đồng nghĩa với việc nhà tôi... giải được hạn cả chục năm nay. Anh Minh là người nặng tình nặng nghĩa, khi tình yêu đầu đời không thành, anh đã thề đời này kiếp này không cưới vợ. Thế rồi, anh mới bỏ đi làm ăn xa nhà như vậy.
Hồi anh Minh mới ra trường, có chị Nguyệt, Kế toán trong công ty đem lòng yêu anh say đắm. Chưa một lần yêu, anh ngây ngô đón nhận chị Nguyệt rồi chìm đắm trong tình yêu đó. Chị Nguyệt hơn anh tôi đến 4 t.uổi, lại có nhiều tai tiếng nên gia đình tôi phản đối ghê lắm.
Ngày gia đình tôi họp mặt để phản đối việc hai người yêu nhau, anh chẳng nói một lời mà phi ra sau nhà, lao người xuống giếng. Cả nhà tôi được phen hết hồn, bắc thang ném dây để kéo anh lên. Sau đó, bố tôi thay mặt cả nhà hứa với anh, sẽ không còn một lời ngăn cấm nào nữa. Dù gì anh cũng là cháu đích tôn của dòng họ, anh lại yếu đuối nên chẳng ai dám làm anh phật lòng.
Gia đình tôi không ngăn cấm nữa, anh Minh được tự do yêu chị Nguyệt, nhưng anh vẫn không hết khổ. Tình yêu đang suôn sẻ thì bất ngờ chị Nguyệt tiết lộ bí mật: Chị đã có một đứa con gái 3 t.uổi, là kết quả của mối tình trước anh. Nhưng anh chàng kia không chịu nhận, chị Nguyệt về quê sinh con rồi gửi cho ông bà nuôi.
Anh tôi sốc lắm, ốm liệt giường cả tuần, sau tuyên bố sẽ chấm dứt với chị Nguyệt vì bị lừa dối quá lâu. Nghe vậy tôi mừng cho anh, chứ đàn bà con gái như chị Nguyệt ai mà chấp nhận được. Song, chỉ vài hôm sau, anh đã tuyên bố với tôi: "Anh tha thứ cho chị Nguyệt rồi. Dù sao đó cũng đã là chuyện quá khứ, miễn giờ chị yêu anh thật lòng, không phụ tình anh là được". Thấy anh đã vui phơi phới trở lại, tôi đâu thể khuyên can.
Yêu nhau hơn 7 năm trời, bỏ đi bỏ lại cả chục lần, anh Minh và chị Nguyệt mới tính đến chuyện làm đám cưới. Lấy được người mình yêu anh hớn hở lắm, tất bật chuẩn bị mọi thứ cho ngày cưới rất chu đáo. Vậy mà, Trời chưa thôi đày anh, trước hôm cưới đúng 2 ngày, chị Nguyệt đùng đùng tuyên bố hủy hôn. Chừng ấy thời gian bên nhau, giờ chị lại nói, tình cảm với anh chỉ là ngộ nhận chứ không phải tình yêu.
Tôi nghe mà lòng xáo trộn, không hiểu nổi chuyện gì xảy ra... (Ảnh minh họa)
Tình yêu đích thực lúc ấy của chị là gã Giám đốc vừa mới được điều về công ty. Sau lần bị chị Nguyệt phụ tình một cách tàn nhẫn, cả làng được chứng kiến cảnh anh tôi hóa điên hóa dại. Anh bỏ việc, ngày nằm liệt ở nhà, nhưng đêm đến mò ra vườn hoa, nơi anh và chị Nguyệt thường hẹn hò để tưởng nhớ tình yêu.
Hơn một năm trời, anh tôi vật vờ như cái bóng. Gia đình tôi bất lực, anh sống trơ trơ đó mà xem như mất anh. Cuối năm đó, anh gói đồ đạc vào miền Nam lập nghiệp, không một lần trở về quê, tất cả mọi thông tin với gia đình chỉ gói gọn trong những cú điện thoại. Mỗi lần anh gọi điện về, mẹ tôi tranh thủ hỏi han chuyện vợ con là bị anh gắt: "Đời này con chỉ yêu Nguyệt, mất cô ấy rồi con sẽ ở vậy".
Giờ nghe tin anh cưới vợ, còn gì vui bằng. Bố mẹ giục anh đưa con dâu tương lai về ra mắt họ hàng trước khi cưới nhưng anh gạt đi: "Con đã đặt vé máy bay rồi, đến ngày bố mẹ và em Tùng vào đây chung vui với hai con là được". Ngày cưới anh, bố mẹ và tôi bay vào Sài Gòn. Là người thân nhưng thật ra chúng tôi cũng không khác gì khách mời, taxi chở từ sân bay đến tận khách sạn nơi đám cưới anh diễn ra. Anh hồ hởi trong bộ cánh của chú rể ra đón bố mẹ và giới thiệu cô dâu đang ở trong tiệc cưới: "Vợ con tên là Phương, còn tên t.uổi, tiểu sử gia đình con sẽ báo với bố mẹ sau".
Tôi đang thầm nghĩ, tên vợ anh cũng giống tên bạn gái cũ của tôi, nhưng hai đứa không hợp nên tôi đã chủ động chia tay để đến với người khác. Anh kéo tay tôi, cười vang: "Nghe nói chú cũng yêu đương chinh chiến lắm hả? Kiếm cô nào gần gần thay anh chăm bố mẹ, chứ như anh là đồ bỏ đi rồi".
Nói đến đó, cả nhà kéo nhau vào phía trong. Anh tôi tiến về phía cô dâu đang chúc rượu, kéo vợ về phía chúng tôi để ra mắt. Hai người tiến lại, tiếng cô dâu nhỏ nhẹ: "Cháu chào hai bác...". Đang để mắt chỗ khác, tôi giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc này. Tôi đứng tim, Phương đang đứng trước mắt tôi. Cô dâu chính là Phương, bạn gái cũ của tôi.
Bố mẹ tôi cũng ngỡ ngàng đến mức không thốt lên nổi một lời. Anh tôi hỏi: "Ủa, mọi người quen nhau sao? Phương cũng mới từ Hà Nội vào đây chưa lâu". Chưa ai kịp nói gì thì cô dâu đã lắc đầu nguầy nguậy: "Dạ không, đây là lần đầu em gặp mọi người ạ". Anh Minh tôi lại ríu rít không để ý đến thái độ của bố mẹ và tôi: "Bọn con có duyên với nhau lắm, gặp là yêu nhau ngay...".
Tôi nghe mà lòng xáo trộn, không hiểu nổi chuyện gì xảy ra. Đây không thể là sự trùng hợp, bởi tôi đã kể rất nhiều về anh Minh cho Phương nghe. Cho đến cuối tiệc cưới, khi anh tôi đang say sưa chén chú chén anh với bạn bè thì Phương tiến đến chỗ tôi để chúc rượu. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng đó, nhưng ánh mắt cô nhìn tôi đầy hận thù: "Thế nào? Bị người ta phụ tình nên tôi đã làm mọi cách để tiếp cận anh trai người ta. Không là vợ thì là chị dâu cũng được, vẫn là người một nhà, phải không?".
Tôi bóp chặt nắm tay, hai mắt cay xè... Nợ tình của tôi sao lại bắt ông anh đáng thương của tôi phải trả thế này?
Theo HPGĐ
Nước mắt người cha cảnh sát tử nạn vì quái xế (Zing) - "Tôi nắm tay cháu, luôn miệng gọi Tuấn ơi, con có nhận ra bố mẹ không. Nhìn m.áu trào ra nhiều mà không tin nổi điều khủng khiếp đang đến với con mình." Một tuần sau khi trung sĩ Tuấn Anh đột ngột ra đi sau cú va chạm giao thông với các "quái xế" gần khu vực cầu Chương Dương,...