Cuộc giải thoát tạm thời tên: Phản bội
Dù lần nào phản bội chồng khi về tôi đều dằn vặt mình, căm ghét mình.
Chưa bao giờ tôi thôi dằn vặt mình. Chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc khi phản bội chồng mình cả. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi vẫn phản bội anh…
Tôi cưới năm 20 tuổi, khi vẫn còn đang học dở dang. Chồng tôi hơn tôi 14 tuổi. Anh là thầy giáo của tôi, là bạn thân của anh trai tôi và cũng là thần tượng của tôi khi còn đi học. 32 tuổi, anh đã lấy bằng Tiến sỹ, 34 tuổi, cưới tôi và trở thành Hiệu phó một trường Đại học. Anh luôn sáng bừng trong mọi bữa tiệc.
Thứ hào quang của học vấn, danh vị, nhưng hơn cả là phong thái của anh. Tôi biết có hàng chục cô gái say anh như điếu đổ. Thậm chí mấy cô bạn thân hư hỏng của tôi cũng không tha dù đó là chồng tôi. Chúng bảo tôi là người hạnh phúc nhất trần gian bởi có một người chồng như vậy.
Có đứa còn bảo: Lấy một người chồng như Nam thì dù anh ta phạm sai lầm nào cũng có thể tha thứ được hết. Và đi cùng anh ta, mọi đồ hàng hiệu trở thành đồ hàng chợ hết. Anh ta chính là thứ trang sức lấp lánh và mê hoặc hơn cả kim cương.
Tôi biết chứ! Tôi đương nhiên là biết. Đó cũng là lý do mà tôi nằng nặc đòi cưới anh ngay khi tôi mới 20 tuổi. Hãnh diện về anh. Hạnh phúc khi có anh. Nhiều lúc tôi còn không phân biệt được mình yêu anh hay mê anh nữa. Mê muội hay yêu? Tôi không biết. Chỉ biết rằng nếu phải rời khỏi anh, tôi sẽ tiếc đến tận cuối cuộc đời mình.
Tiếc đến tận cuối đời mình. Là tiếc vì anh có vẻ bề ngoài quá hoàn hảo. Là tiếc vì anh rất ổn cho cuộc sống gia đình. Trách nhiệm và Tử Tế. Là tiếc vì tôi sẽ không bao giờ có được một người chồng nào như anh được nữa. Là tiếc vì mọi thứ ở anh đều hoàn hảo. Chỉ có duy nhất một điều không ổn: Về sex!
Tôi 20 tuổi. Tiếp thu văn hóa Internet cùng hệ thống rỉ tai từ đám bạn gái hư, thế nên về sex, tôi có những khát khao đặc biệt. Tôi quan niệm sex không phải là truyền giống hay giải tỏa sinh lý.
Tôi 20 tuổi. Tiếp thu văn hóa Internet cùng hệ thống rỉ tai từ đám bạn gái hư, thế nên về sex, tôi có những khát khao đặc biệt. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi tôn thờ sex như một thứ giá trị quan trọng hàng đầu của tình yêu. Sex phải là sự thăng hoa, vượt bỏ mọi giới hạn, khám phá và tìm kiếm những phần thẳm sâu trong mình. Tôi sợ sự nhàm chán. Tôi hãi sự lặp lại. Và tôi không thể có cảm xúc nếu như đối phương biến chuyện sex thành việc truyền giống. Vậy mà anh lại có đủ những thứ tôi hãi và sợ nhất.
Anh là một tiến sỹ, một hiệu phó, một người có địa vị xã hội. Anh yêu tôi, thương tôi, quan tâm và có trách nhiệm với tôi, với gia đình nhà tôi. Anh có mức thu nhập khủng đủ để tôi không phải lo nghĩ gì về tiền bạc.
Anh cũng rất biết cách tặng cho tôi những món quà tinh tế nhất, sang trọng nhất, có gu nhất. Cách mà anh ứng xử với tôi, với gia đình tôi thì miễn chê. Đủ khoan hòa. Không giả tạo. Chỉ duy nhất việc sex, anh ấy là một người cổ hủ và bảo thủ. Không bao giờ anh ấy chấp nhận việc tự nhiên làm chuyện ấy.
Luôn có kế hoạch, đề nghị rõ ràng. Luôn đúng nơi, đúng chỗ. Luôn giữ một tư thế truyền thống: Trai trên – gái dưới. Thậm chí bịt mồm tôi nếu như tôi kêu la. Và nếu tôi vẫn kêu la, anh ấy sẽ dừng lại và cáu gắt bởi điều đó khiến anh cảm thấy bất công, cảm thấy mất tập trung. Tôi không bao giờ được thay đổi tư thế, bởi anh ấy không muốn.
Tôi cũng không bao giờ được thử trong phòng tắm, dưới sàn nhà hay bất cứ một nơi nào khác. Với anh ấy, luôn là trên giường và trong kế hoạch. Hãy cho tôi biết tôi phải làm sao?
Tôi phản bội chồng mình. Lần đầu tiên thì đó là phút ngã lòng. Hôm ấy, sau một trận cãi nhau kịch liệt với chồng về việc không thể chấp nhận nổi tư duy thủ cựu của anh về sex, tôi đã đi bar và uống rượu say khướt cùng đám bạn gái hư hỏng của mình.
Tôi đã ngã lòng hôm ấy, vào khách sạn với một anh chàng đi cùng trong đám bạn ấy. Đêm đó, tôi đã bùng nổ thực sự. Như thể trút bỏ mọi ấm ức, khát khao bị dìm giữ. Tôi trở về trong hoang mang, sợ hãi và dằn vặt mình kinh khủng. Tôi không dám nhìn vào mắt chồng. Tôi sợ hãi cả trong giấc ngủ.
Tôi sợ một phút sa ngã này đổi lại là cả cuộc hôn nhân tuyệt hảo bị đổ vỡ. Tôi đã sợ và ngỡ rằng sẽ tởn đến già. Nhưng không, tôi đã lại phản bội lần thứ hai, lần thứ ba và lần hiện tại đây là lần thứ tư. Bốn người đàn ông khác nhau. Và tất cả đều chỉ một lần duy nhất.
Dù lần nào phản bội chồng khi về tôi đều dằn vặt mình, căm ghét mình. Nhưng tôi vẫn không thể làm thế nào khác hơn được: Tôi cần những cuộc phản bội như cách để trút, xả hơi quả bóng căng cứng trong tôi. Tôi cần được giải thoát những ức chế tình dục của mình.
Từng lần, từng lần, bào mòn lương tâm của tôi, bào mòn nỗi xấu hổ cũng như bào mòn nỗi sợ hãi. Lần thứ hai cách lần thứ nhất 8 tháng, lần thứ ba cách lần thứ hai 5 tháng và lần thứ tư cách lần thứ ba chỉ 2 tháng. Tôi thấy bất ổn rồi nhưng tôi không thể kìm chế được bản thân, không thể kiểm soát nổi bản thân.
Như lúc chiều nay, khi đi cà phê với một người bạn từ Hà Nội vào chơi, anh ấy có những lời nói ỡm ờ khiến tôi rung rinh. Tôi đã muốn vờ ngã. Tôi đã muốn thả trôi. Bởi lòng tôi động. Bởi cơn khát. Bởi mọi giác quan trong tôi đều mở bung cánh cửa thèm gió lùa vào. Tôi bức bối rồi.
Tệ hại là cách đây mới chỉ một tuần, tôi vừa phản bội chồng lần thứ tư. Tôi không biết phải làm sao nữa đây! Tôi phải làm sao đây? Tôi là kẻ phản bội đớn đau…
Theo VNE
Gặp nhau thêm được gì?
Em vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, anh vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.
Có người từng bảo với anh rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ "phức tạp" đó anh chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa...
Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân anh nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến em. Anh đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói "mắt không thấy, tim không đau". Anh chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà em. Để rồi sau đó anh đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy em.
Ngày em nói vạn lời tàn nhẫn, anh cứ nghĩ rằng nỗi đau anh mang đã quá lớn, quá sức chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu nơi anh không còn đủ nuôi dưỡng để vết thương này lành da. Để rồi anh vẫn không yên khi em bị đau, vẫn chạnh lòng khi em viết một dòng buồn bã.
Buồn cười quá em nhỉ? Đây là tình yêu mà mọi người thường nói đó sao? Tình yêu mà cả bản thân cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Tình yêu mà chúng ta vẫn luôn hành động một cách phi lý và đau đớn đó sao?
Anh đã từng hơn một lần muốn gặp em đến tha thiết. Khi nước mắt rơi nghiêng hằng đêm, bản thân quá mệt mỏi với những khó khăn. Khi anh gần như gục ngã và cần hơn một lời an ủi. Khi anh cần một bờ vai để khóc cho thỏa thích, một cái nắm tay thật chặt để anh mạnh mẽ đối mặt với bão tố ngoài kia. Khi mà nỗi đau đến một mức nào đó có cả mùi, cả vị, đắng chát và hanh hao!
Anh chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, anh chẳng tìm để hi vọng một yêu thương (Ảnh minh họa)
Và rồi điều cuối cùng anh làm đó là... không làm gì cả!
Anh chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, anh chẳng tìm để hi vọng một yêu thương... Em biết vì sao không? Vì tình yêu ở giây phút này chẳng còn giống với tình cảm ngày trước. Nếu ngày xưa muốn là anh có thể chạy đến bên em thì bây giờ để nhìn thấy em với anh cũng là một điều xa xỉ. Vì khoảng cách ở hai ta chẳng còn là một khoảng trời nữa mà là bầu trời của em chẳng hề có anh.
Gặp nhau rồi thì đã sao? Hai ta chẳng khác hai người lạ là mấy. À không, còn là hai người lạ từng làm tổn thương nhau nữa và vì em đã không còn là em. Em của ngày xưa... yêu anh!
Nếu ngồi cạnh nhau mà nụ cười còn phải ngượng nghịu, nếu nhìn thấy nhau mà tim đau mắt ướt, nếu cách nhau một bước chân mà tưởng chừng là cả một đại dương, vậy ta gặp nhau để làm gì?
Gặp nhau thêm một lần, tình yêu vẫn không thể hồi sinh, cảm xúc vẫn không thể trở lại.
Gặp nhau thêm một lần, em vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, anh vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.
Gặp nhau thêm một lần, như uống một liều giảm đau cấp tốc, mãn nguyện tạm thời, đau đớn dài hơi...
Trời vẫn lạnh, anh tự mặc thêm áo ấm, nghe một bài nhạc vui, xóa tin nhắn.
Thêm một lần, thì được gì...
Theo VNE
Ruồng rẫy người yêu vì không còn "trinh tiết" Anh nào cũng muốn quan hệ trước với nhiều người, nhưng khi lấy vợ thì chỉ muốn mình là người đầu tiên. Chào chị Hạnh Dung! Em 25 tuổi, đang có bạn trai hơn em bốn tuổi, dự tính sang năm sẽ kết hôn. Trước đây, em từng có người yêu, đã trao hết cho người đó, nhưng vì gia đình cấm cản...