“Vợ già bằng ba lần giậu”
Lúc thành công, khỏe mạnh, vui vẻ, không ít ông chồng “tham sắc bỏ ngãi” nhưng đến lúc thất bại, ốm đau, buồn khổ, người vợ từ thuở tào khang mới thực sự là người yêu thương, giúp đỡ mình.
Quên thuở hàn vi
Dáng vẻ khắc khổ, gầy gò khiến chị Lê Kim Minh ( Tây Hồ – Hà Nội) già hơn nhiều so với tuổi 45 của mình. Gia đình bây giờ sung túc, nhưng chị vẫn tham công tiếc việc. Tối chị ngâm gạo, sáng dậy sớm đồ xôi, nấu thức ăn, mang ra góc phố gần nhà bán. Bằng gánh xôi này, chị đã nuôi chồng ăn học, thăng tiến, nuôi 3 đứa con khôn lớn, đứa đang học đại học, đứa học cấp 3. 25 năm trước, anh chị đều là công nhân, lấy nhau với hai bàn tay trắng, thu nhập cũng chỉ đủ tiền thuê nhà và ăn uống tằn tiệm. Chị sinh con, thấy gia đình nheo nhóc quá liền bỏ việc, học nghề đồ xôi, đi bán dạo. Đôi tay ngâm nước rồi lại thổi xôi bị nứt nẻ, khô ráp đến tóe máu. Mỗi mùa đông, chị đều phát khóc vì đau đớn, nhưng vẫn đeo găng để bán hàng. Đôi chân quẩy gánh xôi cũng mỏi rời, tê dại. Chị vất vả nhưng bù lại ngày nào cũng nhìn thấy tiền lãi. Hai đứa con có đồng quà, hộp sữa.
Còn anh Dũng – chồng chị Minh làm công nhân nhà máy, sau được cử lên làm quản đốc phân xưởng. Để rộng đường thăng tiến, anh lại đăng ký đi học hàm thụ lên đại học, rồi đi học quản lý. Đương nhiên, tiền học phí đều lấy từ gánh xôi của vợ. Nhưng chị Minh không quản ngại nhọc nhằn, vất vả. Điều hạnh phúc nhất của chị là tối tối, khi lê tấm thân mệt rã rời về nhà, chồng chị lại lấy cho chị chậu nước nóng, pha muối để ngâm chân. Xôi chị ngon, bán chạy, chị mở hẳn cửa hàng bán xôi “chuyên nghiệp”, gia đình cũng “phất lên”. Trong khi đó, chồng chị được đề bạt lên làm trưởng phòng rồi phó giám đốc. Ngày nào anh cũng đóng bộ sáng loáng, có ô tô đưa đón, đi hội họp, nhậu nhẹt với những người quyền cao chức trọng, có tiền, có thế. Chẳng biết từ bao giờ, anh Dũng đã ngã vào tay một người phụ nữ khác. Cô ta không chỉ trẻ trung mà còn ăn mặc thơm tho, son phấn sang trọng. Và đặc biệt, biết nói nhiều chuyện kinh tế vĩ mô, thơ văn bay bổng chứ không chỉ biết đến xôi và đám tiền lẻ như vợ anh. Si mê tình yêu, anh Dũng nhất định đòi ly hôn vợ để cưới vợ mới. Mọi người khuyên can thì anh phân trần: “Vợ tôi lúc nào cũng đầu bù tóc rối, không thức thời, chỉ biết bán xôi, an phận, không phấn đấu đi lên cùng với chồng. Trong khi tôi lại ở một thế giới khác. Tôi cô đơn và mệt mỏi trong gia đình từ lâu lắm rồi”.
Tình nghĩa vợ già
“Kịch bản” của rất nhiều cặp vợ chồng là: lấy nhau tay trắng chỉ có tình yêu “vắt vai”. Hai vợ chồng cùng cực khổ kiếm kế sinh nhai, gây dựng gia đình. Tuy nghèo khổ, vất vả, nhưng cuộc sống luôn tràn ngập tiếng cười và tình yêu. Ai cũng tin rằng, với sự đồng cam cộng khổ, nghĩa tình đầy ắp như vậy sẽ không bao giờ có chuyện tình phai, nghĩa nhạt. Nhưng khi có tiền, có quyền, ăn mặc sang trọng, nói có gang, có thép, nhiều người quay lại nhìn bà vợ già của mình lại thấy như bà quản gia cổ lỗ, thậm chí, chẳng bằng bà ôsin. Người vợ vất vả, cực khổ nên già trước tuổi, lại quen nếp tiết kiệm, căn cơ thời trẻ, nên chẳng chăm chút gì cho bản thân. Người chồng cũng già nhưng vì có tiền, có quyền nên khí chất đàn ông lại lên phơi phới và con tim cũng đòi “vui trở lại”. Lúc đó, tình nghĩa với vợ già sẽ nhanh chóng phai nhạt. Nhiều ông nhanh chóng sa vào vòng tay vịn nuột nà, môi son nũng nịu, thỏ thẻ những lời có cánh của các cô gái trẻ.
Say mê vợ mới được nửa năm thì anh Dũng đuối sức. Tiền hay quyền cũng không thể giúp anh trẻ hơn tuổi 50. Trong khi đó, cô vợ trẻ phơi phới, lúc nào cũng đòi hỏi ông chồng già phải chiều chuộng, o bế. Sau giờ làm, anh Dũng vẫn phải lê tấm thân mệt mỏi đi cà phê, xem phim, sinh nhật bạn bè với vợ. Nếu anh từ chối thì lập tức cô vợ lại bù lu bù loa, đuổi chồng ra ghế sô pha nằm. Cô vùng vằng không nấu cơm vì sợ hỏng hết bộ móng tay điệu đà. Anh Dũng ốm nằm ở nhà thì vợ cũng chỉ được một câu: “Anh gọi điện cho bác sĩ đến khám” rồi bỏ đi xem show của ca sĩ Hàn Quốc. Anh Dũng nhớ bữa cơm có canh cua, cà muối với hương vị rất đặc biệt mà vợ cũ vẫn nấu. Anh cùng thèm một đôi tay chai sần, ấm áp, ân cần đặt lên trán mình những lúc mệt mỏi của vợ cũ.
Video đang HOT
“Những người đàn ông khôn ngoan luôn nhận ra giá trị đặc biệt của những người vợ tào khang. Các cô gái trẻ đến với họ chỉ vì tiền, vì địa vị, những thứ hào nhoáng bên ngoài. Sống bên họ, cánh đàn ông phải gồng hết sức mình, không được yếu đuối, thất bại, hết tiền, mất quyền. Mất quyền, mất tiền là họ cũng mất điểm trong mắt những cô gái trẻ. Chỉ những người vợ từ thuở tào khang mới đủ yêu thương và bao dung cho sai lầm, thất bại của chồng. Người vợ già cũng chính là người “canh” hạnh phúc gia đình, vun vén tương lai”- chuyên gia tâm lý Trịnh Trung Hòa cho biết.
“Vợ chồng dù sướng hay khổ cũng nên cố gắng “đi song song” với nhau về mọi phương diện. Người chồng tiến thủ cũng không nên quên rủ vợ tham gia các hoạt động của mình để vợ hiểu và tự “giác ngộ”. Người vợ cũng không nên vì thu vén gia đình mà bỏ bê bản thân hoặc cam chịu “xó bếp”. Có như vậy, mục tiêu vì “hạnh phúc gia đình” bắt đầu từ thuở hàn vi mới không bị mất đi” – Ông Trịnh Trung Hòa.
Theo VNE
Tôi là người đàn bà đê tiện nhất thế gian
Thỏa mãn cho cái tôi cá nhân ích kỉ, thỏa mãn cho những dục vọng thấp hèn... để rồi những người đàn bà ngoại tình sau cơn mộng mị chợt tỉnh giấc thì tất cả đã quá muộn, hạnh phúc đã vượt khỏi tầm tay.
Tôi muốn kể câu chuyện của cuộc đời mình như một sự sẻ chia, một điều nhắn gửi đến những người phụ nữ trong bài viết và cả những ai đã đang và sẽ lập gia đình đừng bao giờ để con tim lạc lối, đừng vứt bỏ thứ hạnh phúc mà bạn đang nắm giữ chỉ vì sự ngông cuồng, mù quáng.
Tôi là một người phụ nữ hiện đại, luôn sống, yêu hết mình. Tốt nghiệp đại học tôi xin làm giảng viên cho một trường đại học, lấy chồng, sinh liền hai nhóc đủ nếp đủ tẻ. 33 tuổi đầu tôi đã có nhà lầu, xe hơi, kinh tế dư giả, con cái khỏe mạnh, xinh đẹp. Ai ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc viên mãn mà tôi đang có.
Được chồng và nhà chồng luôn động viên để phát triển trong sự nghiệp nên tôi đã cố gắng và xin được một suất học bổng thạc sĩ tại Hàn Quốc. Tuy rất yêu và nhớ chồng, con nhưng vì cơ hội đến phải nắm bắt nên tôi quyết định tạm xa gia đình đi du học 2 năm. Chồng tôi rất ủng hộ vợ và anh luôn an ủi, động viên để tôi an tâm học tập nơi xứ người.
Phản bội chồng, bỏ bê con cái nên tôi đã phải trả giá đắt.Ảnh minh họa
Thời gian học tập tại Hàn Quốc, tôi gặp Hoàng. Hoàng hiện đang theo học đại học tại Hàn Quốc theo diện tự túc. Hoàng thua tôi về trình độ lần tuổi tác nhưng vẻ ngoài cậu ta khá già dặn, sành sỏi. Lúc mới quen chúng tôi xưng chị, em và xem nhau như những người bạn đồng hương thân thiết. Thế nhưng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Và có lẽ vì xa chồng quá lâu nên nhiều khi tôi thèm được dựa dẫm vào một ai đó để đỡ thấy tủi thân mỗi khi nhớ nhà, nhớ con. Cả những khi ốm đau chẳng thể ngồi dậy nấu tự nấu cho mình bát cháo thì tôi may mắn có Hoàng ở bên động viên, chăm sóc.
Tôi và Hoàng bắt đầu chuyển cách xưng hô và gặp gỡ nhau nhiều hơn. Những lúc vui vẻ bên Hoàng nhiều khi tôi cũng cảm thấy có lỗi với chồng nhưng cái ý nghĩ ấy như gió thoảng qua và nhanh chóng bị gạt đi khi được đón nhận sự ấm áp, chiều chuộng của Hoàng. Tôi dường như thấy mình trẻ lại như cô gái đôi mươi lần đầu biết yêu. Tôi quên rằng mình đang có một gia đình, có chồng, con ngày đêm mong ngóng ở Việt Nam. Và để . Với lại ở xa xôi thế này tôi nghĩ chồng cũng không biết chuyện tôi cặp bồ mà tôi cũng thấy đỡ buồn, đỡ cô đơn. Đến khi học xong về Việt Nam tôi sẽ cắt đứt với Hoàng thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Thế nhưng lí trí và con tim nhiều khi nó không đi cùng một hướng. Càng ngày tôi càng yêu Hoàng nhiều hơn và nghĩ đến chồng, con ít đi. Mỗi lần chồng gọi điện sang tôi đều thấy thật nhạt nhẽo, vô vị. Tôi và Hoàng ngày càng lấn sâu vào tội lỗi. Tôi dọn hẳn đến ở cùng nhà với tình nhân. Tiền chồng gửi sang tôi dùng để nuôi và bao ăn ở cho Hoàng. Những khi Hoàng cần tiền tôi lại ngọt nhạt bảo chồng gửi sang để giúp người tình.
Gia đình tôi ở Việt Nam không ai biết chuyện. Tất cả mọi người ai cũng thương tôi phải sống cảnh xa gia đình chứ không ai ngờ tôi lại trơ trẽn, phản bội chồng. Đôi lúc tôi thấy ân hận vì đã lừa dối chồng nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt đi. Tôi nghĩ cuộc đời này thật ngắn, mình phải biết sống cho chính mình. Nếu vì cái này cái kia mà hi sinh tình yêu liệu có đáng không? Nếu sống với chồng mà tôi không còn chút tình cảm nữa thì các con tôi cũng đâu có hạnh phúc?
Cái ý nghĩ ban đầu là chỉ ngoại tình cho vui thì nay tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi định khi về Việt Nam sẽ thú nhận xin chồng tha thứ và li hôn với anh. Tôi muốn bỏ chồng để được sống với tình yêu của chính mình.
Thấm thoắt 2 năm học cũng trôi qua, ngày về Việt Nam đáng ra là ngày tôi phải mong đợi nhất nhưng ngược lại tôi thấy buồn, chán nản vô cùng. Gặp chồng con ở sân bay mà hồn tôi đang để ở tận bên Hàn Quốc. Hoàng phải 5 tháng nữa mới về Việt Nam làm việc. Nghĩ đến chuỗi ngày đợi chờ đó mà tôi chỉ muốn phát điên lên vì nhớ tình nhân.
Sau bữa cơm sum họp gia đình sau 2 năm xa nhà, tôi đã thú nhận tất cả mọi chuyện với chồng. Chồng tôi vô cùng đau khổ nhưng anh vẫn nắm lấy tay tôi: "Anh không trách em. Anh biết đó chỉ là tình cảm nhất thời, anh và con sẽ giúp em quên đi quá khứ và cùng sống những ngày hạnh phúc như trước đây, được không em?".
Thế nhưng vì quá yêu Hoàng nên tôi kiên quyết li hôn. Sau khi ra tòa, tôi để hai con cho chồng nuôi và dọn ra ở riêng chờ ngày người yêu trở về.
Tôi đã thuê một căn nhà nhỏ, sắm đủ mọi vật dụng và trang trí cho nó chẳng khác gì căn phòng hạnh phúc trước đây tôi ở cùng Hoàng bên Hàn. Tôi đếm từng ngày đợi Hoàng về Việt Nam.
Và rồi, vào một buổi sáng đẹp trời tất cả sự háo hức, mong chờ, hi vọng của tôi vụt tắt khi nhận được email của Hoàng. Anh báo rằng sẽ không về Việt Nam như dự định ban đầu, khuyên tôi quên anh đi và hãy tìm hạnh phúc bên chồng con.
Tôi muốn gào thét, òa khóc nhưng không thể. Tất cả mọi người đều xa lánh và khinh bỉ tôi. Bố mẹ đẻ tuyên bố không nhìn mặt vì tôi đã mang tiếng xấu cho gia đình.
Đau đớn, tủi nhục nhưng tôi chẳng thể tìm một ai thân thích để sẻ chia. Đáng đời tôi - người đàn bà đê tiện.
Ngồi cô đơn một mình trong căn phòng lạnh lẽo, tôi bỗng thèm một tiếng cười trẻ thơ trong veo của hai đứa trẻ, tôi thèm vòng tay ôm ấp ấm áp của chồng, thèm một bữa cơm gia đình ấm cúng...
Tất cả với tôi giờ chỉ là hư không. Tôi đã tự đánh mất tất cả. Đó là cái giá dành cho những người đàn bà như tôi.
Theo VNE
Anh cưới em chỉ vì trách nhiệm Vì những sai lầm của em, anh đã hết yêu em. Anh cưới em chỉ vì trách nhiệm với gia đình. Chị Thanh Bình mến! Em đang rất đau khổ vì tình yêu của mình, mong chị cho em 1 lời khuyên để em sớm thoát ra khỏi sự đau khổ này. Em năm nay 23 tuổi. Em có người yêu hơn em...