Con dâu lén đi chơi lúc nửa đêm nhưng tôi không dám can thiệp, chỉ một lần quyết theo dõi mới biết sự thật
Dù lo lắng không biết con dâu làm gì nhưng tôi sợ nhất là nó làm việc có lỗi với con trai tôi. Nghĩ bụng vậy nhưng tôi không dám nói ra bởi từ trước đến nay, con dâu là người hiếu hạnh, chu đáo.
Vơ mât khi con trai lên 6 tuôi, tôi môt mình nuôi thăng bé khôn lơn. Nghĩ cảnh “gà trông nuôi con” vât vả nhưng tôi vân cô găng tưng ngày, tích góp tiền đê cho con học lên đến đại học. May măn thay, thăng bé ngoan ngoãn và rất biết thương bố. Vưa ra trương nó được nhận về xã làm. Nhà neo người nên khi con làm gần nhà tôi vui mừng khôn xiết. Tôi nghĩ, cuộc đời mình từ đây sẽ thảnh thơi hơn chút.
Hai năm sau khi đi làm, con trai tôi lập gia đình, con dâu là hàng xóm ở gần nhà. Biết được hoàn cảnh nhà tôi từ xưa nên nhà gái luôn thông cảm, đám cưới được tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Không lâu sau đó, tôi có cháu trai bế ẵm, có người nối dõi tông đường, vì vậy tôi dành hết thời gian giúp vợ chồng con trai chăm cháu.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, cháu trai tôi chuẩn bị đi học lớp 1, cả gia đình sống hòa thuận êm ấm. Con trai tôi cũng chịu khó làm việc, nó còn mua được một mảnh đất ở thị trấn. Nó nói với tôi ý định sau này cả nhà sẽ chuyển lên đó sinh sống và sẽ kiếm nhiều tiền cho tôi một cuộc sống sung sướng, bù đắp những tháng ngày khó khăn trước đây. Nghe con nói, tôi cảm động rơi nước mắt.
Gần đây, tôi thấy con trai mình gầy rộc đi, có lần đi làm về nó còn bị ngất xỉu. Tôi khuyên con không nên làm việc quá nhiều, cuộc sống chỉ cần đủ là được nhưng thằng bé cứ gật đầu cho qua. Tôi cũng bảo con dâu đưa chồng nó đi khám bệnh, tôi lo lắng lắm nhưng khi về nhà, hai đứa đều nói tình hình sức khỏe bình thường, chỉ cần uống thuốc bồi bổ sức khỏe là được.
Tuần trước, con trai tôi nói phải đi công tác xa nhà vài tháng. Đây là lần đầu tiên nó phải đi thời gian lâu như vậy, lòng tôi rất thương nhớ. Khi con đi, mọi việc ở nhà vẫn diễn ra bình thường, nhưng tôi thấy con dâu cứ tối đến lại đi ra ngoài, khoảng 1 đến 2 giờ sáng mới mò về. Dù lo lắng không biết con dâu làm gì nhưng tôi sợ nhất là nó làm việc có lỗi với con trai tôi. Nghĩ bụng vậy nhưng tôi không dám nói ra bởi từ trước đến nay, con dâu là người hiếu hạnh, chu đáo.
Video đang HOT
Một hôm, tôi lẳng lặng đi theo con dâu, thì ra nó đi đến bệnh viện cách nhà không xa. Biết được địa điểm này tôi lén bỏ về nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện chẳng lành xảy ra. Sáng hôm sau, tôi một mình đến bệnh viện, đi dọc hành lang tôi sững sờ khi nhìn thấy con trai mình nằm trên giường trong bộ đồ bệnh nhân.
Tôi đi ra ngoài hỏi y tá mới biết được con trai mình bị ung thư máu. Vừa nghe tin, tôi gần như ngất đi, may có cô y tá bên cạnh đã dìu và cho tôi uống một cốc nước đường. Tôi quay lại phòng con nằm, thằng bé nghẹn ngào nói bị chẩn đoán ung thư máu 6 tháng nay rồi. Vợ nó ban ngày vẫn đi làm, còn tối vào chăm sóc chồng.
Trong lòng tôi đau đớn vô cùng, nghĩ cảnh “Lá vàng còn ở trên cây, lá xanh rụng xuống, trời hay chăng trời!” khiến tôi không cầm được nước mắt. Nhưng con trai nói đã tìm được tủy phù hợp và có thể sắp xếp phẫu thuật trong vài ngày tới. Tôi mong mọi việc suôn sẻ, cuộc đời tôi đã nhiều khổ đau rồi, cầu mong ông trời cho nó sống với tôi lâu thêm nữa.
(dinhquyen…@gmail.com)
Em dâu đi biệt tự nhiên về quê nhận chăm bố chồng, nửa đêm thấy ả lén lút cùng 1 tờ giấy trên tay mà tôi tức giận đuổi tống khỏi nhà
Nhìn thấy hành động của em dâu, tôi nóng mắt, đem hết đồ đạc của ả vứt ra sân và đuổi đi ngay giữa đêm khuya.
Nhà tôi có 2 anh em trai. Tôi là anh cả, còn Hưng là em út. Chúng tôi đều đã lập gia đình. Sau cưới, 2 anh em đều xin bố mẹ cho ăn riêng, mặc dù vẫn sống chung trong 1 căn nhà. Bố mẹ tôi đồng ý ngay. Bởi họ cũng già rồi, thích ăn uống sớm. Không như chúng tôi, đi làm về mới nấu ăn, có hôm 7-8 giờ mới bắt đầu dùng bữa. Người già họ không chịu được khoản đó.
Chúng tôi sống với nhau khá hòa thuận cho đến tháng 2 năm kia, bố tôi đổ bệnh, cần có người ở nhà chăm sóc. Ban đầu tôi chia 2 gia đình luân phiên chăm sóc bố mẹ. Tuy nhiên, vợ chồng em út không ai chịu. 2 em ấy kêu bận bịu, cần phải đi làm ăn nuôi 2 đứa nhỏ (Trong khi nhà tôi cũng có 2 đứa, điều kiện kinh tế như nhau).
Căng thẳng suốt 1 tuần, cuối cùng vợ chồng nhà Hưng quyết định khăn gói lên thành phố làm việc, mặc kệ bố mẹ, mặc kệ anh chị. Không còn cách nào, tôi đành phải bảo vợ nghỉ việc. Một mình tôi đi làm nuôi 5 miệng ăn.
Từ ngày lên thành phố, vợ chồng em út chẳng bao giờ hỏi han đến bố mẹ cả. Thi thoảng ngày giỗ ngày lễ họ có về, cho bố mẹ được đồng bánh đồng kẹo rồi lại khăn gói lên đường. Mà tôi dần không thích em dâu. Mỗi lần về quê, thấy nhà cửa hở ra cái gì là cô ấy xin lên Hà Nội. Hoa quả trong vườn em dâu hái cho bằng sạch. Thậm chí con cá tôi đang nuôi dưới ao, em ấy cũng bảo Hưng câu rồi đóng thùng mang đi.
Khoảng 2 tháng gần đây, bố tôi yếu hơn. Tôi nghĩ ông không qua khỏi cơn bệnh này nên gọi điện báo cho nhà cậu út. Tôi cũng không hi vọng họ về, bởi suốt 2 năm nay, họ có đoái hoài gì đến bố mẹ đâu.
(Ảnh minh họa)
Ấy thế nhưng tờ mờ sáng hôm thứ 2 vừa rồi, em dâu lại xin nghỉ làm về chăm bố chồng khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy còn xin lỗi bố mẹ chồng và vợ chồng tôi vì thời gian qua đã vô tâm, không có trách nhiệm. Tôi không nghĩ em ấy lại thay đổi tính nết nhanh như vậy. Nhưng như thế tôi cũng mừng.
Em dâu về nhà không lười biếng như trước nữa. Cô ấy bắt tay ngay vào dọn dẹp phòng của bố mẹ và lau chùi nhà cửa. Đến bữa còn nhanh nhẹn nhận phần nấu cơm. Bố tôi yếu mệt rồi thì không biết. Còn mẹ tôi thấy thế thì sụt sịt khóc vì mừng quá...
Từ hôm bệnh của bố trở nặng hơn, tôi có bảo mẹ sang phòng 2 đứa con của tôi để nghỉ. Bởi phòng của bố mẹ luôn có người túc trực, ra vào... sợ tiếng động làm mẹ mất ngủ.
Đêm hôm em dâu về, cô ấy nhận trông bố chồng. Ban đầu tôi không đồng ý vì em ấy vừa đi đường xa về, sợ cô ấy mệt. Nhưng em dâu cứ khăng khăng nên tôi gật đầu. Tuy vậy, tôi ở trên phòng vẫn không ngủ, vì quen giấc và cũng chưa thật sự yên tâm.
Đến tầm 1h đêm, tôi bỗng nhiên cảm thấy sốt ruột nên xuống phòng bố xem xét. Tự nhiên tôi thấy em dâu lén lút chạy ra khỏi phòng, trên tay có cầm 1 tờ giấy gì đó. Tôi vội vàng xuống phòng bố thì thấy ông đang xúc động mạnh, kiểu giận dữ mà ú ớ không nói lên lời. Trên ngón tay cái ở bàn tay phải có vết mực đỏ.
Biết có chuyện không hay, tôi vội vàng chạy sang phòng em dâu thì bất ngờ nghe được cuộc gọi của cô ấy với em trai tôi: "Em lấy được dấu vân tay của bố anh rồi. Quả này tài sản về hết bọn mình. Bố anh cũng cứng đầu lắm, khó khăn lắm em mới đóng dấu được... À anh yên tâm, em diễn tốt mà, anh trai anh chẳng nghi ngờ gì hết...".
Nghe thấy thế tôi lao vào giật phăng điện thoại quát lớn: Cút đi thằng mất dạy...". Em trai tôi biết bị lộ liền mau chóng tắt máy. Cơn giận của tôi chưa dừng lại ở đó. Tôi tát em dâu 1 cái cháy má. Sau cùng xé phăng cái tờ di chúc giả mà cô ấy dàn dựng hòng chuộc lợi.
Với sức mạnh của người đàn ông, tất nhiên em dâu không chống lại được. Cô ấy bất ngờ lắm. Chân tay run rẩy, hoảng sợ, quỳ xuống ấp úng xin lỗi tôi.
Tiếng động mạnh khiến mẹ và vợ tôi vội vàng chạy xuống. Biết rõ thực hư, mẹ tôi cũng lao đến tát em dâu cái bốp. Sau đó, tôi mang hết đồ đạc của em ấy ném ra ngoài sân và đuổi đi ngay trong đêm.
Đi công tác xa, nửa đêm bỏ qua 17 cuộc điện thoại của vợ, chồng 'lạnh sống lưng' khi nghe tin báo ngày hôm sau Sau khi kết hôn, chúng tôi có tích cóp mua được căn nhà. Dù được bố mẹ hai bên hỗ trợ nhưng vẫn còn nợ gần một nửa. Nghĩ mình còn trẻ, lại chưa phải vướng bận con cái nên tôi dành rất nhiều thời gian cho công việc. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Tôi và vợ...