Chưa hết thăng hoa kỳ trăng mật thì mẹ chồng đề nghị một việc “sét đánh ngang tai”
Cứ tưởng may mắn khi lấy chồng có sẵn nhà cửa ở thủ đô, tôi nào ngờ sau đó phải gánh vác một việc cực chẳng đã.
Vì nhiều lý do gia đình nên 31 tuổi tôi mới bước chân đi lấy chồng. Sau vài mối tình lỡ dở, tôi được mai mối cho anh, người hơn mình 4 tuổi. Cả xóm nhỏ đều mừng cho tôi vì lấy được một chàng trai có nhà cửa sẵn ở thủ đô.
Ngày lên xe hoa, mẹ tôi còn dặn dò kỹ lưỡng rằng có nhà cửa sẵn rồi thì chịu khó mà làm ăn, chăm sóc chồng và đối xử tử tế với nhà chồng.
Tôi cũng nghĩ bản thân may mắn hơn nhiều cô gái ngoại tỉnh, để trụ lại thủ đô phải trầy trật kiếm tiền để đáp ứng mọi thứ chi tiêu, không dám nghĩ tới ngày mua được ngôi nhà cho chính mình.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhanh chóng bắt đầu trong căn chung cư cũ tầm hơn 40m2 ở quận Hoàng Mai. Dù diện tích sống nhỏ hẹp nhưng tôi vẫn cố gắng dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp nên đối với hai vợ chồng son mà nói rất thoải mái.
Trong nhà có một căn phòng cơi nới lúc nào cũng khóa cửa, tôi tính phá khóa ra để làm chỗ cất đồ đạc thì chồng tôi ngăn lại bảo rằng đó là phòng do vợ chồng anh cả bỏ tiền làm nên chúng tôi không được động vào. Lúc này tôi mới biết về lịch sử của căn nhà, nó vốn được phân cho bố chồng tôi ngày còn công tác trong cơ quan nhà nước, sau đó là nơi sống của cả gia đình chồng tôi bao gồm anh cả và chị hai. Mãi tới sau này các anh chị lập gia đình, sinh con đẻ cái mới chuyển đi mua nhà riêng.
Tôi cứ ngỡ bố mẹ chồng cho chúng tôi căn chung cư cũ này rồi thì chúng tôi được tùy ý sử dụng, bây giờ gặp tình huống này nên tôi chột dạ hỏi lại chồng về quyền sở hữu. Chồng tôi thật thà bảo rằng, trong nhà chỉ có anh công việc khó khăn, không tự mua được nhà nên bố mẹ bảo “tạm cho ở nhờ nhà của bố mẹ”.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi ngã ngửa khi biết sự thật chúng tôi chỉ là những người “ở nhờ” trong nhà của bố mẹ chồng. Với tinh thần lạc quan nhất sau ngày cưới, tôi tự an ủi mình rằng thôi thì vẫn còn tốt hơn việc hai vợ chồng đi thuê một cái chung cư mini 25m2 vừa chật vừa tốn tiền.
Thế nhưng, niềm an ủi sau cùng đó của chúng tôi cũng tắt ngấm khi 2 tháng sau mẹ chồng sang thăm chúng tôi đã đưa ra đề nghị bất ngờ. Bà bảo chồng tôi là con út, ham chơi bời nên tới từng này tuổi vẫn chẳng để ra được đồng nào nên từ tháng sau chúng tôi phải đưa bà 2,5 triệu hằng tháng để bà giữ giúp. Bà còn dặn tôi rằng bà ưa sạch sẽ, yên tĩnh nên chúng tôi đừng kéo bạn bè về đây ăn uống, bầy bừa…
Tôi ngồi trân trân không nói nên lời, tôi chẳng còn phương án nào ngoài gật đầu đồng ý. Cuộc sống “thuê nhà” của bố mẹ chồng cứ thế trôi đi được hơn 1 năm thì tôi mang thai đôi 2 bé trai.
Hiện giờ hai con của tôi đã được 7 tháng, chồng tôi lại thất nghiệp 3 tháng nay, tôi phải nhờ bà ngoại lên trông con giúp để đi làm vì mẹ chồng viện cớ sức khỏe yếu không trông nổi 2 đứa cháu một lúc. Chi tiêu một nhà 5 người trông cả vào thu nhập chưa đầy 10 triệu đồng của tôi.
Kinh tế khó khăn, tôi thấy mình quẫn bách quá nên tháng vừa rồi lờ đi khoản tiền 2,5 triệu đưa cho mẹ chồng.
Hôm cuối tuần trước, mẹ chồng lại sang nhà tôi hỏi lý do không đưa tiền. Tôi rơi nước mắt trình bày với bà về tình cảnh hiện tại. Vậy mà bà chỉ bảo rồi khó khăn sẽ qua, tháng sau chồng tôi đi làm lại rồi thì đưa tiền bù cho bà là được.
Chồng tôi càng ngày càng lộ tính nhu nhược khiến tôi thấy mình cô đơn quá khi phải đứng mũi chịu sào. Tôi thấy mình và các con bị đối xử như người dưng nước lã trong gia đình chồng. Trong những phút yếu lòng tôi chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này để về quê sống với bố mẹ mình. Ở quê, nhà chúng tôi rộng rãi và tấm lòng con người cũng rộng rãi như vậy.
Mẹ chồng đề nghị chửa trước mới được cưới, bố em nói 'Chắc bà cũng dạy con gái thế à'
Trên đời đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, chửa trước thì bị mẹ chồng lườm ra nguýt vào, khinh bỉ này kia nhưng thử hỏi có cháu ai mà chẳng thích. Như mẹ chồng tương lai của em đây, còn sang tận nhà đặt vấn đề xin được chửa trước cho chắc nữa kìa.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng biết thế nào, duy chỉ mấy bà mẹ chồng là lúc nào cũng tính toán giống như nhau. Em với người yêu vì không muốn dính bầu bí nên suốt thời gian yêu đương đều sử dụng biện pháp phòng tránh. Người yêu em ở quê, nhà cũng có 2 anh em nhưng cô út thì cũng đã lấy chồng cách đây 2 năm.
Vì đều đang làm ở Hà Nội nên có cưới thì bọn em cũng sẽ thuê nhà, chẳng lo chuyện mẹ chồng nàng dâu. Nghe qua thì mọi thứ có vẻ suôn sẻ êm đềm, thế nhưng đúng là khi quyết một thứ gì đó thì còn dài cả cây số.
Cuối tháng trước, chúng em đưa nhau về ra mắt gia đình để xin được tổ chức đám cưới trong năm nay. Trước đó em cũng sợ mẹ anh là kiểu người truyền thống nên ướm hỏi người yêu về tính cách bác thì anh kêu mẹ thoải mái không câu nệ này kia
Nhưng ngay lần đầu tiên gặp mặt, mẹ anh đã nhìn em từ đầu đến chân rồi bảo: "Cháu đến ra mắt nhà chồng tương lai mà mặc váy à. Giới trẻ bây giờ cũng thoáng nhỉ?"
Nghe câu đấy mà em đổ mồ hôi hột, soi mói thế này sau về khó sống rồi đây, đúng là chỉ có dễ với con trai chứ dâu thì còn lâu. Sau hôm đấy, người yêu cũng không đả động gì đến chuyện cưới xin mà liên tục nài nỉ em 'thả' để có bầu trước.
Nhưng em từ chối vì thấy bản thân còn trẻ, chưa muốn vướng bận, hơn nữa nếu mẹ anh ấy không thích mình thì việc đấy lại khiến bà khó chịu thêm. Vậy mà sau vài lần 'từ chối' bỏ bao, người yêu bực dọc nói thẳng:
"Em dở hơi vừa thôi, giờ mẹ đã khó rồi phải có bầu thì mới dễ nói chứ. Cứ trơ trơ ra đấy thì còn lâu bà mới sang nhà em".
Dẫu biết bạn trai cũng có lí của mình nhưng em thấy việc đó không thoải mái một chút nào. Thế giờ không đồng ý rồi có bầu cũng không cho cưới thì phải làm sao. Dẫu biết anh ấy rất thương mình nhưng em cũng chẳng thỏa hiệp với việc ăn cơm trước kẻng.
Em thẳng thừng: "Anh muốn cưới thì sang nhà em nói chuyện, không thì thôi chúng mình chia tay". Bẵng đi 1 thời gian ngắn, anh điện cho em nói mẹ đã đồng ý hẹn mai sang nhà nói chuyện người lớn.
Cứ nghĩ là mẹ anh đã chấp nhận cho cưới em mừng lắm, cả nhà vội vàng dọn dẹp rồi chuẩn bị để tiếp đón khách quý. Thế mà sáng hôm sau, vừa mới uống được chén trà còn chưa kịp hỏi han gì, mẹ chồng đã đặt vấn đề:
"Thôi tôi cũng xin nói thẳng thế này, vì con trai nên tôi chấp nhận con gái ông bà. Nhưng bao giờ cháu nó có bầu thì tôi mới cho cưới. Thời buổi bây giờ chẳng tin được cái gì."
Bố mẹ em nghe thấy thế ngỡ ngàng, em cũng ngạc nhiên nhìn sang thì thấy anh bối rối quay đi. Chưa biết phải phản ứng thế nào với bà mẹ chồng đòi con dâu chửa trước này thì bố em đã cất tiếng gãy gọn:
"Không biết gia đình đằng bên ấy thế nào nhưng bà cũng dạy con gái mình thế à. Nhà chúng tôi không có ý định cho cháu nó chửa trước khi về nhà chồng. Thời đại cởi mở nhưng không thể đánh mất giá trị bản thân thế được. Nếu bà đã không ưng cháu nó xin mời về cho, nhà tôi không gả con kiểu đó."
Mẹ anh nghe xong ngạc nhiên đứng bật dậy, không nghĩ nhà em lại cương quyết, cứng rắn thế. Anh người yêu quay sang xin lỗi rối rít cũng không khiến bố em nguôi giận tí nào.
Giờ em mới biết ý định có bầu trước cũng là do mẹ bày cho anh, nhưng có lẽ do em không chịu nên mới tính đến nước này. Từ hôm ấy đến giờ cũng hơn 1 tuần, không khí nghe chừng vẫn đượm mùi thuốc súng.
Bố em nhượng bộ nói có chửa trước hay không không quan trọng, nhưng vấn đề là cách nhìn nhận của bà bên kia thiển cận quá. Dù thấy tội người yêu phải đứng giữa nhưng em thấy cũng đúng, việc gì đàn bà chúng ta phải xuống giá như vậy.
Khi đang bàn chuyện chia tài sản, bố chồng đề nghị tặng anh hàng xóm mảnh đất 100m2 làm cả nhà choáng váng Dù cho hai người con trai phản ứng rất dữ dội nhưng bố chồng vẫn muốn dành một mảnh đất cho anh hàng xóm. Nhà chồng tôi có 2 trai và một cô em gái, tất cả đã lập gia đình. Mẹ chồng qua đời nhiều năm trước, hiện chỉ còn mỗi bố chồng sống ở quê. Gia đình bác cả và nhà...