Bước chân lên cầu thang khu tập thể nhà bạn trai, một người đàn ông đã ôm chặt tôi từ phía sau, diễn biến tiếp đó thật quá sức tưởng tượng
Tôi rùng mình, kinh hãi muốn hét lên nhưng rồi phải nín bặt vì đôi bàn tay ấy.
Tôi và Kiên yêu nhau được khoảng 1 năm. Anh ấy là du học sinh về nước lập nghiệp. Trước đây khi mới quen Kiên, tôi nghĩ hẳn gia đình anh phải đúng chuẩn xịn sò vì có tiền cho con đi du học bao nhiêu năm như vậy thì chẳng nghèo cho nổi. Ngay với bạn bè tôi, đứa nào đi du học cũng phải trên mức khá giả rất nhiều. Chúng nó còn bảo, tôi mà muốn sung sướng không phải lo nghĩ chuyện kinh tế thì cứ yêu du học sinh. Vậy nên lúc quen Kiên, tôi đã rất muốn yêu đương nghiêm túc với anh ấy rồi.
Vẻ ngoài của Kiên bóng bẩy, đẹp trai với nụ cười khiến người đối diện thấy dễ chịu. Không những vậy, anh còn có trí tuệ, sự học thức rất tốt. Bản thân tôi cũng phải luôn trau dồi nội hàm thì mới hiểu và nói chuyện được cùng “tần số” của Kiên. Song, rất nhiều thứ tôi đã lầm về bạn trai mình, trong đó điều mà làm tôi sốc nhất chính là hoàn cảnh.
Yêu nhau được tầm 2 tháng, Kiên mới nói cho tôi tất cả. Hôm đó tôi nói đùa “Anh là du học sinh chắc phải ở chung cư hoặc biệt thự đó nhỉ!” nhưng Kiên tâm sự với vẻ mặt buồn rầu: “Em nhầm rồi. Nhà anh chỉ ở khu tập thể thôi. Thực ra mua nhà mặt đất hoặc chung cư là điều hoàn toàn có thể, nhưng bố mẹ anh đã dành hết số tiền đó để cho anh đi du học. Nếu em có khinh miệt hay phán xét gì thì anh chịu hết, nhưng đừng làm tổn thương bố mẹ anh”.
Ảnh minh hoạ.
Nghe xong, tôi vội vàng thanh minh: “Em không hề có ý đó. Em hỏi là vì muốn biết về anh nhiều hơn thôi. Bây giờ em đã yêu anh rồi, em chẳng thay đổi nữa đâu”. Từ đó, tôi và Kiên dường như thấu hiểu hơn, thôi thì tôi cũng không câu nệ chuyện gia cảnh. Kiên còn an ủi tôi, rằng công việc của anh rất tốt, tháng kiếm được vài chục triệu, chẳng mấy mà mua nhà mới cho bố mẹ.
Video đang HOT
Trong một năm yêu nhau vừa qua, tôi mới đến nhà Kiên đúng 1 lần, và đó cũng chính là lúc tôi cảm thấy sợ hãi tột cùng về người bạn trai học thức của mình. Kiên đã “tặng” tôi một cú sốc, nói đúng hơn anh đã lộ bản chất thật đằng sau lớp vỏ bọc thư sinh.
Gần tới hôm “định mệnh” đó, tôi có bảo: “Hay hôm nào anh dẫn em về nhà ra mắt bố mẹ đi. Biết đâu bố mẹ anh mà ưng thì mình tính chuyện cưới luôn. Em cũng đâu còn trẻ nữa”. Sau khi tôi nói ra nguyện vọng, Kiên lập tức đồng ý.
Anh chọn buổi tối thứ 7 sẽ đưa tôi về ra mắt bố mẹ. Kiên chở tôi đến khu tập thể nhà anh. Đó là một tòa nằm sâu trong con ngõ nhỏ nhưng sân rất rộng. Cứ để xe ở dưới, chẳng cần phải nhờ ai trông coi cả. Bỗng Kiên bảo anh muốn ra ngoài đầu ngõ mua bao thuốc, tôi cứ đi chầm chậm lên tầng 4 rồi lát Kiên sẽ đuổi theo kịp. Tôi đòi đi bộ theo anh ấy nhưng Kiên bảo tôi đang đi giày cao gót, đi theo không tiện.
Chẳng mảy may gì, tôi bước từng bước chậm rãi lên cầu thang của khu nhà tập thể cũ. Sau khi bước lên tầng 2, tôi bắt đầu thấy lạ. Ở đây người ta chỉ bật đèn cầu thang mỗi tầng 1, các tầng khác thì tối om. Tôi hơi hoang mang chút nhưng lòng tự nhủ là khu tập thể thì có gì mà phải sợ nên bật ngay đèn pin của điện thoại và bước từng bước chậm rãi.
Ảnh minh hoạ.
Bỗng, một cánh tay từ đằng sau ôm lấy tôi, sờ vào ngực tôi khiến tôi rùng cả mình. Trong đầu tôi lúc đó quả thực trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa, định hét lên thì một bàn tay khác đã bịt mồm. Người đàn ông đằng sau nói khẽ: “Người yêu em đây mà, sợ gì chứ!”. Tôi quay ra thì thầm với anh “Anh làm gì thế em giật hết cả mình.”
Kiên tiếp tục đưa tôi đi hết từ bất ngờ này qua bất ngờ khác. Anh ấy thì thầm và ngỏ ý muốn “làm” ngay tại đây. Tôi nói bằng giọng nghiêm túc: “Anh có vấn đề gì à, đây là khu thang bộ đấy, người qua lại thì nhiều. Vả lại bố mẹ anh mà biết thì sao?”
Không ngờ, bạn trai lại đáp trong khi tay vẫn làm hành động xấu xí: “Thực ra nay bố mẹ anh không có ở nhà, anh muốn rủ em qua nhà anh chơi thôi. Chỗ này làm gì có đèn, em sao phải ngại. Nếu em vẫn mắc cỡ thì mình cùng lên nhà.”
Tôi khó chịu trong lòng lắm nhưng vẫn lên nhà Kiên, và đúng thật là bố mẹ anh ấy không có ở nhà. Đêm hôm đó, tôi cũng đã “yêu” với Kiên. Nhưng sau sự việc ở cầu thang, tôi bắt đầu dấy lên những hoài nghi về bạn trai mình. Liệu rằng anh ấy có suy nghĩ bình thường chứ, hay chỉ yêu tôi vì tình dục thôi? Ngoài khoản đấy ra, những mặt khác Kiên vẫn rất tốt. Tôi khó nghĩ quá mọi người ạ…
Bạn trai đòi chia tay nhưng vẫn muốn tâm sự hằng ngày
Tôi gọi điện cho H. nói đồng ý chia tay. Nhưng H. lại đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác...
Ảnh minh họa: Getty Images
Tôi và H. yêu nhau đã hơn một năm nay. Lúc mới yêu mọi thứ đều rất vui vẻ. Tôi là người được theo đuổi, anh ấy dành mọi điều lãng mạn nhất cho tôi, tặng hoa, quà, quan tâm từ những điều nhỏ nhặt, hẹn hò ăn uống, xem phim, du lịch đủ cả. Nhưng rồi theo thời gian, những mâu thuẫn dần nảy sinh, chúng tôi cãi vã nhau thường xuyên hơn.
Chuyện tình tôi cứ vậy, lúc lên, lúc xuống, nhưng tôi cảm thấy yêu H. nhiều hơn lúc bắt đầu. Tôi thậm chí đã thầm nghĩ đến việc sau này sẽ về chung một nhà với người đàn ông này. Vậy mà gần đây, H. bất ngờ đề nghị chia tay, lý do rất kinh điển: "Anh thấy mình không hợp nhau".
Lúc đầu tôi đã quá sốc và không chấp nhận nổi. Tôi lánh mặt anh ấy nhưng bảo không đồng ý chia tay. Trong vài tuần xa nhau, tôi đã đi từ đau khổ đến bình tâm suy nghĩ, và đi tìm lời khuyên từ bạn bè. Khi có thời gian nhìn lại mối quan hệ này và nghe lời khuyên từ người ngoài, tôi mới nhận ra, một mối tình mất đi thực ra không quan trọng bằng bản thân mình đánh mất sự tự tin, niềm vui sống.
Tôi đã thật ấu trĩ khi nghĩ rằng H. là người đàn ông tốt duy nhất. Đúng là ban đầu khi mới cưa cẩm anh ấy rất nồng nhiệt và tình cảm, nhưng càng về sau càng thể hiện nhiều tính xấu, như sự vô tâm, gia trưởng. Vả lại một khi người đàn ông đã thốt ra lời chia tay, tôi có muốn giữ cũng chỉ đánh mất sự tự tôn của mình. Vì vậy tôi gọi điện cho H. nói đồng ý chia tay.
Nhưng H. lại đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nếu vài tuần trước anh ấy bóp nát trái tim tôi khi phũ phàng đòi đường ai nấy đi, thì khi tôi chấp nhận điều đó, H. lại thú nhận rằng trong thời gian qua không được gặp gỡ, liên lạc với tôi khiến anh ấy không chịu nổi.
Tuy nhiên H. không níu kéo cuộc tình như tôi đoán mà lại đưa ra đề nghị gây sốc hơn cả lúc đòi chia tay, đó là anh ấy muốn chúng tôi chính thức không còn là người yêu, nhưng vẫn duy trì liên lạc hằng ngày, anh ấy cần tôi để tâm sự, chia sẻ vì tôi có thể không là một người yêu phù hợp nhưng lại là người bạn tâm giao hiếm có.
Tôi thấy ý tưởng đó thật điên rồ. Chia tay nhưng vẫn không muốn mất mối tâm sự thật là ích kỷ. Chắc anh ấy không biết tôi đã phải vật lộn thế nào để bước qua được những ngày đen tối khi bị chia tay. Giờ tôi mới lấy lại chút tỉnh táo và quyết tâm bước qua mối quan hệ không bền vững này thì anh ta lại định kéo tôi vào những dây dưa theo kiểu "anh trai - em gái mưa".
Tôi nghe mấy người quen kể trong vài tuần qua, H. không phải "không chịu nổi" như lời anh kể, mà đã cố cưa cẩm một cô gái khác. Nhưng hình như mọi chuyện không được như ý muốn nên hiện tại vẫn thấy anh đi về lẻ bóng. Phải chăng đó là lý do anh ta vẫn muốn giữ mối "tâm sự hằng ngày"?
Vừa thấy mẹ bạn trai tôi đã nghĩ ngay đến chuyện chia tay, nhưng khi ra về bác ấy dúi vào tay cả túi vàng khiến tôi bối rối Yêu là một chuyện còn cưới nhau là chuyện phải tính cẩn thận. Lương tôi mỗi tháng 30 triệu cũng phải lấy người đàn ông cho xứng tầm chứ. Tôi và Hoàng yêu nhau được hai năm nay, tình cảm của hai đứa rất tốt, công việc của tôi lương cao gấp 2 của anh ấy. Yêu nhau lâu thế nhưng chưa bao...