Bật khóc khi bố mẹ chồng tất tả đến viện thăm cháu và đưa cho một xấp tiền
Tôi không nhận xấp tiền đó nhưng mẹ chồng dúi vào tay rồi nói một câu nghẹn ngào.
Ảnh minh họa
Bố mẹ chồng tôi hiền hậu, chân chất lắm. Ông bà sống ở quê, cuộc sống bình yên, thoải mái dù tiền bạc chẳng được dư dả như nhiều người. Thông thường, cứ 2 ngày cuối tháng, vợ chồng tôi sẽ thu xếp công việc ở cơ quan để về ở với bố mẹ cho ông bà vui vẻ. Và lần nào, tôi cũng mua đồ ăn thật nhiều bỏ đầy tủ lạnh, rồi đưa thêm cho mẹ chồng 3-5 triệu để ông bà chi tiêu, thuốc thang tuổi già.
Video đang HOT
Tuần trước, con gái tôi bỗng nhiên bị sốt cao không hạ, không rõ nguyên nhân. Vợ chồng tôi hốt hoảng đưa con đến viện khám thì suy sụp khi nhận tin con bị nhiễm trùng máu, căn bệnh có thể gây tử vong nếu không phát hiện và điều trị kịp thời. Suốt thời gian ở viện, vợ chồng tôi luôn căng thẳng tinh thần và lo lắng tột độ cho con.
Bố mẹ chồng nhận tin cũng tất tả đến viện thăm cháu. Khi tôi ra cổng đón ông bà, thấy 2 người mồ hôi ướt áo, tay xách nách mang đủ thứ đồ. Ông bà phải đi xe buýt 2 tuyến rồi đi thêm xe ôm mới tới được bệnh viện chứ có dễ dàng gì đâu.
Vì con tôi vẫn đang được điều trị đặc biệt trong khu cấp cứu nên chỉ có mẹ chồng tôi được vào thăm. Lúc trở ra, 2 mắt bà sưng lên vì khóc, vì thương cháu. Mẹ chồng cầm lấy tay tôi, động viên vợ chồng tôi cố gắng, chịu khó túc trực chăm sóc con. Rồi bà bỗng lấy trong giỏ ra 1 xấp tiền đưa cho tôi.
Tôi bất ngờ lắm vì không ngờ bố mẹ chồng lại có nhiều tiền như thế. Tôi không nhận thì mẹ chồng dúi vào tay, ép tôi cầm. Bà nói đó là tiền mà mỗi tháng tôi đưa cho bà. Bà dùng một ít để mua thuốc uống, còn lại thì để dành, phòng hờ khi gia đình có việc thì đưa trả cho chúng tôi. Giờ con tôi bệnh, bà đưa lại số tiền này để chúng tôi lo ăn uống và đóng tiền viện phí cho bé.
Tôi định lên tiếng từ chối thì bố chồng bảo nếu chúng tôi không nhận thì từ nay về sau đừng về quê nữa. Đó xem như là tiền ông bà cho cháu đóng viện phí, ăn uống tẩm bổ sau khi xuất viện. Tôi nhìn chồng, anh lặng lẽ gật đầu, ra hiệu đồng ý nhận số tiền này.
Bố mẹ chồng về rồi, chúng tôi kiểm tra lại mới biết số tiền đó là hơn 50 triệu, một số tiền lớn đối với ông bà. Bấy lâu nay, tôi cứ nghĩ mỗi tháng đưa tiền cho bố mẹ chồng là đã hoàn thành trách nhiệm của một người con dâu. Có ai ngờ ông bà lại dành dụm, tiết kiệm lại cho chúng tôi chứ? Giờ tôi chỉ mong con gái nhanh hồi phục để chúng tôi được yên lòng. Riêng số tiền bố mẹ chồng đưa, chắc tôi không động vào mà sẽ tìm cơ hội thích hợp để đưa trả cho bố mẹ. Liệu như thế có ổn không? Ông bà có giận nếu tôi trả lại tiền không?
Dọn dẹp phòng mẹ chồng, thấy tấm ảnh đặt dưới gối ngủ mà tôi xót xa
Bố chồng gọi điện, bảo mẹ chồng đang bệnh nên muốn gặp vợ chồng tôi. Vợ chồng tôi vội thu xếp công việc rồi lái xe về quê ngay trong sáng hôm đó.
Dạo gần đây vì bận bịu công việc nhiều quá, con lại còn nhỏ nên vợ chồng tôi không về quê. Thỉnh thoảng gọi điện cho mẹ chồng, bà đều bảo nhớ cháu, muốn gặp cháu. Tôi an ủi, nói mẹ ráng đợi đến Tết rồi tôi dẫn con về chơi, ở lại với ông bà 2 ngày.
Vậy mà hôm qua, bố chồng gọi điện, bảo mẹ chồng bị sốt, mệt mỏi đến mức không xuống khỏi giường được. Vợ chồng tôi vội thu xếp công việc rồi lái xe về quê ngay trong sáng hôm đó. Lúc chúng tôi đến nơi là 13 giờ.
Sau khi chào hỏi bố chồng, tôi vào phòng thì thấy mẹ chồng nằm thiêm thiếp ở trên giường. Chồng tôi dìu mẹ ra xe rồi đưa mẹ đến phòng khám. Tôi ở nhà, dọn dẹp nhà cửa, phòng ngủ cho mẹ chồng. Khi lật gối ngủ của mẹ, tôi bất ngờ khi thấy tấm ảnh gia đình mình được đặt ở dưới gối. Bố chồng nói lúc nào mẹ cũng ngắm nghía tấm ảnh ấy, bà nhớ con cháu đến mức suy nghĩ suốt rồi thành bệnh. Nhưng bà hiểu cuộc sống của vợ chồng tôi tất bật nên không muốn gọi điện hay làm phiền.
Nhìn tấm ảnh, tôi xót xa, nghẹn ngào quá. Bố mẹ chồng sống đơn độc ở quê, chắc chắn rất muốn được sum họp với con cháu. Nhưng vợ chồng tôi lại ích kỷ, chỉ biết đến mình mà quên mất niềm mong mỏi giản đơn của ông bà.
Đến chiều, chồng tôi mẹ chồng về. Cũng may mẹ chỉ bị rối loạn tiền đình, chịu khó tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi đầy đủ là sẽ khỏe lại. Tối, trước khi vợ chồng tôi về lại thành phố, mẹ cứ buồn bã hỏi khi nào chúng tôi sẽ về lại? Năm nay có về sum họp đêm Giao thừa được không? Tôi chỉ đành bảo để vợ chồng tôi suy nghĩ lại, nếu được thì sẽ tranh thủ về sớm cùng ông bà.
Trên đường về, tôi cứ nhớ mãi về tấm ảnh mà mẹ chồng cất dưới gối ngủ của mình. Tôi thương ông bà quá. Nhưng cũng không thể bỏ lại nhà cửa ở thành phố mà về quê trước Tết để kịp lễ Giao thừa được. Tôi nên làm thế nào đây?
Vô tình nghe cuộc nói chuyện của mẹ chồng và chị dâu mà tôi lặng người Mẹ chồng và chị dâu đang vui vẻ trò chuyện, còn tôi có cảm giác lạc lõng. Bỗng, chị dâu nói một câu mà tôi lặng người. Ảnh minh họa Đọc bài "Thật bất ngờ, chỉ sau một năm, chị dâu đã khiến mẹ tôi thay đổi", tôi lại cảm thấy nhớ chị dâu mình da diết. Đúng là trong cuộc sống, chúng...