Yêu thương bác sĩ là “trèo cao”?
Em sợ mình trèo cao khi chỉ là cô gái bình thường còn anh là một bác sĩ.
Tâm trạng của em đang vô cùng rối bời, em không biết có nên bày tỏ tình cảm của mình hay không? Mong chị cho em một lời khuyên.
Em chỉ là một cô gái 24 tuổi, bình thường và chưa có địa vị xã hội. Còn anh ấy là một vị bác sĩ tim mạch. Không biết số phận triêu đùa hay tại em quá lụy tình mà giờ đây lòng em cứ nhớ mong về anh.
Em và anh biết nhau là vào lúc em đưa mẹ em đi cấp cứu tại bệnh viện mà anh làm việc. Sau một thời gian mẹ em được xuất viện, lúc đó em có xin số điện thoại của anh với ý định cho mẹ em khám tại phòng mạch của anh. Thật sự lúc đầu em không hề nghĩ gì sâu xa điều gì với anh cả. Nhưng thời gian sau anh chủ động nhắn tin quan tâm tới em. Có lúc anh nhắn những lời khen em như em thật dễ mến, dễ thương…Hay anh nói ai được là bạn trai của em thì người đó có phước.
Em xem những lời nói đó như sự giao tiếp bình thường của xã hội. Em cũng không dám cho phép bản thân em trèo cao. Nhưng một ngày kia mẹ em phải cấp cứu tại một bệnh viện khác chứ không phải nơi anh đang làm. Trong lúc lo lắng về tình trạng sức khỏe của mẹ, em gọi điện tìm anh vì anh là bác sĩ theo dõi bệnh án của mẹ em. Anh làm em bất ngờ vô cùng. Anh nhiệt tình gởi gắm mẹ em cho các bác sĩ mà anh quen tại bệnh viện này.
Ngày mẹ em làm thủ thuật anh gọi điện cho em liên tục, an ủi và anh đã dành thời gian vào thăm mẹ em và xem hồ sơ bệnh án ngay chiều hôm đó. Trông anh rất miệt mỏi không giống hình ảnh phong độ em thường gặp nhưng anh vẫn tận tình với mẹ con em. Trong thời khắc thập tử nhất sinh của mẹ, những người thân của em tỏ ra thờ ơ chỉ có một mình em ở cạnh mẹ nên sự quan tâm của anh đã sưởi ấm con tim em, tiếp thêm sức và tìm được sự yên tâm ở anh.
Anh đã rất tận tình chăm sóc mẹ em trong lúc nguy kịch (Ảnh minh họa)
Từ đó, trong lòng em bắt đầu cảm kích anh. Em đã mua tặng anh một phần quà xem như đó là sự đền ơn. Em không biết những gì anh nói thật hay không nhưng anh nói không vui vì nhận được món quà em tặng (em mua tặng anh ấy một chai rượu đắt tiền). Anh nói em đã tốn tiền lo cho mẹ mà còn mua quà cho anh như thế khiến anh khó xử. Từ đó về sau em ít được những tin nhắn quan tâm cổ động của anh. Em cảm giác lạ, hình như em đã yêu anh. Từ sự cảm kích đến cảm giác vấn vương khi nào em cũng không hay biết. Phải chăng anh đang nghĩ em xem lòng tốt của anh như việc mua bán trao đổi?
Video đang HOT
Bây giờ em muốn bày tỏ nỗi niềm của mình cho anh biết. Nhưng em sợ những cảm giác của mình là sai. Liệu một người bình thường trong xã hội như em có xứng với một vị bác sĩ như anh? Giờ em phải làm gì đây? Mỗi ngày em phải trải qua cảm giác nhớ mong, chờ đợi và cả sợ mới khi nghĩ tới anh. Liệu em có nên bày tỏ tình cảm của mình hay không? Nếu anh ấy không yêu em thì em sẽ phải làm thế nào đây? Mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những thắc mắc của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng giờ đây em có yêu với một người con trai nhưng vì mặc cảm mà em không dám bày tỏ tình cảm của mình.
Trước tiên, chị muốn nói với em rằng, tình yêu không phân biệt đẳng cấp. Hơn nữa, ở trường hợp của em, việc anh ấy là một bác sĩ hoàn toàn không có gì là quá khác biệt với em cả. Em là một cô gái bình thường như bao người con gái khác. Có thể em không học hành, đỗ đạt cao nhưng em vẫn là một cô gái tốt, ngoan ngoãn. Mỗi người trong cuộc sống đều có một vị trí riêng và miễn là mình sống tốt thì không có điều gì phải băn khoăn hay mặc cảm về bản thân mình cả.
Nên bày tỏ tình cảm với người mình yêu để không bao giờ hối tiếc đã không cố gắng tới cùng (Ảnh minh họa)
Qua những lời em kể, chị cũng cảm nhận được phần nào sự nhiệt tình và thái độ tích cực của anh ấy đối với em. Liệu anh ấy có tình cảm với em hay không, điều đó chỉ có em cảm nhận được rõ nhất nhưng có thể tạm kết luận anh ấy là một người con trai, một người bác sĩ tốt. Đúng là việc em mua tặng anh ấy chai rượu đắt tiền để cảm ơn là một hành động không thực sự tinh tế. Sự nhiệt tình của anh ấy lại được đáp lại bằng món quà vật chất đó rất có thể sẽ làm anh ấy bị tổn thương. Do đó, em cần phải có một lời giải thích với anh ấy.
Việc em cần làm bây giờ là gửi tới anh ấy một lời giải thích cho món quà vật chất đó để tránh làm anh ấy nghĩ sai về em. Sau đó, em có thể dành thêm thời gian để cảm nhận tình cảm của anh ấy với mình. Em hoàn toàn có quyền bày tỏ suy nghĩ, tình cảm của mình với anh ấy. Dù cho tình cảm ấy có được đáp lại hay không thì nói lên tình cảm của mình vẫn là điều nên làm để sau này em không hối hận. Điều thực sự quan trọng ở đây không phải là vị trí xã hội của em và anh ấy có bằng nhau hay không mà là tình cảm của hai người dành cho nhau như thế nào. Vì vậy, em nên nói lên điều mà trái tim mình muốn nói. Nếu anh ấy cũng có chút tình cảm với em thì đó là một sự mở đầu tốt đẹp cho một mối quan hệ, còn nếu không, em cũng cảm thấy nhẹ lòng và sau này không phải hối tiếc vì mình đã không cố gắng đến cùng.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Eva
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau!
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình. Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng,...