Chút hoài niệm cho một ngày đầu năm
Từ bao giờ người ta có thói quen nguyện cầu trong những thời khắc đầu của năm mới? Cũng là lẽ thường khi bản ngã, ham muốn là vô tận mà thành công chỉ là hạn hữu, người ta cố tìm kiếm chút cứu vớt từ cõi vô cùng.
Không biết giờ này em ở đâu? Có tựa lan can nguyện cầu khi chuông nhà thờ điểm nhịp phút giao thừa? Ngày xưa ta ngây thờ khờ dại hay men say tình đầu khiến ta tin vào một tình yêu vĩnh hằng không dễ gì chia cắt.
Vẫn con đường hanh hao, hương dã quỳ hăng hắc dẫn lối về nhưng bỗng dưng đẹp lạ, ta mơ màng tưởng Thượng đế ban cho món quà là hạt giống tình yêu sẽ nở hoa hạnh phúc… Em thổn thức kể về con sông quê hương bên lở bên bồi, mùa lũ về tang thương qua từng gốc rạ, ở đó không có khái niệm về thời gian chỉ có những con người lầm lũi, mùa lũ ra sông vớt củi, em đến trường bằng nỗi nhọc nhằn trên vai gầy của mẹ, nếp nhăn chất đầy trên gương mặt hốc hác của cha. Anh kể em nghe về vùng đất gió Lào cát trắng, cũng tang thương vẫn vặn mình đứng dậy… Tình đầu đầy nỗi cảm thông nhưng buồn thay chưa qua thử thách nên mong manh như sương khói, trong suốt như thủy tinh, ai biết sương khói dễ tan mà thủy tinh dễ vỡ…Tiếc thay ta chưa đủ bình tâm để nâng niu giấc mơ hạnh phúc, chưa đủ bản lĩnh để vượt qua cơn bĩ cực của tình yêu, ta đành lòng cất bước ra cho tình yêu còn mãi, vẫn mỉa mai cười “trong tình yêu ta không lạc lối”.
Nhưng cố gắng giả tạo đâu dễ thành công, khi trên đường đời bắt gặp đôi tình nhân bên nhau đợi lúc giao mùa, khi tần ngần trên tay tờ lịch cũ thì kỷ niệm xưa với con đường hanh hao có hương ngọc lan, hương dã quỳ vấn vít, căn gác nhỏ nhòe trong sương ẩm như một lời tự vấn lương tâm. Khi hạnh phúc vụt qua ta bỗng bàng hoàng tiếc nuối, cố bấu víu như kẻ mộng du, chắp vá tình yêu bằng những cuộc hôn nhân vội vã để tình đầu gom lại thành nỗi nhớ miên man, thảng thốt khi một ngày đất trời thêm tuổi mới.
Video đang HOT
Theo VNE
Thiên sứ đến trong mưa
Mưa hỡi, mưa có biêt rằng người đang khiên trái tim của môt cô bé ngôc nghêch cảm thây tái tê?
Bâu trời Hà Nôi mùa này thoắt nắng thoắt mưa, những cơn mưa rào cứ đên và đi bât chợt chẳng hê báo trước khiên cho người ta không kịp đón nhân mà cũng chẳng kịp tiên đưa. Có lẽ mưa cũng giông như anh của ngày nào, ào đên bên em rôi lại vôi vàng ra đi khi mà trái tim non nớt này vân chưa kịp hiêu vì sao lại thê.
Lâu lắm rôi em mới lại đi dưới mưa, chẳng phải do đã lãng quên cái sở thích dâm mưa ngày nào, mà có lẽ bởi vì em không dám môt mình đi dưới những cơn mưa giá lạnh. Từ ngày ta xa nhau em tìm cách tránh xa tât cả những điêu có thê gợi lòng mình buôn, trong sô đó có cả những cơn mưa rào mùa hạ. Sợ lắm nêu như ký ức vê mùa mưa năm cũ lại ùa vê...
Anh giông như môt thiên sứ được thượng đê phái xuông và ở bên cạnh em (Ảnh minh họa)
Thuở ây em mới chỉ là cô sinh viên năm đâu ngây thơ và nhút nhát, còn anh lại là môt chàng bí thư năng nô, nhiêt tình trong công tác đoàn. Hai con người mang hai tính cách tưởng như đôi lâp ây đáng lẽ sẽ không bao giờ có cơ hôi gặp gỡ nêu như không có buôi chiêu mưa năm nào. Em vân còn nhớ như in khoảnh khắc anh bước đên bên cạnh mình, nở môt nụ cười hiên lành và đưa cho con bé đang trôn biêt môt góc, nước mắt ngắn dài là em muợn chiêc ô màu xám, chiêc ô mà cho đên tân bây giờ em vân gìn giữ và nâng niu như thê nó là báu vât của mình.
Ngày ây em đã gọi đó là " cơn mưa tình yêu", ngày ây em chỉ là môt cô bé con ngơ ngác, lạ lâm với tât cả mọi thứ trong môi trường mới ở xung quanh mình. Có lẽ môt phân bởi lúc còn ở nhà bô đã chiêu chuông quá nhiêu, mẹ đã chăm sóc quá kỹ, bởi vây khi lên đại học, bắt đâu môt cuôc sông tự lâp thì em đã gặp rât nhiêu khó khăn. Ngày ây nêu không có anh ở bên đê hướng dân, bảo ban từng ly từng tý thì chẳng biêt con bé nhẹ dạ cả tin là em đã bị lạc đường, bị bắt nạt và bị người khác lừa đảo không biêt bao nhiêu lân.
Có lẽ anh giông như môt thiên sứ được thượng đê phái xuông và ở bên cạnh dạy cho em cách tự bảo vê mình, đê rôi tới khi em biêt phải làm những gì thì thiên sứ ây lại vô đôi cánh nhỏ màu trắng ngà ở phía sau lưng, bỏ em lại và bay đi. Khi ây em chỉ biêt chêt lặng đứng nhìn người mình yêu quay bước, đâu óc trông rông, chân tay tê dại, vô định đên mức chẳng thê hiêu nôi chuyên gì đang xảy ra ở trước mặt mình.
Người ta cứ bảo rằng tình yêu có luât bù trừ, người ta cứ khuyên nhau rằng nên chọn môt người yêu không giông mình quá nhiêu đê bô sung và cùng giúp nhau hoàn thiên. Nhưng người ta đâu biêt được rằng khi đã khác xa nhau quá thì cho dù cô gắng đên mây cũng không bao giờ có đủ sự đông cảm đê đên được với nhau.
Cơn mưa vô tình lại thêm môt lân gợi nhắc em vê quá khứ (Ảnh minh họa)
Anh năng đông, anh nhiêt tình, anh sông hướng ngoại, thích bay nhảy khắp nơi đê khám phá những điêu mới lạ. Anh thích môt cuôc sông nay đây mai đó, không gò bó, cũng không vướng bân bât cứ điêu gì. Anh yêu cuôc sông tự do của mình hơn yêu em, bởi vây nên anh đã chọn từ bỏ người con gái rât mực yêu thương mình đê có thê sông trọn với những niêm đam mê ây. Thê rôi anh ra đi, cũng bât ngờ hêt như cái cách mà anh đã tới.
Ngày hôm nay em cơn mưa vô tình ây lại thêm môt lân gợi nhắc em vê quá khứ, vê kỷ niêm, vê những điêu mà em đã từng coi nó quan trọng hơn cả tính mạng của mình. Cơn mưa chiêu nay sao mà dài lê thê quá, từng hạt nước mưa xôi xả rơi xuông quât vào da thịt dát buôt như thê đang trách móc môt người... Mưa khiên lòng em cảm thây chênh vênh, khiên vêt thương cũ nơi trái tim lại được dịp nhức buôt. Dâu biêt rằng cơn mưa này chẳng hê giông với cơn mưa mùa hè năm ây, nhưng mưa hỡi, mưa có biêt rằng người đang khiên trái tim của môt cô bé ngôc nghêch tái tê nhớ vê môt miên hoài niêm rât đôi xa vời.
Theo Eva
Năm cùng tháng tận Hàng cây già đã trút lá đỏ, tuổi theo mùa trôi xa, người đã đến rồi đi sao em còn mong mỏi? Ngày tháng cạn rồi, sao em còn đứng đấy, chơi vơi? Chiều tan sở, em lạc giữa ngã ba đường. Nhấp nháy đèn xanh đỏ, huyên náo tiếng người xe, âm thanh thành thị khiến em quên lối về. Em đánh...