Vội vã về nhà người yêu trong đêm, tôi và anh bắt gặp cảnh tượng thất kinh
Cuối tuần trước, mẹ chồng tương lai gọi điện cho chúng tôi nói có việc gấp về nhà ngay. Chúng tôi vội vã về ngay trong đêm, cảnh tượng thật hãi hùng. Trong nhà, một người đàn ông còn đang quát tháo còn bà ngồi rúm ró trên ghế.
Chúng tôi yêu nhau được 16 tháng, đã chuyển về sống thử cùng nhau. Suốt thời gian sống cùng anh, tôi nhận thấy anh là một người có thể gửi gắm được. Anh chín chắn, biết chăm lo cho gia đình và thực sự rất yêu tôi. Chúng tôi quyết định cuối năm nay sẽ làm đám cưới, anh đưa tôi về thăm gia đình mình.
Mẹ anh vui vẻ, niềm nở đón tôi nhưng tôi đã được hàng xóm nhà anh cảnh báo: Mẹ chồng tương lai của tôi không vừa, ai về làm dâu phải dũng cảm lắm đấy. Tôi băn khoăn và hỏi anh. Anh cũng không giấu giếm gì. Đến giờ tôi vẫn nhớ những lời tâm sự khô khan của anh về bà, nhưng tôi biết nó ẩn chứa những nỗi cay đắng, tủi hờn.
Anh nói, mẹ từ lâu đã nghiện lô đề mà không chịu làm ăn và chăm lo cho gia đình gì hết. Đã mấy lần bố anh phải bán nhà trả nợ thay cho mẹ anh nhưng rồi đâu lại vào đó. Đến lúc nhà chẳng còn nữa bố đành viết đơn ly hôn với mẹ và một thân một mình nuôi hai anh em chồng tôi. Nhưng bố đã mất trong một tai nạn nghề nghiệp. Hai anh em lại về sống với người mẹ suốt ngày chỉ biết đến cá độ, lô đề, cờ bạc.
Người yêu tôi phải đi làm thêm từ rất sớm để tự lo cho bản thân. Tôi nghĩ một chàng trai còn trẻ mà chịu khó vất vả như vậy thì rất đáng quý nên càng yêu anh hơn. Đôi khi không biết là đùa hay thật nhưng anh thường nói “Mẹ anh giống như 1 bà hàng tôm hàng cá, sau em làm dâu thì phải cẩn thận”. Nghe anh nói vậy tôi cũng sợ, nhưng vẫn thường xuyên qua lại thăm bà.
Anh làm lương không phải cao, tháng nào cũng dành ra một phần để đưa cho mẹ tiêu nhưng dường như mẹ anh chê ít. Thi thoảng bà vẫn bóng gió với tôi để xin tiền. Những lúc ấy nếu có tiền thì tôi vẫn khéo léo đưa cho bà một ít gọi là biếu mẹ chồng tương lai. Nhưng tần suất bà hỏi xin ngày càng nhiều, lần nào đưa ít, bà nhăn nhó mặt mày coi thường. Có những lần tôi đến chơi, bà còn tự ý mở ví của tôi lấy 1 triệu. Khi tôi nhìn thấy thì bà nói “Cho mẹ xin mấy đồng”.
Thật sự tôi cũng không biết dùng lời lẽ nào mà diễn tả cho hết được cục diện lúc bấy giờ. Lần khác, bà đi gần mười cây số, giữa trưa nắng đến chỗ chúng tôi, nói là mẹ cần tiền gấp, cho mẹ xin mấy triệu, nhưng không nói lý do cụ thể là gì. Tôi cũng đồng ý để anh đưa tiền cho mẹ mà không hỏi han gì, nhưng dần dần, tôi cảm thấy chán ghét mẹ anh. Tôi thưa đến nhà thăm bà, vì thấy thực sự khó chịu.
Video đang HOT
Cuối tuần trước, mẹ chồng tương lai của tôi nợ nần bên ngoài không trả được, người ta đến tận nhà đòi tiền. Bà gọi điện cho chúng tôi nói có việc gấp về nhà ngay. Chúng tôi vội vã về ngay trong đêm, cảnh tượng thật hãi hùng. Người ta đến đòi nợ bà kín nhà. Một người đàn ông còn đang quát tháo yêu cầu bà trả tiền họ trong khi bà đang ngồi rúm ró trên ghế.
Người yêu xông vào hỏi mẹ thiếu nợ bao nhiêu, chẳng chờ bà đáp, người đàn ông đó nói luôn rằng 400 triệu. Tôi và anh như chết đứng khi nghe con số khủng khiếp đó. Anh lại túm lấy vai bà lắc mạnh và hỏi: “Có thật thế không mẹ? Mẹ không thương chúng con à?”.
Mẹ anh khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống chân chúng tôi mà xin “Các con trả nợ giúp mẹ với. Mẹ hứa, từ nay mẹ chừa không chơi nữa”. Hôm đó, anh bảo mọi người về cho anh thu xếp, vài ngày nữa anh trả.
Tối đó, anh chất vấn mẹ, bắt bà thề rằng sẽ không chơi nữa, sẽ tập trung làm ăn, trông nom nhà cửa. Rồi anh bàn với tôi, anh mượn số tiền chúng tôi tích cóp làm đám cưới để trả nợ cho mẹ trước, sau rồi anh sẽ làm trả tôi, lùi thời gian cưới thêm một hai năm nữa.
Tôi phản đối, chúng tôi cãi nhau kịch kiệt, anh dọa chuyển về ở cùng mẹ và trách móc tôi thấy chết không cứu. Tôi hiểu phận làm con phải chăm lo cho cha mẹ nhưng dù gì tôi chưa là con dâu của gia đình anh, sao tôi lại phải gánh nhiều vấn đề của mẹ anh đến thế? Tôi chưa về làm dâu mà mẹ anh còn chẳng giữ ý, huống hồ khi trở thành con dâu bà rồi, chắc rằng tôi cũng chỉ là cái máy trả nợ hộ bà mà thôi.
Khi anh chuyển đi, tôi đã không níu giữ. Thấy tôi buồn và cương quyết, anh xuống nước nói rằng về ở với mẹ ít hôm để vực lại tinh thần cho bà, và cũng để tránh bà làm điều dại dột. Mẹ ổn định rồi anh lại qua ở với tôi. Nhưng tôi rất băn khoăn, chúng tôi cứ tiếp tục thế này thì liệu yên ổn được mấy ngày với mẹ anh? Tôi rất yêu con người anh nhưng không thể chịu được người mẹ chồng này, bỏ anh thì thực tôi không muốn, nhưng phải làm sao bây giờ?
Theo mot the gioi
Hoảng hồn trước cảnh tượng con trai và mẹ chồng trong phòng khách
Vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoảng hồn. Con tôi đi vệ sinh nghịch ra khắp nhà còn mẹ chồng tôi vẫn đứng trân trân ra đó bịt mũi xem phim trên ti vi.
Chào độc giả mục tâm sự, đây là lần đầu tiên tôi dám mở lòng mình ra để tâm sự một chuyện riêng của gia đình cho mọi người xem. Thật chẳng hay ho gì khi đi "vạch áo cho người xem lưng" nhưng tôi không thể kìm lòng được cảm xúc nữa sau khi xảy ra sự việc vào ngày hôm qua.
Tôi lấy chồng được 5 năm và sinh được hai đứa con trai. Chồng tôi là người Thanh Hóa còn tôi ở Lạng Sơn. Từ lúc sinh đứa đầu, hai vợ chồng tôi thuê một căn hộ nhỏ trả 4 triệu một tháng để bà nội ra chăm con cho thoải mái. Nhưng ra chăm cháu được 2 tuần, bà bảo "Tao không còn sức mà làm nữa. Thằng Bi nó nghịch quá, hai đứa mày thu xếp thuê người hoặc ở nhà mà trông con".
Thế là hôm sau bà khăn gói về quê luôn khiến vợ chồng tôi bế tắc không biết xoay xở ra sao. Cuối cùng tôi đành xin nghỉ việc ở nhà trông con vì thuê một người trông cháu không phải dễ, nhất là lúc kinh tế vợ chồng chưa khá khẩm gì, mà lại giao con cho một người lạ tôi không yên tâm chút nào.
Rồi khi đứa lớn đi học mẫu giáo được 3 tháng thì tôi lại có bầu. Dù mang bầu mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố bám trụ làm việc để tiết kiệm một khoản sinh con. Cháu thứ hai, sinh được 1 tháng tôi lại về quê chồng ở cữ. Mang tiếng ở cữ nhưng việc gì cũng đến tay tôi. Mẹ chồng tôi về hưu rồi chỉ mỗi việc ở nhà đi chợ và sang các nhà hàng xóm buôn chuyện. Bố chồng tôi vẫn đi làm suốt ngày. Tôi mang tiếng ở cữ nhưng mọi việc từ cơm nước, lau dọn nhà, giặt giũ đều đến tay.
Thế mà về nhà mẹ chồng vẫn to tiếng bảo tôi làm gì mà đến tối hôm vẫn chưa nấu ăn. Tôi tức quá bảo, "Con vừa trông con vừa làm đủ việc nhà có khi thành thánh mất mẹ à. Mẹ rỗi thì trông giúp con thằng Sóc, con sẽ nấu cơm sớm phục vụ mẹ". Mẹ chồng tôi nghe con dâu đối đáp như thế ngoay ngoảy bỏ vào trong nhà.
Ở quê được 3 tháng thì tôi đưa con đi luôn vì không chịu đựng cảnh mẹ chồng đanh hành, giỏi bắt bẻ mà chẳng chịu làm gì. Vợ chồng tôi sau đó vay mượn mua được một căn hộ chung cư. Ông bà mang tiếng gia đình có điều kiện nhưng chỉ hỗ trợ chúng tôi 100 triệu, còn đâu nhà ngoại tôi cho đến 300 triệu để mua nhà.
Vậy mà khi ra tân gia nhà mới của các con, mẹ chồng tôi còn bảo "Tao cho bọn mày cả trăm triệu mà không mua nổi bộ bàn ghế cho đàng hoàng mà tiếp khách. Hay mày lại lấy cho ai?". Chồng tôi nghe thế chạy ra bảo: "100 triệu chỉ bằng 1/17 cả căn nhà này thì làm sao mua được một bộ bàn ghế hả mẹ. Bọn con khó khăn lắm mới có được nhà để ở, không phải chui rúc ở thuê, không phải mất 4 triệu mỗi tháng nữa mẹ phải mừng chứ". Đến lúc đó, mẹ chồng tôi mới chịu yên bỏ đi.
Cho vợ chồng tôi 100 triệu xong bà còn bảo "bố mẹ chỉ có chừng đấy, còn đâu các con chịu khó tích cóp vay mượn mà trả". Tôi chẳng đòi hỏi gì hơn nhưng hôm ra tân gia nhà, bà đã chẳng mừng gì lại còn chạy đi mua một cái áo da gần 7 triệu, rồi bà đi làm tóc mới 2 triệu, vậy là ngót nghét bộ bàn ghế bà bảo rồi. Thế mà bà nói "bố mẹ chỉ có chừng đấy thôi".
Hôm tôi đi phỏng vấn tìm việc có nhờ mẹ chồng ra trông cháu vài hôm. Sự việc diễn ra như gáo nước lạnh dội thêm vào nỗi uất ức bấy lâu nay tôi chịu đựng. Hôm đó, khi tôi đi tắm và nhờ bà trông cháu cho. Vậy mà, vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoảng hồn.
Con trai tôi đi vệ sinh tay chân lấm lem nghịch ra khắp nhà, còn mẹ chồng tôi đứng trân trân, tay bịt mũi xem phim trên ti vi mà không thèm lau rửa cho cháu. Thấy tôi ra bà còn hét ầm lên "Mày nhanh mà lau cho nó kìa. Mùi kinh quá tao muốn buồn nôn đi được."
Đến lúc này thì tôi không chịu được nữa nói lại, "Sao cháu đi ... mà mẹ không lau được? Mẹ để cháu nó nghịch ra khắp chân tay, khắp nhà như thế mà mẹ cũng chịu được. Mẹ cũng đẻ hai đứa con rồi làm sao mà đến mức nhìn thấy phân cháu là buồn nôn. Mẹ cứ như thế thì đến lúc về già chẳng ai dọn cho mẹ đâu".
Mẹ chồng tôi nghe xong chửi tôi hỗn láo, không ra gì rồi dọn luôn đồ bỏ về quê. Chồng tôi về nhà sau khi nghe tôi kể lại anh ấy còn trách móc tôi nóng tính, có gì góp ý từ từ với mẹ, để mẹ bỏ về như thế mang tiếng. Rồi anh cũng chạy theo ra bến xe đưa mẹ về.
Đến bây giờ tôi vẫn chán nản, không thể hiểu được, tại sao tôi lại xui xẻo làm dâu phải một người như thế. Xin hỏi mọi người, tôi đối đáp như thế có quá quắt như chồng tôi nói không? Giờ tôi phải xử lý vụ này như thế nào cho khỏi phải gặp lại bà ấy?
Theo nguoi dua tin
Tôi trân trối nhìn cảnh tượng kinh hoàng diễn ra ở phòng khách nhỏ Cả hai thấy tôi bất ngờ xuất hiện, giật mình liền buông nhau ra. Vợ tôi luống cuống bật đèn. Anh họ thì vẫn giữ thái độ vô tư chạy lại xách đồ cho tôi và lảng tránh ánh mắt tôi. Vợ cứ rối rít giãi bày vì buồn chán quá nên hai anh em tính khiêu vũ một chút Học hết lớp...