Vợ giả say để trốn tân hôn, việc chồng làm khiến vợ tá hỏa bật dậy và cái kết
Tôi lấy chồng cũng chỉ bởi bố mẹ mai mối thúc giục quá nhiều chứ thực tình cũng chẳng có nhiều tình cảm nhưng sau đêm tân hôn đó, tôi đã thay đổi suy nghĩ thật sự.
Tôi năm nay 29 tuổi, đang làm biên tập cho một tờ báo điện tử khá uy tín. Tôi đã gắn bó với công việc này khá lâu, mức thu nhập không nói là cao nhưng khá ổn. Có điều người ta vẫn hay nói con gái báo chí chúng tôi rằng “một là ế chồng, 2 là bị chồng bỏ”. Không tự nhiên mà người ta nói thế bởi tính chất công việc nay đây mai đó khiến chúng tôi ít có thời gian cho gia đình. Nhưng quan trọng hơn cả những cô gái làm nghề “con chữ” như chúng tôi thì đều có cá tính khá mạnh mẽ và rất thích tự do, thế nên dù sát ngưỡng 30 tôi vẫn không muốn lập gia đình.
Bố mẹ tôi thì không nghĩ vậy, dù tôi có tài giỏi, kiếm nhiều tiền nhưng cũng không thể nào bằng một cô gái yên bề gia thất dù lương ba cọc ba đồng.
Ông bà tích cực mai mối cho tôi, với họ, chỉ cần tôi xuất hiện ở nhà ngày nào là áp lực và mệt mỏi ngày ấy. Dẫu sao tôi cũng không thể mang danh bất hiếu nên lần này, tôi đành đồng ý theo mong muốn của bố mẹ.Tôi gặp Tuấn. Tuấn hơn tôi 6 tuổi, đẹp trai và chững chạc. Nhà anh có điều kiện, bố anh ngày trước học cùng lớp đại học với bố tôi. Hai người thân nhau lắm thế nên mới có sự gán ghép định mệnh này.
Tôi chấp nhn gặp gỡ qua loa với Tuấn, cố tình lộ hết bản chất để Tuấn chán ghét tôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi càng như vậy, Tuấn lại càng chủ động mạnh mẽ hơn. Còn ngang nhiên cầu hôn tôi ngay trước mặt ông bà hai bên mà không cho tôi cơ hội để nói. Đám cưới của tôi nhanh chóng diễn ra sau đó. Đến ngày cưới, tôi cũng không thể tưởng tượng được là tôi sắp có chồng.
Tôi quyết định trả thù bằng cách nhất quyết từ chối tân hôn. Tôi cố tình uống nhiều rượu, Tuấn không hề biết tôi giỏi khoản này nên khi vừa tầm, tôi lê lết lên phòng giả vờ say.
Tuấn lên, thấy tôi nằm vật ở giường, vội vàng đến lay tôi dậy, tôi vẫn cố tình nhắm nghiền mắt. Gọi mãi không thấy tôi trả lời. Tuấn lấy điện thoại bấm gọi xe taxi với giọng hốt hoảng: “anh tới ngay số nhà 18, Hoàng Quốc Việt, tôi cần đưa vợ đi viện gấp, ngay và luôn”. Tuấn nói mà như hét lên. Rồi tiếp tục điện cho bố mẹ hai bên nói tôi đột nhiên bất tỉnh. Tôi thấy vậy liền tá hỏa tỉnh dậy nói tôi không sao, chỉ hơi mệt nên nằm ngủ.
Video đang HOT
Bất giác Tuấn chạy tới ôm tôi và nói “em có biết em làm anh lo lắm không, anh lay em mãi không dậy anh cứ ngỡ em làm sao đó, thôi không sao là may rồi, em thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, anh gọi báo cho bố mẹ”.Chẳng hiểu sao tôi cứ răm rắp làm theo lời Tuấn. Đêm đó chúng tôi không làm gì cả nhưng Tuấn nhất quyết đòi ôm tôi ngủ. Anh còn thì thầm thích tôi từ lâu lắm rồi nhưng không dám nói. Những lời ấy quả nhiên có tác dụng, tôi bắt đầu yêu chồng tôi từ đó và 2 ngày sau, chúng tôi cũng có một đêm tân hôn tuyệt vời. Hóa ra, lấy chồng không đáng sợ như tôi vẫn nghĩ. Tôi thực sự hạnh phúc lắm các bạn ạ.
Theo Phununews
Cứu em học sinh cấp 3 khỏi bị cưỡng bức thì bị đánh suýt ngất, đến khi gặp lại...
Trong cái lúc dành được tiền tiết kiệm kha khá để lo cho tương lai của mình thì anh lại mất tất cả vào tay bọn trộm. Uất ức tức giận anh bỏ đi lang thang
Giúp người, có tâm chắc chắn sẽ được đền đáp. Giống như anh cũng vậy, anh chỉ là cố gắng bé trẻ tuổi để cô bé thoát khỏi những người đàn ông xấu xa. Tự anh cũng không dám nhận mình là 1 người hoàn hảo hay quá tốt bụng. Tuy nhiên anh thật sự thấy vui và hạnh phúc khi được giúp đỡ người khác. Đặc biệt anh ghét cay ghét đắng cái cảnh đàn ông to cao vạm vỡ mà lại đi bắt nạt phụ nữ và có ý định đồi bại là hiếp dâm con gái nhà người ta.
Hoàn cảnh của anh thì vô cùng nghèo khó. Nhưng không có ai có thể tin đươc rằng lại có nhiều chuyện xảy đến với cuộc đời của chàng trai trẻ ấy đến vậy. Năm đó anh cũng mới là chàng thanh niên vừa bước sang tuổi 20. Cái tuổi đáng ra anh phải đi học thì anh lại không đi học nữa mà chỉ học nghề thôi. Anh làm nghề sửa chữa cho 1 xưởng sửa chữa ô tô rồi được sống luôn tại đó cũng đỡ đần nhiều cho tiền thuê nhà trọ.
Cuộc sống của anh khó khăn lắm, nhưng chưa khi nào anh quên mỉm cười. Anh là đàn ông và anh chỉ có một mình mẹ tần tảo nuôi anh trưởng thành. Chưa báo hiếu được mẹ ngày nào thì mẹ anh đã đột ngột ra đi bỏ lại anh 1 mình. Anh không trách ông trời, chỉ trách số phận mình hẩm hưu. Chẳng cho được mẹ 1 ngày ấm no, hạnh phúc.
Anh vẫn cố gắng với công việc của mình với hi vọng sau này có thể tự mở được 1 xưởng sửa chữa rồi làm ăn khấm khá lên. Anh vẫn nhớ ngày hôm đó, đang trên đường từ xưởng về phòng trọ nhỏ vì ở xưởng mãi không được nên anh thuê lấy căn phòng trọ nhỏ. Đúng lúc đấy anh nghe thấy tiếng hét thất thanh của một cô gái mang đồng phục học sinh cấp 3, cô gái vội vã chạy đến cầu cứu mình. Anh nhìn thấy mấy gã đang lăm le tiến đến, nghe tiếng hét thất thanh hoảng loạn của cô bé anh đã biết được mọi chuyện.
Chỗ đó là công viên nên cũng tương đối tối. Với thời đại ngày nay thì lại càng ít người muốn giúp đỡ người khác vì sợ rước họa vào mình. Hôm đó, đánh nhau với cả đám đó xong anh chiến đấu 1 mình với 3 tên to con. Anh không thể đánh lại được dù có rắn chắc và sửa chữa nhiều thành trai sạn. Bị đánh cho 1 trận nhừ tử nhưng cô bé đó chạy thoát thân được khiến anh mừng rỡ. Lúc chuẩn bị ngất lịm đi thì cô bé đó tiến đến dìu lấy anh về nhà.
Hình internet.
Sau lần đó anh cũng không có duyên gặp lại cô bé nọ. Nhưng mà cô bé nhỏ khiến anh thầm thương trộm nhớ chỉ vì anh cũng còn trẻ, chắc cô gái đó kém anh chừng 2 đến 3 tuổi thôi. Cuộc sống của anh vẫn thế tiếp diễn đến tận 5 năm sau. Trong cái lúc dành được tiền tiết kiệm kha khá để lo cho tương lai của mình thì anh lại mất tất cả vào tay bọn trộm. Uất ức tức giận anh bỏ đi lang thang không thèm đi làm đến cả 1 tuần sau.
Nào ngờ suýt nữa rơi vào cảnh đầu đường xó chợ vì tiền đóng phòng, tất cả tiền đã mất. Công việc cũng quá chán nản để mà làm. Bơ vơ nhất như thế thì anh gặp lại người con gái đó. Cô đến bên anh rồi nở nụ cười hỏi:
- Anh còn nhớ em không?
- Anh... có phải em là...
- Đúng rồi ạ, em là cô gái mà 5 năm trước đây đã được anh cứu giúp. Giờ em muốn được giúp anh có được không?
- Nhưng anh...
- Đừng ngại với em. Bởi vì anh là một người đàn ông tốt. Từ đêm đó về em đã rất cô gắng để học tập với hi vọng có thể có được cơ hội gặp lại anh với tư cách trưởng thành hơn.
- Nhưng em là...
- Em là con gái của chủ nơi anh làm. Thật ra em không bao giờ đến xưởng của bố em vì bố em có rất nhiều xưởng sửa chữa. Chủ của anh thì cũng chỉ là người làm cho bố em thôi. Em thật sự muốn giúp anh.
- Nhưng mà, anh...
- Cứ để em được giúp anh báo đáp sự giúp đỡ của anh về trước đi.
Anh không nói chỉ lẳng lặng gật đầu. Cũng đúng thôi, người ta nói không sai. Tích tâm tích đức để lại cho con cháu. Không chỉ thế làm việc tốt còn ảnh hưởng đến chính bản thân mình. Đừng bao giờ bỏ mặc người khác nếu có thể giúp đỡ họ. Bởi vì biết đâu đấy đến 1 ngày chính chúng ta cũng cần được giúp đỡ và nhận được sự giúp đỡ từ ai đó.
Theo Song Ngư/Phununews
Cưới nhau nửa năm, anh chồng nhặt rác bỗng nhiên khoe vợ có 1 căn biệt thự Cuộc sống của vợ chồng họ vẫn rất yên ổn hạnh phúc cho đến tháng trước. 1 buổi tối... Hân năm nay 29 tuổi, cô là người phụ nữ đã qua 1 đời chồng và có 1 đứa con trai 6 tuổi, hiện nay cô sống 1 mình ở căn phòng trọ ọp ẹp khiến ai cũng xót thương hoàn cảnh éo le...