Vì anh, em sẽ từ bỏ giấc mơ
Em chấp nhận từ bỏ mọi thứ để cùng anh sống một cuộc sống êm đềm.
Em vẫn luôn tin rằng trong cuộc đời này mỗi người đều được tạo hóa ban tặng cho một món quà thậtđặc biệt. Bằng một cách nào đó dù vô tình hay cố ý, nhất định món quà ấy sẽ đến được với ta, chỉ có điều có người thì nhận ra và tìm mọi cách để giữ nó lại, có người lại không thể nhận ra hoặc cho dù có nhận ra nhưng vẫn chẳng hề trân trọng món quà đặc biệt và duy nhất ấy một chút nào.
Em là một cô gái đang ở trong lứa tuổi đôi mươi – tuổi đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mỗi con người, có lẽ bởi vậy nên em mang trong mình rất nhiều đam mê và hoài bão. Em vẫn luôn khát khao đương đầu với những khó khăn gian khổ, luôn mong ước sẽ được thử sức mình với những công việc mới để làm nên những điều gì đó thật lớn lao. Em muốn khơi cho ngọn lửa nhiệt huyết đang âm ỷ trong tim mình bùng cháy thành một ngọn lửa lớn. Em vẫn luôn muốn được đặt chân đến những vùng đất mới, được tự mình trải nghiệm và khám phá những điều mới lạ mà em mới chỉ biết đến qua sách vở và ti vi.Anh biết không, đã từ rất lâu rồi em nhận ra rằng anh chính là món quà đặc biệt và độc nhất vô nhị mà tạo hóa đã ban tặng cho mình. Có thể người khác sẽ cho rằng em cường điệu hóa, nhưng không sao cả, bởi em tin hơn ai hết anh sẽ là người duy nhất hiểu rằng anh giữ một vị trí vô cùng đặc biệt ở trong trái tim em. Mất anh cũng đồng nghĩa với việc em sẽ đánh mất tất cả, đó là lý do vì sao em đã chấp nhận đánh đổi rất nhiều thứ chỉ vì mong muốn mình sẽ được mãi mãi ở cạnh nhau.
Em sẽ từ bỏ những giấc mơ của mình… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em còn có rất nhiều giấc mơ chưa được thực hiện, còn có rất nhiều hoài bão vẫn đang dở dang, nhưng vì yêu anh nên em chấp chận từ bỏ hết. Em hiểu, những niềm đam mê ồn ào và bụi bặm kia sẽ biến mình trở thành một cô nàng đầy cá tính và năng động, sẽ đưa em nay đây mai đó để thỏa mãn sự hiếu kỳ và những mơ ước của chính mình. Nhưng em cũng hiểu rằng chẳng có bất cứ một người đàn ông nào thích người con gái của đời mình sống bôn ba như vậy cả, hoặc cho dù anh có thông cảm nhưng nhất định gia đình, bố mẹ anh sẽ phản đối một cô con dâu như em.
Có vài lần cơ hội đến, khi ấy em đã phải đắn đo rất nhiều để đưa ra sự chọn lựa và rồi cuối cùng em chọn cách ở lại bên cạnh anh. Em từ bỏ hoài bão của mình bởi em biết rằng nếu quyết chí theo đuổi giấc mơ lớn ngoài xã hội thì rất có thể em sẽ đánh mất giấc mơ tuy nhỏ bé nhưng rất đỗi ngọt ngào mà ở đó có anh, có em và tổ ấm hạnh phúc của riêng hai đứa mình. Em biết, không có những hoài bão ấy em vẫn sống tốt, nhưng nếu không có anh thì cuộc sống của em sẽ chẳng còn một chút ý nghĩa nào. Vậy là em quyết định hy sinh giấc mơ sự nghiệp để vun đắp cho tình yêu và hạnh phúc của đời mình.
… để được ở bên anh sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Em chỉ là một cô gái mang vẻ ngoài mảnh mai, yếu ớt, thế nhưng ẩn giấu trong đó lại là một khát khao mãnh liệt được khẳng định bản thân mình. Mặc dù chẳng hề nói ra nhưng em tin rằng anh biết điều đó. Chưa bao giờ anh lên tiếng ngăn cản mà chỉ im lặng chờ đợi những quyết định từ phía em. Anh cũng đã cố gắng rất nhiều để có thể dung hòa được với bản tính bướng bỉnh của em, để có thể im lặng hoặc nhẹ nhàng mỗi khi em nổi nóng và hơn ai hết, anh chính là người hiểu em nhất, luôn lắng nghe và che chở cho em. Người ta còn phải trải qua bao khó khăn mới tìm được hạnh phúc, vậy thì chẳng tội gì em lại tự đánh mất hạnh phúc khi nó đang ở trong tay mình.
Quãng đường sau này của chúng mình hẳn sẽ còn rất nhiều khó khăn và thử thách, nhưng chỉ cần ta luôn ở bên nhau thì em tin rằng bất cứ giông bão nào cũng có thể vượt qua. Em không hề nuối tiếc khi đã quyết định đánh đổi rất nhiều để bảo vệ giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc, em không hề nuối tiếc khi đã từ bỏ mọi thứ để trở về sống một cuộc sống bình yên cùng anh và gia đình lớn của hai đứa chúng mình. Trong cuộc sống này người ta hay nói về hai điều được – mất và em chắc chắn rằng khi quyết định ở lại bên anh thì mình sẽ mất ít được nhiều.
Theo Eva
Hai anh em và một chiếc xe đạp
Đối với quãng đời tuổi học trò, có lẽ ngoài tập sách, quần áo khi đến lớp thì có một vật dụng cũng là bạn đồng hành, đó là chiếc xe đạp. Chiếc xe đạp chính là phương tiện rất cần thiết dành cho những học sinh xa trường.
Tuy nhiên không phải học sinh nào cũng có được chiếc xe đạp để đi học, rất nhiều người phải đi bộ đến trường dù khoảng cách từ nhà đến trường rất xa. Đời học sinh của tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm về chiếc xe đạp. Những kỷ niệm ấy trở thành động lực giúp tôi vượt qua bao khó khăn để ngày ngày đến trường với bao hoài bão của một thời tuổi trẻ.
Mỗi buổi sáng khi tôi sửa soạn đi học là em tôi dắt chiếc xe đạp ra ngoài đặng tôi đi học. Nó nói nó trẻ tuổi hơn tôi nên đi bộ rất khỏe. Nhưng tôi nhất định không chịu. Thế là sáng nào tôi cũng dậy thật sớm để đi bộ đến trường. Tính cả lượt đi và về tôi phải đi bộ đến 6 cây số. Lượt đi thì còn đỡ chứ đi học về thiệt là gian nan, vì tôi phải đi bộ giữa trời trưa nắng chang chang. Nhiều ngày để giảm bớt đoạn đường đi xa, tôi phải chọn con đường tắt đi về nhà nhưng con đường này có một con rạch nhỏ băng ngang. Tôi phải cởi áo bơi qua con rạch này và phải thật khéo léo mới giữ được chiếc cặp không bị ướt. Thỉnh thoảng tôi vẫn bị ướt tập sách khi băng qua con rạch này.
Thấy tôi đi bộ vất vả quá nên em tôi đề nghị hai anh em thay phiên nhau, mỗi người chỉ đi xe đạp ba ngày trong tuần thôi. Nhưng rốt cuộc, đề nghị của nó cũng không được tôi chấp nhận. Thế là em tôi cũng đành chịu. Vui nhất là vào những ngày lao động hay dự lễ trong nhà trường, hai anh em tôi đi cùng một lượt vào trường. Nhiều lúc trên đường đi cũng bị sự cố rất thường xuyên như xe bị bể bánh và chúng tôi phải ghé vào tiệm sửa xe nhờ vá xe nhưng phải thiếu tiền vì trong túi chúng tôi đâu có tiền để trả. Lúc ấy, xe đạp của chúng tôi khá cũ kỹ, phụ tùng thì kém chất lượng nên xe thường hư hỏng. Em tôi đành tập tành sửa xe tại nhà và dần dần nó sửa xe rất thành thạo. Tôi thì học giỏi hơn em tôi nhưng về chuyện sửa xe thì tôi thua nó xa.
Như vậy là ngót nhiều năm học trôi qua, dù khó khăn vất vả nhưng anh em tôi vẫn gắng học và đều thi đậu tốt nghiệp phổ thông. Sau đó, tôi thi vào trường sư phạm còn em trai tôi thì học ngành nông nghiệp. Bây giờ chúng tôi đã trưởng thành, lập gia đình có nghề nghiệp ổn định và có cuộc sống khấm khá nhưng những kỷ niệm của ngày xưa đến trường bằng chiếc xe đạp vẫn không thể nào xóa nhòa trong tâm trí tôi. Chiếc xe đạp thân thương ấy trở thành sợi dây vô hình thắt chặt tình anh em của chúng tôi thêm bền chặt. Tôi hiểu dù mai sau, cuộc sống tôi có đầy đủ thế nào thì những kỷ niệm của thuở hàn vi vẫn sống mãi trong tâm hồn tôi. Những kỷ niệm ngày xưa ấy chính là nền tảng vững chắc, là bài học về sự kiên nhẫn mà tôi cần nhắc lại cho con cháu tôi nghe và học hỏi sau này.
Theo người lao động
Em chọn điểm 10 hay sự trung thực? Hai mươi hai năm trước, tôi bước vào lớp 6. Những năm 80, Thanh Hóa quê tôi còn rất nghèo. Tuy nhà nghèo nhưng lại là con út nên tôi luôn được nuông chiều. Dù vậy, tôi vẫn học giỏi nhất khối khi vào lớp 6. Cậy oai là mình học giỏi, tôi càng trở nên bướng bỉnh, nghịch ngợm, tinh tướng và...