Trường học quá hà khắc, người mẹ mạo hiểm cho con tự học ở nhà
Một người mẹ đã xin cho con nghỉ học ở trường để tự học ở nhà sau khi trường áp đặt quy định hà khắc: không cho học sinh nói chuyện ở hành lang.
Jenny Kearns, 43 tuổi cùng cậu con trai Regan 15 tuổi
Theo tờ Daily mail, trường Ninestiles ở Birmingham, Anh đã đưa ra quy định cấm học sinh nói chuyện ở hành lang. Điều này khiến học sinh, phụ huynh phản ứng dữ đội và cho rằng nhà trường áp dụng phương pháp phản giáo dục.
Nội quy mới này được cho là quá khắt khe khi nhà trường yêu cầu học sinh giữ im lặng hoàn toàn khi di chuyển giữa các lớp học. Nếu không tuân thủ, học sinh sẽ cấm túc 20 phút. Đây mới chỉ là hình phạt ban đầu. Rất có thể, nếu tái phạm, học sinh sẽ bị kỷ luật nặng hơn.
Để phản đối quy định hà khắc, Jenny Kearns, 43 tuổi, đến từ Acocks Green, Birmingham, đã quyết định cho cậu con trai 15 tuổi đang theo học ở trường Ninestiles nghỉ học.
Điều đáng nói là thay vì xin chuyển trường cho con, người mẹ 43 tuổi tự mở lớp ở nhà và đích thân dạy con trai. Người mẹ quá giận dữ tuyên bố sẽ dạy con các môn lịch sử, tiếng anh và khoa học và có thuê thêm gia sư đến nhà khi cần.
Jenny Kearns nói: “Tôi rất hoang mang khi biết tin nhà trường áp dụng quy định mới. Tôi đã dành nhiều thời gian để hỏi các trường khác và tất cả đều nói không với chính sách này”.
Đại diện trường Ninestiles cho rằng quy định đưa ra để đem lại cho học sinh một môi trường học tập tốt hơn. Hiện tại, học sinh theo học ở trường là quá đông.
Tuy nhiên, trước đó, nhà trường không có thực hiện nghiên cứu nào về vần đề này. Theo các vị phụ huynh, điều nhà trường nên làm là kiểm soát số lượng học sinh chứ không phải đưa ra những quy định vô lý như vậy.
Jenny Kearns cho hay thời đại công nghệ, máy tính đã khiến cho việc giao tiếp bị hạn chế. Đến trường cũng không được nói sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng đến trẻ.
Jenny Kearns nói: “Trẻ không được phép nói chuyện trong lớp học, trong phòng họp và bây giờ cả ngoài hành lang. Vậy đâu là địa điểm để chúng có thể thảo luận về các vấn đề ở lứa tuổi mới lớn của chúng. Đây là thời gian chúng cần trao đổi thông tin, tìm hiểu về tuổi dậy thì, các vấn đề xã hội, về văn hóa và sắc tộc nhưng nhà trường đang cố gắng ngăn chặn điều này”.
Video đang HOT
Lớp học ở nhà của Jenny Kearns diễn ra ở căn phòng trống của gia đình. Jenny Kearns đã lắp đặt những thiết bị cần thiết cho một lớp học và mua những cuốn sách theo sự hướng dẫn của những giáo viên bà quen biết. Lớp hợp của Regan cũng sẽ có đồng phục và mặc vào thời gian nhất định.
Theo infonet
"Cô dạy hay đấy, nhưng quá rủi ro!"
Khi tôi tham gia cuộc thi giáo viên dạy giỏi, học sinh nói với tôi rằng: "Cô cứ yên tâm, bọn con diễn giỏi lắm". Nhưng tôi đã nói với các em: "Nếu các con đưa cho cô một kịch bản, cô sẽ là người đầu tiên quên lời".
"Tôi cũng buồn rất nhiều và thấy tổn thương"
Tôi là một giáo viên dạy "môn phụ". Trong khi các giáo viên "môn chính" có thể đi dạy thêm tại các trường dân lập với mức tiền 14 - 15 triệu một tháng thì lương của tôi chỉ vỏn vẹn 5 triệu đồng.
Tôi đã từng nhận được rất nhiều câu hỏi "Em dạy môn gì?". Khi tôi nói rằng mình dạy môn Công nghệ, họ đồng loạt kể rằng: "Nhiều cô giáo dạy môn phụ chỉ thích bắt bẻ học sinh".
Thậm chí, những đồng nghiệp của tôi - vốn là giáo viên dạy "môn chính" - cũng thường nhắc nhở rằng: "Môn ấy có quan trọng gì đâu mà cô cứ khó khăn. Cô cho chúng nó 10 điểm hết cho xong".
1001 câu nói khiến tôi - dù là người hiếm khi để tâm tới lời người khác - cũng cảm thấy chạnh lòng.
Cô Trần Thị Minh Ngọc là giáo viên dạy môn Công nghệ của Trường THPT Xuân Đỉnh, Hà Nội.
Phải nói thật rằng tôi không quá áp lực với nghề này mặc dù đôi khi cũng cảm thấy hơi thất vọng. Những năm trước đây, ngoài giờ lên lớp tôi vẫn làm thêm rất nhiều việc. Tôi nhận tắm cho em bé, đi bán hàng thuê, dọn dẹp và trông trẻ theo giờ.
Những việc này tôi hoàn toàn làm giấu chồng. Tôi nói mình đi gia sư nhưng thực chất là đến nhà người ta để giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp.
Tôi chưa từng cảm thấy xấu hổ khi làm những công việc ấy, càng không bao giờ nghĩ đến việc sẽ bỏ nghề. Từ lâu, tôi đã tìm cách tự giải tỏa cho bản thân.
Tôi học cách nhìn nhận khác đi. Khi thấy rằng môn phụ thực chất là như thế, vai trò là gì rồi, tôi cố gắng thay đổi để học sinh thích thú hơn trong mỗi tiết dạy. Giờ đây tôi không còn "tổn thương" khi nghe những câu môn của mình là môn phụ nữa.
Nhiều đồng nghiệp cho rằng tôi "lập dị, ngang tàng". Nhưng quan điểm về nghề của tôi không giống với mọi người. Do vậy tôi cũng gặp phải nhiều khó khăn trên hành trình thay đổi.
Nhưng tôi vẫn cố gắng áp dụng những phương pháp giảng dạy sáng tạo, cho học trò làm việc theo nhóm nhiều hơn, tăng cường tính tương tác giữa cô và trò để khiến các em thêm hứng thú với môn học. Từ đó tôi bắt đầu nhận được những phản hồi tích cực từ học trò.
"Chưa bao giờ tôi mất ăn mất ngủ vì cuộc thi giáo viên giỏi"
Tôi bắt đầu không gò ép mình chạy theo những thành tích, danh hiệu. Nhiều thầy cô muốn thi giáo viên dạy giỏi chỉ để lấy danh hiệu trưng như một bộ quần áo đẹp chứ không phải xuất phát từ thực tâm mong muốn. Nhưng giáo dục là cả một quá trình. Thầy cô không thể giỏi chỉ thông qua một tiết dạy.
Tôi quan sát thấy các giáo viên đi thi đều rất căng thẳng và áp lực mặc dù Ban Giám hiệu luôn động viên, tạo điều kiện và không hề đặt áp lực về thành tích. Nhưng có những giáo viên vẫn phải mất cả tháng trời để chuẩn bị, dạy thử rất nhiều lần rồi lại thay đổi giáo án,... và đến những ngày gần thi thì mất ngủ, sụt cân. Thậm chí có những cô giáo cứ mỗi lần thi là đau dạ dày và chỉ mong kỳ thi qua mau.
Có những giáo viên vì danh hiệu giáo viên giỏi đã phải dàn dựng kịch bản, huy động một nhóm học sinh trường mình đến để diễn, làm sẵn báo cáo và giao cho học sinh đến tiết trình bày như một sản phẩm cá nhân. Ngày đi thi, có cô công phu tới mức chở cả ô tô dụng cụ đến diễn giảng.
Tôi đã từng nghe rất nhiều câu nói của học sinh như: "Cô ơi, lớp con đóng kịch siêu cao thủ", "Cô ơi, lớp con toàn diễn viên". Còn học sinh một lớp khác thì nói:"Cô giáo con làm hết cho bọn con rồi, con chỉ việc lên diễn thôi",...
Tôi thấy sao mà khổ thế!
Mới đây tôi cũng tham dự kỳ thi này. Tôi nói với mọi người rằng mình thi chỉ để thử nghiệm phương pháp khi áp dụng trong một môi trường khác, ở những đối tượng khác sẽ ra sao?
Vì thế tôi không cảm thấy áp lực. Tôi luôn luôn giữ cho mình hai nguyên tắc. Thứ nhất, không dàn dựng. Thứ hai, không dạy thử.
Khi tôi đi dự thi ở một ngôi trường hoàn toàn xa lạ, học trò có nói với tôi rằng:"Cô cứ yên tâm, bọn con diễn giỏi lắm". Nhưng tôi đã nói với các em: "Nếu các con đưa cho cô một kịch bản, cô sẽ là người đầu tiên quên lời. Cho nên tiết học bình thường diễn ra như thế nào thì tiết học lần này của chúng ta cũng sẽ học y như vậy. Tuyệt đối không dàn xếp hay cắm gài gì cả".
Học trò cũng không quên nhắn nhủ ngay: "Cô đừng ân hận, cô nhé!". Thực chất là bởi nếu để học như bình thường, chúng sẽ nói chuyện rất ồn ào và quậy phá.
Trước khi bước vào buổi thi, tôi chỉ gặp học trò đúng một lần. Đó cũng là lần để chúng tôi gặp gỡ, làm quen với nhau. Tôi hoàn toàn liên lạc với các em qua nhóm trao đổi học tập trên Facebook. Tôi đặt chủ đề để học sinh tìm hiểu trước bài học và đăng tải bài ngay trên Google Docs. Nhờ vậy cả cô và trò có thể quan sát những thông tin mọi người tìm kiếm được để xây dựng bài giảng hợp lý hơn.
Tôi muốn tiết học của mình sẽ diễn ra thật thoải mái. Học trò có thể đi lại và trao đổi tự do nếu chúng cảm thấy thực sự cần.
Tôi thống nhất với học trò rằng tiết học sẽ chỉ có một người nói. Cô nói, trò nghe hoặc trò nói, cô nghe. Tôi luôn muốn tạo ra không khí lớp học phải khiến học trò cảm thấy thoải mái, không ngột ngạt nhưng vẫn có kỷ luật.
Tôi thường nói với các học trò của mình rằng: "Các con làm như thế nào thì điểm sẽ như thế. Cô không có điểm mà cho." Trên nhóm trao đổi học tập, tôi đưa sẵn "barem" để học sinh có thể tự chấm điểm cho mình.
Cách dạy của tôi được nhiều giám khảo đánh giá: "Cách dạy hay đấy nhưng mới quá nên sẽ có những rủi ro".
Nhưng nếu thấy rủi ro mà không làm thì ai sẽ làm?
Với tôi, quan trọng là giờ học vui, trò vui, cô giáo vui. Tôi chỉ mong như thế.
Thúy Nga (Ghi theo lời kể của cô giáo Trần Thị Minh Ngọc, Trường THPT Xuân Đỉnh, Hà Nội)
Theo vietnamnet
Nhà trường phải vì học sinh Nhiều người nước ngoài chọn nghề giáo đã nhấn mạnh như vậy sau các vụ giáo viên hành xử không đúng chuẩn mực, thậm chí phản giáo dục, gây tổn thương nặng nề cho học sinh. Học sinh Trường THPT Nguyễn An Ninh (Q.10, TP.HCM) tặng hoa cho cô giáo nhân Ngày nhà giáo Việt Nam - Ảnh: NHƯ HÙNG Cô MEREDITH M....