Thấy mâm cơm của mẹ chồng toàn rau với đậu, em dâu vội về mách lẻo rồi nhà chồng kéo sang làm ầm ĩ, song tôi vừa nói 1 câu, bọn họ “muối mặt” bỏ về
Cả em dâu và chồng của cô ấy đều kéo nhau xuống nhà tôi với vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm.
Song khi tôi nói ra điều này, họ cun cút bỏ về.
Mẹ chồng rất thiên vị em trai của chồng tôi. Bởi cậu ấy mới là con ruột của bà. Còn chồng tôi là con riêng của bố chồng với người vợ cả.
Chồng tôi từng kể, hồi nhỏ, mọi thứ trong nhà, từ đồ chơi đến bánh kẹo, hoa quả… chỉ khi nào em trai ăn chán, chơi chán thì mới đến phần của anh. Vừa lớn hơn em, lại bị đối xử bất công nên mới lớp 3, chồng tôi đã phải vào bếp lo chuyện cơm nước, sáng sớm dắt bò đi ăn cỏ… rồi mới được đến trường.
Khi anh lấy tôi, mẹ chồng lại càng không thích. Bà chê tôi là “đũa mốc” lại đòi làm nàng dâu hào môn. Tuy nhiên, chồng lại cứ nằng nặc theo ý mình. Cuối cùng mẹ anh mặc xác, để chúng tôi muốn làm gì thì làm. Đám cưới tổ chức to bé thế nào, bà cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Thành ra, hôm cưới, 2 vợ chồng tôi chỉ làm chục mâm cỗ ra mắt họ hàng 2 bên, chứ cũng không có điều kiện làm hoành tráng.
Về làm dâu được 1 thời gian thì mẹ chồng quyết định chia đất. Căn nhà 5 tầng khang trang, cùng với vườn tược đều thuộc về vợ chồng em trai. Còn chúng tôi được bà cho mảnh đất ở đầu làng, nơi ấy có ít hộ dân ở, heo hút lắm. Dù biết bị đối xử bất công nhưng vợ chồng tôi vẫn chấp nhận.
Thế rồi nhiều năm trôi qua, cuộc sống của vợ chồng tôi cũng cải thiện đáng kể. Còn gia đình nhà em chồng thì vẫn luôn giàu có, dư dả thế.
Hơn 2 năm trở lại đây, mẹ chồng tôi ngày càng già yếu, chân tay run rẩy, không còn sức lao động nữa. Chúng tôi phải thay phiên nhau trông coi và nấu ăn cho bà. Cho đến 1 hôm em dâu tuyên bố xanh rờn rằng: Vợ chồng tôi phải đón mẹ về phụng dưỡng.
Em dâu nói: ” Suốt từng ấy năm mẹ ở với chúng em rồi. Bây giờ anh chị lo mà chăm sóc mẹ đi chứ. Hơn nữa, chúng em đi làm cả ngày, làm gì có ai ở nhà mà coi mẹ suốt được” . Sau câu nói đó, vợ chồng tôi đón mẹ chồng về nhà ở. Nhà em trai chỉ có cuối tuần mới sang chơi, cho bà được cân thịt, ít hoa quả rồi lại về.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Trưa hôm qua, em dâu nghĩ thế nào lại sang nhà tôi chơi đúng giờ trưa. Lúc đó, tôi vừa đi làm về, vẫn đang nấu ăn. Nấu xong vợ chồng tôi cũng chưa vội ăn ngay, vì thằng lớn chưa đi học về. Song sợ mẹ chồng đói nên tôi sắp mâm khác rồi bưng lên cho bà ăn trước.
Thấy giờ đó nhà tôi mới ăn cơm, em dâu bĩu môi: ” Nhà chị ăn muộn thế này thì mẹ đói lả à. Người già ăn sớm lắm”. Rồi thấy tôi bưng mâm cơm chỉ có bát canh cua, vài quả cà, 1 bìa đậu vào cho mẹ, em dâu có vẻ không vui. Cô ấy nói vài chuyện qua loa rồi bỏ về.
Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cho đến tối, vợ chồng em trai kéo sang nhà tôi với vẻ mặt chẳng thiện cảm. Theo sau còn có bác trưởng họ. Thế rồi, em chồng lao vào chất vấn nhà tôi sao lại đối xử với mẹ như thế.
Em dâu tôi đứng sau chồng cũng xồn xồn nói: ” Nay bác Đức (bác trưởng họ) phân xử cho cháu. Tuần nào vợ chồng cháu cũng sang đưa cho mẹ cân thịt, cân cá, hôm thì hoa quả, bao nhiêu đồ bổ dưỡng. Vậy mà anh chị lại ăn hết, còn để mẹ ăn đạm bạc, rau với đậu luộc thì ai mà nuốt nổi. Uổng công ngày xưa mẹ cho anh chị suất đất này. Bây giờ bị 2 người báo hiếu như vậy. Cháu còn không biết mẹ chồng cháu ở đây có bị hành hạ gì không ấy? “.
Vợ chồng em dâu thi nhau chỉ trích, mỉa mai, tuôn ra nhiều lời lẽ cay độc thóa mạ chúng tôi. Bực quá, tôi đứng bật dậy, chỉ thẳng mặt họ, nói lớn: “Từ ngày mẹ yếu đi, chú thím trông nom bà được bao ngày? Còn vợ chồng chị chăm sóc mẹ 2 năm nay rồi.
Tôi nói cho 2 người nghe, mẹ không thích ăn thịt, ăn cá. Có bê lên rồi ép buộc, mẹ cũng không động. Ép quá thì mẹ bỏ cơm không ăn nữa, nên vợ chồng tôi nghĩ rồi, thà cứ để mẹ ăn những gì mình thích, ít bổ dưỡng còn hơn là nhịn đói.
Chú thím chỉ giỏi nói người khác là nhanh thôi. Sao không xem lại mình đi. Ngày bà còn khỏe, bà bế con cho rồi chia tài sản thiên vị thì quý như vàng. Nay mẹ già yếu thì đùn đẩy trách nhiệm cho anh chị.
Cả tuần chú thím mới sang được 1 tối, cho tý quà cáp thì tưởng là quan tâm, có hiếu với mẹ à? Nhưng chị nói thật, mẹ chẳng thèm động đâu. Mấy đứa nhà chị cũng chẳng thích. 2 người cho cái gì vẫn còn chất đầy tủ lạnh kia kìa. Có hôm, quả vừa mua sang đã hỏng, tôi còn phải ném xuống ao cho cá rỉa. Không tin sang hỏi bác Lý (hàng xóm nhà tôi) thì biết.
Chú thím sống lỗi lắm, thế mà lại đi chất vấn anh chị. Hai người giỏi thì đón mẹ về chăm xem nào?”.
Mẹ chồng tôi ở trong nhà nghe thấy to tiếng thì chống gậy đi ra. Bà tưởng tôi trả bà về cho vợ chồng em trai thì nằng nặc lắc đầu. Bà ngân ngấn nước mắt nhất định không theo 2 người họ. Mẹ chồng nói, ở đó, thấy 2 vợ chồng em trai suốt ngày cãi nhau về chuyện tiền nong, bà đau đầu lắm, không ở được.
Cuối cùng, 2 người đó im bặt, không nói được câu nào đành về vội.
Để dở bát cơm đi dỗ con quấy khóc, quay lại nhìn mâm cơm tôi quyết ly hôn
30 phút sau khi đã đặt con ngủ say trong giường, tôi quay lại ăn nốt bát cơm thì phải tái mặt khi nhìn mâm cơm còn lại.
Bố mẹ chồng, chồng tôi và em trai chồng đã ăn xong, họ đi uống nước xem tivi cả rồi.
Có chị em nào ly hôn vì một mâm cơm không? Chuyện tưởng nhỏ nhặt nhưng thực ra lại không hề nhỏ chút nào. Và tôi chính là người bỏ chồng vì một mâm cơm như thế đấy. Xin chia sẻ với chị em để mọi người cho lời nhận xét xem tôi làm đúng hay sai?
Còn tôi vừa được 7 tháng tuổi, vẫn còn rất nhỏ dại và hay quấy khóc. Hôm vừa rồi cả nhà đang ăn cơm, con tôi bỗng khóc lóc ầm ĩ gắt ngủ. Tôi đành buông bát cơm đang ăn dở, bế con đứng lên dỗ dành cho bé ngủ.
30 phút sau khi đã đặt con ngủ say trong giường, tôi quay lại ăn nốt bát cơm thì phải tái mặt khi nhìn mâm cơm còn lại. Bố mẹ chồng, chồng tôi và em trai chồng đã ăn xong, họ đi uống nước xem tivi cả rồi. Đĩa thịt gà trên mâm lúc trước còn đầy giờ trống trơn chẳng có miếng nào, bát canh chua cũng hết nhẵn trơ lại đáy bát. Trên mâm chỉ còn vài cọng rau muống luộc cùng bát nước mắm, tất nhiên là cả đám bát bẩn chờ tôi rửa.
Nhìn mâm cơm ấy mà nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. Tôi đang cho con bú, mỗi bữa phải ăn đến 3 bát cơm nếu không luôn cảm thấy đói. Đồ ăn thức uống cũng cần bồi bổ để có sữa cho con ti và có sức cho bản thân làm việc và chăm con.
Nhìn mâm cơm ấy mà nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. (Ảnh minh họa)
Thời điểm trước khi sinh con, vì không mấy khi tăng ca về muộn nên tôi luôn ăn tối cùng với mọi người. Lúc đó thì mọi chuyện chưa có gì. Quãng thời gian tôi sinh con ở cữ, dù đã gửi tiền mẹ chồng nhưng bà vẫn cho ăn rất đạm bạc. Tôi tủi thân lắm song nghĩ mình đang nhờ vả bà nên cũng chẳng dám đòi hỏi nhiều.
Đến cảnh chăm con mọn, chuyện không được ăn một bữa cơm cho đàng hoàng tử tế là điều thường xuyên xảy ra. Chị em phụ nữ chắc ai cũng hiểu. Và lần nào đang bữa ăn phải đứng dậy dỗ con, khi quay lại nhà chồng đã ăn xong, để phần tôi luôn là một mâm cơm xơ xác, đồ ăn ngon hết sạch, chỉ còn lại cơm thừa canh cặn và chút rau. Có bữa đến cơm nguội cũng chẳng còn nữa!
Ban đầu tôi rất buồn và sốc, có tâm sự với chồng nhưng anh ta gạt đi, bảo tôi nhỏ mọn, tị nạnh và để ý từng miếng ăn. Bố mẹ già cả rồi, ông bà ăn được và có sức khỏe thì phải lấy đó làm điều may mắn. Còn chúng tôi trẻ khỏe ăn uống thế nào mà chẳng được, con thì cho ăn dặm lo gì.
Thậm chí chồng còn quay ngược lại trách tôi không biết dỗ con. Nếu khéo léo dỗ dành con thì đã sớm quay lại ăn cùng với mọi người, chứ không phải đợi đến khi hết bữa mới quay lại, hết cơm còn trách ai!
Tôi nhận ra với những người vô tâm và ích kỷ thì họ sẽ không bao giờ thấu hiểu và thông cảm cho người khác. Họ luôn nghĩ rằng mình là đúng nhất, còn người khác phải chấp nhận và nghe theo họ.
Chồng tôi không cờ bạc, rượu chè, gái gú, khá chăm chỉ làm ăn, do đó anh ta luôn vỗ ngực tự hào mình là người đàn ông đáng mơ ước. Nhưng tiền anh ta đâu có đưa cho vợ chi tiêu, nuôi con, tháng nào tôi giục mỏi mồm mới đưa được 2-3 triệu.
Trong cuộc sống hàng ngày, chồng đối xử với vợ cũng rất vô tâm và thiếu trách nhiệm. Anh ta luôn đòi hỏi tôi phải thế này thế kia nhưng không bao giờ ý thức được vai trò và nghĩa vụ của người đàn ông đối với vợ con là gì. Còn bố mẹ chồng, dù không đối xử cay nghiệt ra mặt với con dâu nhưng trong lòng họ luôn coi tôi như người ngoài, chẳng chút thương xót.
Trong cuộc sống hàng ngày, chồng đối xử với vợ cũng rất vô tâm và thiếu trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm ấy, tôi nhìn mâm cơm thảm hại chẳng còn sót lại chút gì ăn được, rồi tôi bước qua không thèm bê xuống bếp rửa dọn. Sau đó tôi vào phòng lấy giấy chậm rãi viết đơn ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân ngột ngạt, bí bách và chẳng có chút tình nghĩa này. Ở một ngôi nhà vô cảm, với một người chồng lạnh lùng, ích kỷ như vậy, tôi thà sống một mình nuôi con còn hơn.
Khi tôi đưa đơn ly hôn, cả nhà chồng và chồng tôi vô cùng bất ngờ. Tôi nói lý do bởi vì mâm cơm nhà chồng phần cho mình thì chồng phá lên cười bảo rằng tôi là kẻ điên rồ chẳng ai bằng. Anh ta khẳng định tôi dở hơi như thế thì ly hôn lấy ai cũng không bao giờ được hạnh phúc.
Sau khi bước chân ra khỏi căn nhà ấy, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và thoải mái. Vậy theo mọi người tôi ly hôn là đúng hay sai?
Mở cửa nhà, tôi đứng hình khi thấy hai người đang ôm hôn nhau trên ghế sô pha ngay phòng khách nhà mình Tôi sốc đến nỗi chỉ biết đứng im, đứng lặng trước cảnh tượng trước mắt. Dốc hết trái tim - Tổng đài "lắng nghe và giải đáp" tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu - hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ,...