Thấy bà ngoại khóc thút thít trong góc bếp, cháu trai nói một câu ấm lòng
Dịp Quốc tế Thiếu nhi năm trước, chồng tôi mang về một chú cún nhỏ để tặng cho con trai, mong con có thêm một người bạn.
Mẹ tôi năm nay đã bước vào độ tuổi 70, tuổi xế chiều sau quãng đời vất vả ngược xuôi lo toan, nuôi nấng những đứa con khôn lớn.
Khi anh em chúng tôi lập gia đình, có cuộc sống riêng thì nỗi cô đơn tuổi xế chiều ngày một lớn dần trong lòng mẹ.
Dịp Quốc tế Thiếu nhi năm trước, chồng tôi mang về một chú cún để tặng cho con trai, mong con có thêm một người bạn nhỏ. Con trai mừng rỡ và hào hứng vô cùng.
Mẹ tôi cũng nhìn trìu mến chú cún nhỏ xinh có cái tên là lạ – Chà Là. Có lẽ chú cún có bộ lông đen phớt nâu như những hạt chà là vào độ chín muồi.
Chú cún mà chồng tôi mang về tặng cho con trai
Thời gian thấm thoắt, chú cún lớn nhanh lại ngoan ngoãn nghe lời mẹ tôi. Điều khiến tôi thắc mắc, là mẹ vốn ít cưng nựng những con vật.
Thuở còn sống, cha tôi thường mang những con cún, con mèo về nuôi nấng. Khi chúng không may mắc bệnh chết đi, chỉ có những giọt nước mắt khóc thương của tôi đứng nép sau cánh cửa.
Nhưng giờ đây mẹ lại chăm sóc, trò chuyện với chú cún như một đứa cháu nhỏ trong gia đình, khiến tôi thấy ấm lòng. Đáp lại tình cảm của mẹ, chú cún luôn quấn quýt theo chân bà như một đứa trẻ.
Những lúc mẹ nhen khói bếp nấu bữa cơm chiều, không biết vô tình hay có chủ ý, chú cún thường ngậm về cho mẹ những nhành củi khô, chạy thẳng vào chái bếp.
Video đang HOT
Những khi mẹ xách giỏ đi buổi chợ sáng, dù nắng hay mưa, nó đều ra sân trước nhà hướng mặt ra đầu ngõ trông ngóng. Quà của mẹ cho nó sau phiên chợ đôi khi là ổ bánh mì, hay một trái bắp luộc cũng khiến con cún nhỏ vui vẻ cả ngày.
Chú cún thuộc giống chó lai, có một lần do bản năng săn mồi bộc phát nó chạy sang nhà hàng xóm rượt lũ vịt chạy tung toé khiến mẹ phải xin lỗi, bồi thường.
Một hôm, nó trở về với cái chân tê liệt do bị người hàng xóm quật đánh. Mẹ tôi nhìn thẳng vào đôi mắt như hối lỗi của nó mà răn dạy bao điều. Kể từ lần ấy, nó không dám rượt đuổi gà vịt của hàng xóm hay của gia đình.
Nhưng khi gặp những người bên ấy, nó vẫn một mực sủa vang inh ỏi.
Một buổi xế chiều, nghe tiếng sủa hoảng loạn của con cún, mẹ từ chái bếp bàng hoàng chạy đến và buổi chiều hôm ấy đã mang đến cho mẹ nỗi đau hụt hẫng tột cùng khi người bạn nhỏ của bà đã ra đi.
Nhìn sang phía cạnh hàng rào, tôi thấy có miếng thịt được tẩm ướp một thứ bột màu đỏ chói như có người cố tình đánh bả.
Đã 1 tháng trôi qua, khoảng sân trước nhà vắng lặng bóng dáng đen huyền đợi chờ mẹ đi chợ về.
Những lúc mẹ thút thít trong chái bếp vì thiếu tiếng chân lọc cọc chạy đến sau lưng, hay cái liếm yêu thương của cún dành tặng, nhiều người hàng xóm bĩu môi cho rằng mẹ quá rảnh rỗi, lại đi khóc chuyện không đâu.
Nhưng nghĩ đến nỗi hiu quạnh của mẹ khi các con đi làm, cháu đi học, mới hiểu vì sao mẹ lại yêu mến con Chà Là đến thế. Mẹ từng nói với tôi: “Già rồi, phải tìm kiếm niềm vui riêng mà sống tích cực để không làm nỗi bận tâm cho con cháu!”.
Thế rồi, một buổi tối khi thấy ngoại khóc trong góc bếp, con tôi chạy đến ôm chặt lấy bà, thỏ thẻ ngọng nghịu “ngoại đừng buồn, từ đây về sau con sẽ là chú cún ngoan để ngoại luôn vui khỏe!”.
Bà ngoại gọi 4 người con về chia tài sản, cậu tôi chê đồ thừa kế "rởm" và cái kết khiến ai nấy thở phào
Khi biết bản thân đã chọn "hớ", cậu tôi lại càng tức giận hơn nhưng bà ngoại đã chốt phần xong xuôi nên không làm gì được.
Tôi sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Ông bà ngoại có tận 4 người con nhưng chưa bao giờ lo thiếu ăn thiếu mặc. Gần chục đứa cháu ông bà cũng "cân" được hết, nhà cửa lúc nào cũng rộn ràng đông vui.
Bố tôi ngày trước cưới mẹ xong đã chọn ở rể để hỗ trợ công việc kinh doanh của nhà ngoại. Ông ngoại rất quý bố tôi, vì trong số 3 chàng rể thì bố tôi chăm chỉ nhiệt tình nhất.
Mẹ tôi là con gái thứ 3 của ông bà, dưới còn một cậu út nữa. 2 người chị ruột của mẹ đều lấy chồng xa, bác cả của tôi giờ đã định cư bên nước ngoài cùng con cháu. Mối quan hệ giữa mọi người trong gia đình tôi đều bình thường vui vẻ, ngoại trừ cậu út. Cậu ăn chơi hoang tàn, 40 tuổi rồi vẫn chưa có vợ, thường xuyên cãi cọ với ông bà ngoại vì chuyện tiền nong.
Hồi bé tôi hay được cậu cho kẹo với tiền mua quà vặt nên quý cậu lắm. Lớn lên thấy cậu chơi bời quậy phá, lại còn báo nợ thường xuyên, tôi bắt đầu giữ khoảng cách dần với cậu. Từ lúc tôi đi làm cũng bị cậu gọi hỏi vay tiền vài bận, 1-2 triệu thì tôi có thể chuyển khoản ngay nhưng mấy lần cậu vay hẳn chục triệu khiến tôi phải từ chối.
Cậu không dám đem đồ đạc trong nhà đi bán vì sợ ông ngoại. Song xe cộ, dây chuyền, vòng vàng, nhẫn ngọc được bà ngoại cho, cứ có cái nào trong tay là cậu đem bán lấy tiền ăn chơi hết.
Cậu cũng sa vào tệ nạn một thời gian, mọi người trong gia đình khuyên bảo mãi không được nên đành kệ. Bạn bè người thân không ai cho cậu vay tiền nữa. Cậu tự mở một quán bán nước vỉa hè ở gần nhà kiêm thu tiền trông xe, kiếm được bao nhiêu là tối cậu lại vung trên bar hết. Kết cục U50 vẫn chả có xu nào trong người.
Tháng trước ông ngoại tôi bất ngờ đột quỵ. Sau khi thoát chết trong gang tấc, ông ngoại bắt đầu thông báo cho toàn thể con cháu về di chúc của mình. Năm nay ông cũng đã 80, chẳng mấy chốc mà gần đất xa trời nên ông chia tài sản luôn cho gọn.
Đợi ông khỏe lại xong hôm qua nhà tôi mới tổ chức họp gia đình. Riêng bác cả thì được dự online. Cậu tôi có vẻ là người bồn chồn nhất vì ai cũng biết cậu mong đợi màn thừa kế này từ rất lâu rồi.
Công nhận ông ngoại tôi phân chia khá công bằng. 3 con gái mỗi người một căn nhà, các cháu thì mỗi đứa một khoản tiền tiết kiệm. Con rể thì mỗi người một chiếc xe, chồng bác cả ở nước ngoài nên chọn quy đổi thành tiền mặt. Ông bà còn hào phóng tặng thêm mấy món đồ giá trị cho người giúp việc đã gắn bó 12 năm.
Riêng cậu út thì ông bà để cho một chiếc hộp. Mọi người tò mò bảo cậu mở ra xem bên trong có gì. Cậu tôi xoa tay vẻ hí hửng, nhấc hộp lên thấy nặng nên cậu cười rất sung sướng.
Trước đây cậu từng xin ông bà 5 cây vàng mà không được, còn trách móc ông bà là bố mẹ tệ bạc với mình. Ông bà không trọng nam khinh nữ nhưng có mỗi một cậu con trai nên có lẽ họ cũng đặt nhiều kỳ vọng ở cậu. Ấy vậy mà cậu chẳng làm được trò trống gì, mấy chục năm chỉ ăn bám gia đình và lúc nào cũng khiến ông bà phiền muộn.
Dù thất vọng nhưng ông bà vẫn không quên phần của con trai trong di chúc. Mở hộp ra thấy bên trong là một con cóc màu bạc cỡ bằng cái nồi nhỏ, cậu tôi vừa ngạc nhiên vừa bực tức. Cậu chất vấn ông bà tại sao lại cho mọi người nhà xe tiền bạc, còn cậu thì lại được bức tượng xấu xí vô dụng kia.
Bà ngoại thở dài nói bức tượng này rất quý. Mẹ tôi lên tiếng rằng nếu cậu không thích có thể đổi lấy cái xe của bố tôi. Cậu chê tất cả và không thèm lấy gì hết, ném cái hộp xuống đất xong tuyên bố từ giờ không liên quan đến gia đình nữa. Cậu trách ông bà vô tâm với con trai nên cậu cũng sẽ vô tình với họ, chối bỏ việc phụng dưỡng ông bà đến cuối đời.
Cả nhà lắc đầu kệ cho cậu bỏ đi. Tôi nhặt con cóc cất lại vào hộp, ông ngoại bảo nếu tôi thích có thể mang về nhà. Con cóc được làm khá tinh xảo, miệng còn ngậm cục đá xanh trong veo như ngọc, tôi nghĩ để ở bàn làm việc cũng hay nên cảm ơn ông luôn.
Sáng nay mang con cóc lên văn phòng xong lúc lau chùi tôi vô tình làm sứt 1 góc nhỏ ở phần đế. Chỗ sứt ấy lộ ra một mảng màu vàng. Tôi chụp ảnh gửi cho mẹ thì mẹ giật mình bảo tôi cất cái tượng lại vào hộp.
Buổi trưa tôi mang về nhà cho mẹ xem, mẹ lấy giấy nhám cọ một hồi thì lộ ra dưới lớp sơn bạc là con cóc vàng. Tôi vội gọi hỏi bà ngoại, bà gật đầu xác nhận bức tượng đó là vàng thật được phủ bạc lên trên. Chỉ có điều con cóc này không được đúc nguyên khối, bên trong rỗng một phần. Nó là món quà ông ngoại được một người bạn cũ tặng đã nhiều năm rồi.
Tôi hoang mang bảo mẹ hay là trả con cóc cho cậu. Đáng lẽ ra nó là tài sản thừa kế thuộc về cậu, tôi không biết giá trị con cóc vàng này hiện tại là bao nhiêu nhưng mẹ gật gù bảo nó có khả năng mua được một căn nhà nhỏ. Cả bà lẫn mẹ đều nói tôi kệ cậu, chính cậu chê không lấy nên con cóc thuộc về tôi. Coi như ông bà cho của hồi môn sau này tôi lấy chồng vậy.
Mẹ tôi gọi điện kể cho 2 bác xong ai cũng bất ngờ. Tuy nhiên mọi người đều ủng hộ việc cho tôi giữ con cóc, vì nếu nó rơi vào tay cậu thì kiểu gì cũng "bốc hơi" mất!
Chăm con dâu ở cữ, phát hiện họ tên của cháu trai bị đổi, tôi sửa di chúc tặng hết tài sản cho con gái Khi tôi đang chăm sóc con dâu và cháu trai một cách tận tâm, con dâu lại thay đổi họ của cháu trai mà không nói với tôi. Tôi năm nay 55 tuổi, có một con trai và một con gái. Kể từ khi con trai kết hôn, cuộc sống của tôi không bình yên nữa. Đình điểm là lần tình cờ phát...