Tạm biệt em, người con gái của quá khứ
Tạm biệt em, người con gái của quá khứ Buông tay ra cũng có nghĩa là anh sẽ mất đi bờ vai một chỗ dựa mỗi khi vấp ngã. Cuộc sống thật đáng thương, mỗi khi đông đến trái tim anh dường như không còn sự sống, đôi tay anh không thể nâng lên dù chỉ là gạt đi những u sầu trên đôi mắt đẫm lệ, bởi những đêm dài nhớ em.
ảnh minh họa
Em hãy bước đi trên con đường em đã chọn. Anh đã buông tay không phải vì không còn yêu em nữa mà anh đã mệt mỏi lắm rồi, Đôi chân anh đã trĩu nặng, cánh tay anh đã mỏi rời khi những tháng ngày chạy theo cái bóng của em. Anh biết khi buông tay em ra là anh đã mất em, khi đó em không còn là của riêng anh nữa. Những ngày tháng sau này anh sẽ sống một cuộc sống cô đơn và lạnh lẽo trong cái thế giới mà ngày ngày anh luôn mong rằng em và anh sẽ ở bên cạnh nhau.
Buông tay ra cũng có nghĩa là anh sẽ mất đi bờ vai một chỗ dựa mỗi khi anh vấp ngã. Cuộc sống thật đáng thương, mỗi khi đông đến trái tim anh dường như không còn sự sống, đôi tay anh không thể nâng lên dù chỉ là gạt đi những u sầu trên đôi mắt đẫm lệ bởi những đêm dài nhớ em. Cái giá lạnh của mùa đông xưa kia sao nó ấm áp và hạnh phúc quá, còn bây giờ anh chỉ tìm thấy bên cạnh anh là sự trống vắng, một vòng tay ấm áp xưa kia đã tan biến theo vòng xoay của cuộc đời.
Nghĩ tới những tháng ngày hạnh phúc, ngày mà mỗi sáng anh thức dậy thấy một cuộc sống thật tuyệt vời, anh thấy mình thật may mắn khi ông trời đã mang em tới cho anh. Anh luôn tự nhủ rằng sẽ cố gắng giữ và trân trọng mối tình này nhưng cuộc sống mà, làm sao có thể nói trước được điều gì đúng không em? Anh vẫn nhớ cái ngày hôm đó, một cảm giác thật đau đớn, đọc những dòng tin nhắn em gửi cho anh, anh muốn chạy thật nhanh, la thật to để những u sầu sẽ tan vào trong gió.
Nhưng nỗi đau mà, làm sao có thể lành khi vết thương đã rỉ máu. Lúc đó dù bình minh lên hay hoàng hôn đã tắt trước mắt anh chỉ là một bầu trời đen tối, anh giam mình trong bốn bức tường mà nơi đó mới vài hôm trước thôi là nơi hạnh phúc nhất. Bỗng chốc giờ đây đã trở thành một nơi tăm tối, lạnh lẽo mà người ta hay gọi là địa ngục trần gian.
Trong cái cảm giác ấy anh chỉ có một người bạn, điếu thuốc làm anh vơi đi nỗi sầu. Cứ như thế anh không biết từ lúc nào mỗi điếu thuốc kia đang ăn mòn dần niềm tin hy vọng vào cuộc sống. Mỗi lần nhìn làn khói bay ra, hình bóng em, những kỷ niệm lai giày vò anh mỗi ngày, cái cảm giác như có ngàn mũi kim đâm vào trái tim anh.
Em có nhớ một buổi tối em đã nhắn tin cho anh một tin mà có lẽ suốt cuộc đời này anh sẽ không thể quên. Em nói “có một người bạn hỏi em là bạn yêu anh ấy bao nhiêu ngày, em trả lời rằng 4 ngày đó là xuân, hạ, thu, đông. Người đó bảo rằng em tham quá, em trả lời lại là 3 ngày đó là ngày nay, ngày mai, và mãi mãi về sau. Nhưng không biết sao người đó vẫn bảo là nhiều, em trả lời tiếp là 2 ngày đó là ngày chẵn và ngày lẽ.
Video đang HOT
Lại một lần nữa người bạn đó lại vẫn nói là tham. Em trả lời câu cuối cùng là 1 ngày, đó là ngày nào còn sống trên đời này em sẽ mãi mãi yêu anh. Em biết không, lúc đó anh chỉ muốn chạy nhanh ra đường nói với mọi người rằng tôi rất hạnh phúc. Anh khờ quá đúng không em, anh đã hy vọng quá nhiều để bây giờ lại tuyệt vọng bấy nhiêu.
Không biết em còn nhớ không những lúc chúng ta tán gẫu trên điện thoại anh và em hay nói tới ngôi nhà nhỏ của chúng ta sau này. Em đã hứa sẽ sinh cho anh 6 thiên thần, vì anh hay nói giỡn là phải sinh đủ một đội bóng chuyền đúng không em. Anh biết anh là người có lỗi, 2 năm chúng ta yêu nhau nhưng anh chưa làm cho em được điều gì cả. Những lúc em buồn cần một bờ vai để dựa nhưng chẳng thấy anh đâu, 365 ngày anh và em chỉ gặp nhau được mấy ngày tết, không biết có phải vì cách xa về địa lý là lý do chia tay của chúng ta hay không.
Khi gặp em, anh muốn ôm ngay lấy em, ngắm nhìn đôi mắt, khuôn mặt mà đã một năm anh không được nhìn dù chỉ một giây thôi. Vì công việc của anh ở xa lắm, ở cái nơi mà mỗi khi anh nhìn thấy mọi người được bên cạnh nhau trong những ngày lễ anh lại thấy chạnh lòng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cái không khí nặng nề ảm đạm lại bao trùm lên anh.
Nhìn ra phía xa kia những dòng người vẫn vội vã với thời gian, trong ý thức anh lúc đó thời gian dường như vô nghĩa. Có lúc anh muốn vứt bỏ tất cả những hoài bão ước mơ để trở về bên cạnh em nhưng không thể được em ơi. Anh quay trở về là anh mất hết cả, còn tương lai sau này của chúng ta gia đình nhỏ của chúng ta thì sao. Cuối cùng anh đã quyết định sẽ ở lại nơi đất khách quê người này để cho nỗi nhớ nhung em dằn vặt anh mỗi ngày, có lẽ quyết định ấy đã mang em rời xa anh.
Khi anh hỏi em lý do vì sao lại chia tay, em chỉ nói là em không xứng với anh. Nhưng em à, điều anh mong muốn ở em là được chăm sóc em mỗi ngày, được lo lắng cho em từng giấc ngủ bữa ăn chứ không phải là những thứ vật chất kia. Anh nhớ tết năm đó anh về quê, hạnh phúc khi được về đoàn tụ với gia đình, bạn bè và hơn nữa anh lại được gần em sau bao ngày xa cách.
Hôm đầu gặp em ở kia, rất gần với anh, chỉ cách vài bước chân thôi là anh có thể ôm em vào lòng nhưng bất hạnh hay anh lại không thể lại gần em được. Giữa chúng ta như có một vực sâu tàng hình ngăn cản, nếu anh bước tiếp anh sẽ rơi xuống vực thẳm kia và rồi sau đó em đã quay bước đi mặc cho anh đứng bên kia gọi tên em nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Em đã bước đi nhưng sao đôi chân em nặng trĩu vậy, sao mắt em lại đẫm lệ thế kia? Vì anh biết em vẫn rất yêu anh, em ra đi chỉ vì không muốn anh phải khó xử trước một bên là gia đình nhưng bên kia là người con gái anh yêu. Em là một người con gái cao thượng, khi chia tay em luôn khiến anh nghĩ rằng em phản bội anh để anh có thể quên đi mối tình này, nhưng em đâu biết đôi mắt của em đã phản bội em.
Em đã bước đi khi mọi dự định vẫn còn dang dở, vậy là em đã xa anh thật rồi, những lời hứa cùng anh xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc đã là dĩ vãng. Thật sự lúc đó anh rất tức giận, anh định quay lưng lại chiều theo ý của số phận là từ nay sẽ mất em mãi mãi. Anh quay trở về với gia đình mặc dù thấy ấm áp lắm khi được gần bên cạnh gia đình, nhưng ở đâu đó trong trái tim anh thiếu đi sự sống em à.
Thời gian trôi thật nhanh, anh lại phải xa nơi anh sinh ra để tiếp tục hành trình cho sự nghiệp. Sáng mùng 4 tết anh đã phải ra HN để kịp chuyến bay vào TP HCM. Khi ngồi chờ ở sân bay sao anh thấy mình cô đơn quá, không có ai tiễn, chỉ có mình anh lủi thủi bước lên máy bay mà không một lời với ai đó. Trong cái khoảnh khắc ấy, hơn lúc nào hết, anh muốn có em ở bên cạnh, nhìn ra tấm kính nhỏ xíu của máy bay anh chỉ cảm nhận được một cảm giác thật u buồn. Chỉ vài phút nữa thôi, khi chiếc máy bay cất cánh, mọi thứ sẽ chấm hết với anh.
Anh sắp phải xa nơi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, sắp phải xa người con gái mà anh yêu thương nhất. Chỉ 2 tiếng đồng hồ sau anh đã có mặt tại TP HCM, nơi đã lấy đi người con gái anh yêu nhất. Anh lại tiếp tục cho con đường sự nghiệp của mình, có lẽ đó là số phận em à.
Chúng ta mới chia tay chỉ vẻn vẹn 10 ngày mà em đã có người yêu mới. Lúc đó trong tâm chí anh rất hận em nhưng sau khi anh suy nghĩ lại thì lại hận chính bản thân mình hơn, chứ không phải hận em nữa. Rồi anh nhắn tin lại cho em một câu mà đáng nhẽ ra mọi người sẽ chúc anh và em, đó là: chúc em hạnh phúc bên cạnh người em yêu thương nhất.
Anh đã xóa số điện thoại của em khỏi danh bạ, đã xóa rồi nhưng làm sao có thể quên vì số điện thoại của em đã nằm trọn vẹn trong đầu anh rồi. Ở phương này anh luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc, hãy sống thật tốt bên người ấy nhé em. Chào tạm biệt người con gái của quá khứ.
Theo VNE
"Đừng làm quá, anh sợ!"
Đàn ông cũng rất mâu thuẫn; cũng nói có là không, nói không là có. Chẳng hạn họ rất thích những người phụ nữ phóng khoáng, sành sỏi chuyện giường chiếu nhưng chẳng mấy ai muốn cưới người phụ nữ ấy về làm vợ.
Chúng tôi yêu nhau đã 3 năm và tính chuyện nghiêm túc. Tuy nhiên, do điều kiện chưa cho phép nên vẫn chưa nghĩ đến chuyện cưới xin. Mặc dù vậy, hai đứa đã gần gũi như vợ chồng. Chuyện này xảy ra cách nay chừng 1 năm. Ban đầu là anh ấy đòi hỏi nhưng sau này tôi chủ động vì nghe nói đàn ông rất thích phụ nữ chủ động khi lên giường, đây là bí quyết để giữ người đàn ông của mình. Những lần đầu anh ấy rất thích nhưng sau này có vẻ miễn cưỡng khi tôi yêu cầu. Tôi có hỏi anh ấy lý do vì sao thì nhận được câu trả lời: "Đừng làm quá, anh sợ".
Thật tình tôi không hiểu, sao đàn ông lại sợ khi người phụ nữ của mình biết cách làm cho chuyện vợ chồng thăng hoa? Không lẽ phụ nữ không được quyền chủ động trong chuyện gối chăn?
Có điều là tuy miệng nói vậy nhưng sau đó, anh ấy vẫn nhiệt tình. Có phải đàn ông cũng giống như phụ nữ, nói có là không, nói không là có?
ngocphuong...@gmail.com
Bạn trẻ thân mến,
Ngay nay giới trẻ khá phóng khoáng trong chuyện yêu đương, tỉ lệ người quan hệ tình dục trước hôn nhân ngày càng gia tăng và rất nhiều người xem đó là chuyện bình thwòng. Bạn và người yêu cũng nằm trong số "bình thường" này.
Điều cần nói với bạn là "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", các chị bạn mách bảo hay thậm chí đọc sách vở, tài liệu thì cũng chưa chắc là đúng với hoàn cảnh của mình.
Nói như vậy không phải để làm bạn hoang mang mà là để bạn có nhận thức đầy đủ về chuyện "lửa và rơm". Đó là lý do vì sao ban đầu anh ấy chủ động đòi hỏi, còn bây giờ lại chần chừ...(ảnh minh họa)
Hai bạn yêu nhau khá lâu và tính chuyện nghiêm túc; thậm chí cả khi... không tính chuyện nghiêm túc thì chuyện đòi hỏi ở các anh là bình thường. Nó không chỉ xuất phát từ tình cảm yêu thương, muốn sở hữu mà còn là bản năng tự nhiên của... phái mạnh. Bạn biết đấy, đàn ông thậm chí có thể ham muốn hoặc thực hiện hành vi quan hệ tình dục ngay cả với người mà mình không yêu thương, muốn lấy làm vợ.
Nói như vậy không phải để làm bạn hoang mang mà là để bạn có nhận thức đầy đủ về chuyện "lửa và rơm". Đó là lý do vì sao ban đầu anh ấy chủ động đòi hỏi, còn bây giờ lại chần chừ...
Về chuyện anh ấy tỏ vẻ không thích khi bạn chủ động yêu cầu thì đa phần do tâm lý nhiều hơn. Đàn ông cũng rất mâu thuẫn; cũng nói có là không, nói không là có. Chẳng hạn họ rất thích những người phụ nữ phóng khoáng, sành sõi chuyện giường chiếu nhưng chẳng mấy ai muốn cưới người phụ nữ ấy về làm vợ.
Hoặc cũng có anh dù tỏ ra hài lòng khi bạn gái sành điệu thế nhưng họ vẫn muốn mình là người chủ động bởi trong suy nghĩ, nhiều người vẫn cho rằng đàn ông là phái mạnh, chủ động, còn phụ nữ chỉ có nhiệm vụ... đáp ứng yêu cầu. Bạn trai của bạn có thể thuộc mẫu người này. Nếu anh ấy đã mở miệng chính thức nói: "Em đừng làm quá, anh sợ" thì bạn phải "hết sức nghiêm túc tiếp thu" bởi tâm lý đàn ông một khi đã "sợ" thì họ sẽ tìm cách tránh xa.
Nói ít mong bạn hiểu nhiều. Dù có thế nào đi nữa thì trong suy nghĩ của các anh, một người phụ nữ rụt rè, e thẹn, bẽn lẽn trên giường vẫn có điều gì đó cuốn hút khiến các anh ham muốn khám phá, tìm tòi. Chứ còn nếu phơi bày ra hết giữa thanh thiên bạch nhật thì cái chuyện... ngán ngẩm chỉ còn là thời gian.
Tóm lại, bạn nên nhường quyền chủ động cho anh ấy một thời gian để xem thực hư vấn đề này như thế nào...
Theo VNE
"Trả nợ trinh tiết" Đêm tân hôn, anh gằn giọng với Huệ: "Tôi đã trả nợ xong cho cái trinh tiết của cô rồi đấy! Từ giờ hãy để tôi yên!". Huệ là một cô gái được giáo dục nghiêm khắc từ bé. Là thân con gái, cô luôn được mẹ dạy bảo: "Chữ trinh đáng giá ngàn vàng, người con gái nào để mất trinh trước...