Tại sao các nhà thiên văn học nghĩ rằng ngay cả khi bạn di chuyển với tốc độ ánh sáng, bạn cũng không thể đến rìa của vũ trụ?
Vũ trụ bao la với những bí ẩn vượt ngoài tầm hiểu biết của con người, từ hệ Mặt Trời rộng lớn đến các thiên hà xa xôi hàng tỷ năm ánh sáng.
Dù tốc độ ánh sáng được xem là nhanh nhất, nhưng trước sự giãn nở không ngừng của vũ trụ, hành trình khám phá dường như vẫn là giấc mơ xa vời.
Vũ trụ rộng lớn luôn là một trong những bí ẩn kỳ thú nhất mà nhân loại cố gắng khám phá. Từ những ngày đầu tiên quan sát bầu trời, chúng ta đã dần nhận thức được rằng khoảng không gian mà mình sinh sống chỉ là một phần nhỏ bé trong hệ Mặt Trời , dải Ngân hà và toàn bộ vũ trụ vô tận. Tuy nhiên, hành trình khám phá này cũng đồng nghĩa với việc chúng ta phải đối mặt với những giới hạn đáng kinh ngạc của khoa học và công nghệ hiện tại.
Hệ Mặt Trời : Rộng lớn hơn những gì mà chúng ta vẫn hình dung
Lấy Voyager 1, một trong hai tàu vũ trụ mang tính biểu tượng của nhân loại, làm ví dụ. Được phóng vào năm 1977, Voyager 1 đã bay qua không gian trong hơn 40 năm và hiện cách Trái Đất khoảng 23 tỷ km. Khoảng cách này tưởng chừng như khó tin, nhưng thực tế, nó chỉ là một bước nhỏ trên hành trình thoát ra khỏi hệ Mặt Trời . Theo các nhà khoa học, rìa của hệ Mặt Trời được định nghĩa bởi đám mây Oort – một vùng rộng lớn chứa các vật thể băng giá cách Trái Đất khoảng 1 năm ánh sáng. Điều này có nghĩa là, ngay cả khi Voyager 1 có thể duy trì tốc độ hiện tại, nó sẽ cần hàng chục nghìn năm để đến được rìa của hệ Mặt Trời .
Nếu giả sử chúng ta có một tàu vũ trụ có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng – 300.000 km/giây, thì hành trình rời khỏi hệ Mặt Trời vẫn sẽ mất ít nhất một năm. Điều này minh chứng rằng, ngay cả với công nghệ tưởng tượng vượt xa khả năng hiện tại, việc khám phá hệ Mặt Trời cũng là một thách thức khổng lồ.
Khoảng cách tới các ngôi sao láng giềng
Video đang HOT
Hệ sao gần nhất với chúng ta, Proxima Centauri, cách Trái Đất khoảng 4,22 năm ánh sáng. Nếu có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng, hành trình này cũng sẽ mất hơn 4 năm. Trong khi đó, để thoát khỏi dải Ngân hà, con người sẽ cần một hành trình kéo dài 3.000 năm. Còn để chạm đến thiên hà gần nhất – Thiên hà Andromeda – khoảng thời gian ước tính là 2,54 triệu năm.
Những con số này không chỉ cho thấy sự rộng lớn của vũ trụ mà còn nhấn mạnh giới hạn của công nghệ hiện tại. Ngay cả tốc độ ánh sáng, vốn là tốc độ nhanh nhất mà con người từng biết, cũng không đủ để khám phá mọi ngóc ngách trong không gian.
Vũ trụ có thể quan sát: Giới hạn không thể vượt qua?
Theo các nhà khoa học, vũ trụ có thể quan sát được hiện có đường kính khoảng 93 tỷ năm ánh sáng. Điều này đồng nghĩa rằng, ngay cả khi chúng ta có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng, hành trình từ một đầu đến đầu kia của vũ trụ sẽ mất ít nhất 93 tỷ năm. Tuy nhiên, thực tế còn phức tạp hơn thế. Vũ trụ không chỉ rộng lớn mà còn liên tục giãn nở, khiến cho các vật thể ở xa càng ngày càng cách xa chúng ta hơn.
Hiện tượng giãn nở vũ trụ lần đầu được phát hiện bởi nhà thiên văn học Edwin Hubble vào năm 1929. Ông nhận thấy các thiên hà xa xôi đều dịch chuyển đỏ, một hiện tượng chỉ ra rằng chúng đang di chuyển ra xa Trái Đất. Không gian vũ trụ không ngừng mở rộng, và tốc độ giãn nở này thậm chí có thể vượt qua tốc độ ánh sáng ở một khoảng cách nhất định. Điều này không vi phạm thuyết tương đối của Einstein bởi vì đây là sự giãn nở của chính không-thời gian, không phải chuyển động của các vật thể trong không gian.
Theo số liệu từ vệ tinh Planck của Cơ quan Vũ trụ Châu Âu, tốc độ giãn nở hiện tại của vũ trụ là khoảng 67 km/giây trên mỗi triệu parsec (3,26 triệu năm ánh sáng). Ở khoảng cách 14,5 tỷ năm ánh sáng, tốc độ giãn nở đã vượt qua tốc độ ánh sáng. Và tại 93 tỷ năm ánh sáng, tốc độ giãn nở còn lớn hơn nhiều lần tốc độ ánh sáng. Do đó, bất kỳ thiên hà nào cách chúng ta hơn 93 tỷ năm ánh sáng đều không thể nhìn thấy, vì ánh sáng từ chúng không bao giờ có thể chạm đến Trái Đất.
Giới hạn của tốc độ ánh sáng
Mặc dù tốc độ ánh sáng được coi là giới hạn tối đa trong vũ trụ, nó vẫn bất lực trước sự giãn nở ngày càng tăng của không gian. Sự tồn tại của năng lượng tối – lực thúc đẩy sự giãn nở của vũ trụ – làm cho rìa của vũ trụ trở thành một mục tiêu không thể chạm tới.
Một giải pháp lý thuyết để vượt qua giới hạn này là sử dụng lỗ giun hoặc công nghệ tốc độ cong (warp drive), vốn được đề xuất trong thuyết tương đối của Einstein. Những khái niệm này không yêu cầu vượt qua tốc độ ánh sáng mà thay đổi cấu trúc của không-thời gian, cho phép rút ngắn khoảng cách trong không gian hoặc tạo các đường tắt giữa các điểm xa xôi. Tuy nhiên, đây vẫn chỉ là giả thuyết và chưa có bất kỳ công nghệ thực tế nào có thể biến chúng thành hiện thực.
Tương lai của việc khám phá vũ trụ
Có thể, trong hàng triệu hoặc hàng trăm triệu năm tới, con người sẽ tìm ra cách để vượt qua những rào cản hiện tại. Nhưng tại thời điểm này, vũ trụ vẫn là một không gian bao la với vô vàn bí ẩn vượt ngoài tầm với của chúng ta. Hành trình khám phá không chỉ đòi hỏi những tiến bộ vượt bậc về công nghệ mà còn là sự kiên trì và đam mê không ngừng nghỉ của loài người.
Vũ trụ là nơi chứa đựng không chỉ những câu hỏi lớn mà còn là những giấc mơ về sự tồn tại của nhân loại. Mỗi bước tiến, dù nhỏ bé đến đâu, đều mang lại những hiểu biết mới mẻ, khơi dậy niềm cảm hứng và thúc đẩy chúng ta tiến xa hơn trên hành trình chinh phục không gian. Trong khi chờ đợi những phát triển mới, chúng ta có thể tự hào về những gì đã đạt được và tiếp tục mơ về những khả năng vô tận phía trước.
Trái Đất cư ngụ ở một trong những nơi dị thường nhất vũ trụ?
Dữ liệu từ 3 cuộc khảo sát vũ trụ quy mô lớn xác nhận con quái vật Milky Way mà Trái Đất thuộc về rất khác biệt so với đồng loại của nó.
Thiên hà Milky Way, tức Ngân Hà, thế giới mà Trái Đất và tất cả những thứ khác trong hệ Mặt trời thuộc về, vốn được nhìn nhận như một con quái vật trong thế giới thiên hà.
Nó nằm trong một số lượng ít các thiên hà thuộc loại khổng lồ nhất ngày nay và từng nuốt chửng ít nhất 20 thiên hà nhỏ hơn để đạt kích thước và khối lượng hiện tại.
Mới đây, các nhà khoa học đã nỗ lực săn lùng khắp vùng vũ trụ để tìm ra 101 thiên hà có khối lượng tương tự Ngân Hà, được dự đoán ban đầu cũng mang các đặc tính tương đương.
Nhưng các kết quả ngiên cứu đã đem lại điều trái ngược.
Dải Ngân Hà theo góc quan sát từ Chile, thực ra là một thiên hà xoắn ốc. Trái Đất của chúng ta đang cư ngụ ở phần rìa của đĩa sao sáng rực rỡ của nó
Theo Universe Today, 3 cuộc khảo sát vũ trụ quy mô lớn là SAGA III, SAGA IV và SAGA V đã lần lượt thống kê hệ thống vệ tinh xung quanh 101 thiên hà nói trên, các đặc tính hình thành sao của 101 hệ thống vệ tinh đó, sau cùng là mô hình hóa các hệ thống vệ tinh này.
Sự so sánh giữa Ngân Hà và 101 thiên hà tưởng chừng là giống nó đã chỉ ra nhiều điểm khác biệt đáng kể.
378 thiên hà vệ tinh của Ngân Hà và 101 thiên hà cùng khối lượng đã được phân tích cụ thể. Trong số đó có 4 cái thuộc về Ngân Hà, bao gồm Đám mây Magellan Lớn (LMC) và Đám mây Magellan Nhỏ (SMC) nổi tiếng.
Có những thiên hà có ít vệ tinh hơn hoặc không có, nhưng những cái có vệ tinh ngoại cỡ như LMC thì thường có rất nhiều vệ tinh, có thể lên đến 13. Bởi khối lượng vệ tinh lớn nhất luôn tỉ lệ thuận với số lượng vệ tinh của thiên hà đó.
Chỉ có mỗi Ngân Hà là sở hữu vùng không gian xung quanh vắng vẻ với vỏn vẹn 4 vệ tinh. Đó là điểm kỳ quặc thứ nhất.
Ngiên cứu thứ hai dựa trên bộ dữ liệu này chỉ ra các vệ tinh càng gần thiên hà mẹ thì tốc độ hình thành sao bên trong chúng càng chậm, có khả năng là do lực kéo lớn từ quầng vật chất tối của thiên hà mẹ.
Điều dị thường thứ 2 xuất hiện: Hai vệ tinh LMC và SMC của Ngân Hà đều đang hình thành sao mạnh mẽ dù đang ở rất gần "mẹ", trong khi những cái xa hơn thì đã ngưng hình thành sao.
Các nhà khoa học cho rằng sự trái khoáy này có thể do LMC và SMC chỉ mới rơi vào quầng vật chất tối của Ngân Hà gần đây, nhưng vì sao các vệ tinh nhỏ khác ngừng hình thành sao thì không giải thích được.
GS Risa Wechsler đến từ Phòng thí nghiệm Máy gia tốc quốc gia SLAC (Mỹ), đồng sáng lập dự án SAGA, cho biết các kết quả cho thấy Ngân Hà là một dạng thiên hà không điểm hình trong vũ trụ.
Để có thể hiểu thêm về nơi dị thường mà Trái Đất đang trú ngụ này, chúng ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm trong vũ trụ những thế giới có khối lượng tương tự nó và - nếu may mắn - cũng kỳ quặc như nó.
Giải mã hình dạng quầng vật chất tối của Dải Ngân hà Trong kết quả nghiên cứu đăng trên Tạp chí Nature Astronomy mới đây, các nhà khoa học Trung Quốc cho rằng quầng vật chất tối hiện tại của Dải Ngân hà có hình dáng "hơi dẹt." Quầng vật chất tối hiện tại của Dải Ngân hà có hình dáng hơi dẹt. (Nguồn: Phys) Giới khoa học tin rằng hình dạng của quầng vật...