Rước “nàng tiên nâu” từ quê bản địa
Chúng tôi tìm về xã Eawy (huyện Ea H’leo, Đắc Lắc) khi “cơn bão” m.a tú.y vẫn hoành hành khắp hang cùng ngõ hẻm nơi đây. Những câu chuyện đau lòng có căn nguyên từ “cái chế.t trắng” day dứt, ám ảnh chúng tôi mãi không thôi.
Trung tâm y tế xã Eawy là nơi thường tiếp nhận những trường hợp sốc thuố.c do những đối tượng nghiệ.n trong xã đến cấp cứu
Những con số buồn
Ngày trước từ huyện Ea H’leo vào xã Eawy chỉ có rừng, nay thì đã hết, hệ quả của những đợt di dân tự phát của những đồng bào người Tày, Nùng, Mông là những cánh rừng biến thành nương rẫy. Tình trạng này kéo dài hàng chục năm, đến nay cơ bản gần chấm dứt, nhưng hậu quả vẫn còn như nhãn tiề.n. Chính sách an cư cho đồng bào dân tộc thiểu số của tỉnh Đắc Lắc bước đầu có kết quả cũng là lúc nãy sinh nhiều vấn đề phức tạp. Những tệ nạn xã hội mới lại nảy sinh tấ.n côn.g vào những bản vùng sâu, có đồng bào ít chữ, nơi vốn dĩ “sức đề kháng” còn non yếu.
Trước khi quyết định vào xã Eawy, anh bạn đồng nghiệp ở Đắc Lắc cho tôi biết một số thông tin cơ bản: Eawy không chỉ có người nghiệ.n mà còn có người nhiễm HIV. Nạn trộm cắp hoành hành như một dịch bệnh vô phương đối phó.
Eawy cách trung tâm huyện Ea H’leo khoảng 30km, dân cư tụ khá đông, nhưng hỗn tạp. Toàn xã hơn 12 nghìn người, trong đó chủ yếu là đồng bào dân tộc thiểu số như: Tày, Nùng, Mông (chiếm khoảng 62%), họ đều gốc vùng Tây Bắc di cư vào từ những năm 80 của thế kỷ trước. Ngoại trừ một số hộ gia đình tương đối khá giả, còn lại tỷ lệ hộ nghèo chiếm tỷ lệ cao (25% năm 2011), người dân chủ yếu sống bằng nghề nông, trồng cây công nghiệp và một phần là nghề… phá rừng. Tôi vẫn đinh ninh trong đầu rằng tại sao một xã nghèo và hẻo lánh như Eawy lại có những vấn nạn xã hội nhức nhối như thế? Những thứ mà lâu nay chỉ được nhắc đến ở miền xuôi, hay ở những trung tâm các thành phố lớn?
Câu chuyện m.a tú.y ở bản Eawy như một… trường ca đau khổ chưa có hồi kết mà mỗi chương đoạn nghe đến khiến người ta phải chán ngán. Vì m.a tú.y, gia đình tán gia bại sản, vợ chồng lìa nhau, anh em tan tác, người vào tù, kẻ ra tội, người chế.t vì sốc thuố.c, đói thuố.c… Rôi lại có kẻ nghiệ.n oặt chán đời tự tìm đến cái chế.t xảy ra liên miên.
Theo thông tin từ chính quyền xã Eawy, thì m.a tú.y xuất hiện ở Eawy đã hàng chục năm nay. Khoảng từ năm 1980, thuố.c phiệ.n theo bước chân những đồng bào dân tộc ở Tây Bắc vào. Họ mang theo thói quen hút thuố.c phiệ.n và những giống cây thuố.c phiệ.n vào để gieo trồng. Đây chính là khởi điểm để sau này biến thái thành những dạng m.a tú.y khác như: Chất bột và dịch lỏng dùng để hít và chích.
Nếu như trước kia chỉ có những người hút thuố.c phiệ.n theo thói quen, thì nay lớp người nghiệ.n đang dần trẻ hóa, thanh niên Eawy tìm đến kim tiêm, hút hít ngày càng nhiều. Cuộc chiến m.a tú.y của chính quyền nơi đây lại phải chuyển sang một mức độ mới, với tính chất cam go và phức tạp hơn. Do nắm được nhu cầu sử dụng m.a tú.y, một số đối tượng hám lợi, bất chấp luật pháp, móc nối với với bên ngoài đưa m.a tú.y vào xã. Đến nay đã có những đường dây quy mô lớn, chuyên nghiệp, tinh vi tuồn m.a tú.y từ Tây Bắc theo những chuyến xe chở khách hoặc từ con đường bên kia biên giới Lào sang. Vì vậy, từ một xã lành mạnh, giờ đây Eawy được xem là điểm nóng về m.a tú.y của toàn huyện Ea H’leo, cùng như tập trung đủ thứ tệ nạn xã hội.
Một con nghiệ.n hơn 10 năm chưa thể cai ở thôn 6C, xã Eawy
Video đang HOT
Cuộc chiến cam go
Chính quyền xã Eawy thừa nhận rằng m.a tú.y đã ăn sâu, bén rễ vào đời sống người dân từ nhiều năm nay, vì vậy công tác bài trừ thực sự là bài toán mà đến nay chưa có lời giải khả quan. Người đứng đầu xã cho biết, nạn m.a tú.y chỉ thuyên giảm một thời điểm nào đó thôi, sau đó lại bùng phát, nó âm ỉ như ngọn lửa ngầm khó dập tắt.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, trong xã năm nào cũng xuất hiện thêm những đối tượng nghiệ.n hút mới trong danh sách thống kê người nghiệ.n của xã. Thống kê sơ bộ, hiện xã có 42 đối tượng được phát hiện thường xuyên dùng m.a tú.y. Nhưng nói như chính những vị cán bộ xã nơi đây thì trên thực tế, con số này còn cao hơn rất nhiều lần. Vấn đề chích hút nóng đến nỗi, trong bất cứ cuộc họp nào của xã cũng đưa ra bàn bạc, trưng cầu ý kiến, thẳng thắn đấu tranh để tìm cách bài trừ.
Ở Eawy, không khó khăn gì để tìm những gia đình tán gia bại sản vì m.a tú.y. Trong những ngày tìm hiểu về vấn nạn này ở xã, chúng tôi thật sự “sốc” về những trường hợp có gia đình có tới 2 – 3 thành viên mắc nghiệ.n. Thậm chí có gia đình cả cha và con đều dính m.a tú.y. Chuyện tù tội vì tàng trữ, sử dụng, mua bán m.a tú.y thì nhan nhản. Chuyện cai xong tái nghiệ.n thì ở xã này có thể nói là nhiều vô kể.
Đau lòng nhất vẫn là câu chuyện gia đình ông Lương Văn Năm (thôn 6C). Gia đình người Tày này có 3 người con trai, 1 gái thì 3 người con trai đều mắc nghiệ.n. Trong đó 2 người đi tù cùng một ngày vì tội sử dụng, buôn bán m.a tú.y. Người còn lại được “đặc xá” vì phải ở nhà chăm sóc cha liệt giường, hiện cũng nằm trong diện theo dõi vì hơn 10 năm nay chưa thể cai nghiệ.n. Và khi trụ cột gia đình mất đi, nhà ấy chỉ còn một bà lão 80 tuổ.i cùng đứa cháu 6 tuổ.i bấu víu nhau sống qua ngày. Nghe đâu, chính quyền xã đang làm hồ sơ đưa cháu vào trại trẻ để được hưởng chính sách diện trẻ mồ côi.
Lại có gia đình như ông Lương Văn Mừng, bà Dương Thị Lá có con là Lương Văn Linh nghiệ.n nặng. Ông bà khóc đứng khóc ngồi vì thằng con nghiệ.n cứ năm lần bảy lượt chôm tài sản của nhà để hút chích. Lần cuối cùng vật quá, Linh lái luôn chiếc máy cày của nhà đi cầm lấy tiề.n chích hút. Không còn cách nào khác, ông bà đành tính đến nước là viết đơn trình công an cho con mình được đi… ở tù. Câu chuyện chua xót trên làm dư luận thôn quê bàn tán hàng tháng trời. Thế nhưng, theo ông Mừng, nhà tù có khi còn an toàn hơn môi trường con ông đang sống.
Gia đình Hoàng Văn Tòa (thôn 7B) cũng là một trường hợp đau lòng. Ngày chưa vương m.a tú.y, vợ chồng đầm ấm, có của ăn của để, nhưng gia đình tan nát khi Tòa nghiệ.n ngập, sinh trộm cắp rồi bị bắt đi tù. Ngày ra trại cũng là lúc người vợ chán nản phá nhà dắt con về ngoại ở. Quá bi quan, Tòa thắt cổ t.ự vẫ.n. Ngay cả trường hợp gia đình có con em đang là sinh viên học đại học cũng chế.t vì chích m.a tú.y quá liều. Những vụ việc rất ít trên chỉ là bề nổi của câu chuyện buồn về m.a tú.y nơi đây mà thôi, còn rất nhiều câu chuyện khác ở Eawy mà khi nghe xong bất cứ ai cũng không khỏi quặn lòng chua xót.
Trong khi cơn bão m.a tú.y vẫn chưa thuyên giảm thì nhiều hộ gia đình đang nơm nớp lo sợ rằng, một mai con em mình có thể vấy nghiệ.n ngập bất cứ lúc nào. Nhiều gia đình phải gửi con em về quê hoặc đi nơi khác để tránh môi trường cám dỗ. Và như thế, câu chuyện m.a tú.y vẫn như tiếng thở dài thườn thượt mà người dân nơi đây đang phải gánh chịu. Trong sâu thẳm tâm can, họ mong muốn cơ quan chức năng sớm vào cuộc để bài trừ tận gốc, đem lại cuộc sống yên bình cho người dân vốn dĩ đầy rẫy những khó khăn này.
Bà Quách Thị Diễm Chi, trạm phó Trạm y tế xã Eawy cho biết: Nhận thấy tình hình quá nghiêm trọng, năm 2010 các đoàn thể xã đã kết hợp mở một đợt cai nghiệ.n ngay tại trụ sở Y tế xã. Những người mắc nghiệ.n cũng nhiệt tình tham gia, những mong quyết tâm đoạn tuyệt m.a tú.y. Nhưng chỉ được mấy ngày họ lại đậ.p cửa tuồn m.a tú.y vào, xong khóa cai ai nấy đều quay lại con đường hút chích. Bà Chi cũng thừa nhận rằng, đây chỉ là hình thức tạm thời, không hiệu quả. Trên thực tê,ë muốn những người nghiệ.n giã từ với “cái chế.t trắng” để trở lại hòa nhập cuộc sống cộng đồng thì rất cần sự chung tay, giúp đỡ của nhiều lực lượng.
Theo NDT
Mẹ vợ bệnh nặng sống trong chuồng heo vì con rể nát rượu
Sợ con gái bị chồng đán.h nên bà Nguyễn Ngọc Lan (SN 1970, ngụ ấp An Long, xã An Bình, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long) ra sức ngăn cản chàng rể trong cơn say xỉn, không ngờ lại bị hắn dùng gạch đậ.p đầ.u. Trở về từ cơn "thập tử nhất sinh", bà Lan mang bệnh nặng, phải bán hết ruộng đất để chạy bệnh. Để có chỗ yên giấc qua ngày, bà phải xin ở nhờ trong chuồng heo của một người quen.
Hiện trường vụ án.
Gã rể nát rượu
Lấy chồng từ năm 22 tuổ.i, tuy cuộc sống còn thiếu thốn nhưng bà Lan luôn cảm thấy ấm áp khi cùng chồng, con vun vén hạnh phúc gia đình. Những tháng vào mùa, cả nhà cùng nhau thu hoạch trên một công đất nhãn, mang ra chợ bán. Những tháng còn lại, vợ chồng bà xin làm mướn khắp nơi để có tiề.n lo miếng ăn trong nhà.
Do không đủ tiề.n cho con ăn học nên chị Nguyễn Ngọc Huệ (SN 1994, con gái bà Lan) đành phải rời ghế nhà trường khi vừa học hết lớp 9, sau đó lên Sài Gòn làm thêm phụ giúp gia đình.
Trong những ngày nghỉ làm trở về quê thăm nhà, Huệ quen với Phan Thanh Trí (SN 1991), một chàng trai trong xóm. Thấy Trí lanh lẹ lại ngoan hiền nên vợ chồng bà Lan đồng ý cho hai con trẻ tiến tới hôn nhân vào đầu năm 2011. Sau đó Lan dọn về ở chung với chồng, ngôi nhà nằm sâu trong một khu vườn.
Bình thường Trí rất thương yêu vợ, săn sóc cho vợ từng li từng tí, nhưng hễ có chút men rượu vào người là gã la mắng vợ không thương tiếc. Có hôm "ma men" dẫn lối, Trí lôi vợ từ trong nhà ra tới lộ, đán.h nhừ tử nhưng khi tỉnh táo thì lại luôn miệng xin lỗi.
Dù vợ đã bỏ qua nhiều lần nhưng Trí vẫn chứng nào tật nấy, thường xuyên tụ tập bạn bè ăn nhậu. 17h ngày 21/10/211, thấy chồng đi nhậu về nên cô vợ nhờ chở về nhà thăm mẹ. Thấy nhà mẹ cách đó 2km, đường lại đang sửa chữa, đá xanh gồ ghề, trong khi vợ mang thai được gần hai tháng, sợ động thai nên Trí không đồng ý.
Thấy vợ cứ nằng nặc đòi về, gã tức tối quát: "Cô không nghe bác sĩ nói thai rất yếu à, lỡ bị hư thai rồi sao?". Đang mang thai, khó chịu trong người nên Huệ giận dữ cãi lại. Trí dẫn xe ra đón mẹ vợ qua giải quyết.
Bà Lan khi ấy đang bận công việc trong nhà, thấy con rể qua rước, cứ tưởng chị sui đi làm thuê ở Tiề.n Giang trở về rủ qua chơi nên vội lên xe cho con rể chở đi. Vừa đến nơi, chưa kịp hiểu chuyện gì, bà Lan đã thấy hai vợ chồng Huệ tiếp tục cự cãi.
Lúc này Huệ nặng lời về chuyện chồng "suốt ngày nhậu nhẹt, không chí thú làm ăn, biết bao giờ mới khá nổi". Nghe vậy, Trí nói: "Đi đường dằn như vậy, trước sao gì cũng hư thai, nếu vậy để tôi giải quyết luôn cho". Vừa dứt câu, với gương mặt đằng đằng sát khí, Trí tiến tới chỗ vợ ngồi. Sợ con gái bị đán.h, bà Lan tức tốc chạy đến ôm chặt lấy chân của chàng rể. Vì không muốn lớn chuyện, bà Lan kêu con gái chạy vô nhà của hàng xóm ẩn trốn.
Đến 19h vẫn chưa thấy vợ về, Trí quyết định qua tìm một lần nữa. Vừa nhìn thấy con rể nhổm người dậy, bà mẹ vợ đã ôm chặt kéo lại. Gỡ tay mẹ vợ mãi vẫn không được, gã tức tối vớ lấy cục gạch ống đậ.p mẹ vợ nhiều nhát làm bà ngã gục trên nền cát.
Thấy mẹ vợ nằm bất tỉnh, gã hốt hoảng kêu cứu, vội vã cùng bà con đưa nạ.n nhâ.n vào Bệnh viện Đa khoa Vĩnh Long cấp cứu. Song do vết thương quá nặng, nếu không được điều trị bằng những kỹ thuật tiên tiến sẽ dẫn đến t.ử von.g nên bà Lan được chuyển lên Bệnh viện Chợ Rẫy Tp HCM, các bác sĩ kết luận mang tỷ lệ thương tật 57%.
Tán gia bại sản
Để có tiề.n chạy bệnh, bà Lan phải đứt ruột bán đi căn nhà và một công đất của mình. Vợ chồng Trí cũng bán hết những vật dụng có giá trị trong nhà được tổng cộng 25 triệu góp vào phụ mẹ lo tiề.n thuốc men nhưng vẫn không thấm vào đâu. Vì thế chồng bà Lan phải chạy vạy khắp nơi mượn tiề.n để đắp vào khoản chi tiêu 87 triệu trong suốt cả tháng điều trị.
Trở về trong cơn "thập tử nhất sinh", dù đã ngoạn mục giành lại sự sống nhưng giờ đây vợ chồng bà Lan trở thành kẻ trắng tay, không chốn nương thân. Con gái kêu về ở chung, nhưng sợ không sống được với gia đình gã con rể đã hại mình nên bà không nhận lời.
Đi lang thang khắp nơi đến ấp Tân Thuận (xã Tân Hạnh, huyện Long Hồ), vợ chồng bà được bà con thương tình cho ở nhờ trong cái chuồng heo đã bỏ trống. Quét dọn sạch sẽ, đóng những khúc cây bỏ thành một cái giường nhỏ, vợ chồng bà Lan đã chọn cái chuồng heo làm nhà suốt bốn tháng nay.
Để có tiề.n trả nợ và lo thuố.c cho vợ mỗi tháng, năn nĩ mãi chồng bà Lan mới được nhận vào làm thợ hồ cho một công trình đang thi công gần chỗ ở. Sáng sớm là ông đã đi làm đến tận tối mới về với thu nhập 60.000 đồng mỗi ngày. Có những hôm ông xin tăng ca đến giữa đêm mới về để có thêm 40.000 đồng tiết kiệm.
Còn bà Lan từ ngày ta.i nạ.n xảy ra đến giờ sức khỏe yếu hẳn đi, không thể làm được việc gì cả, trí nhớ cũng giảm sút. Mở cái khăn quấn suốt ngày trên đầu, chỉ vào vết sọ bị lõm vào, bà Lan nghẹn ngào nói với giọng thì thào: "Buỗi tối trời mát thì không sao, chứ mỗi khi nắng nóng là tôi nhức đầu kinh khủng, có khi chịu không nỗi xỉu không ai biết. Con mắt bên trái sau bữa đó cũng không nhìn thấy đường nữa. Còn một phần hộp sọ được "nuôi" trên bệnh viện và chờ ngày phẫu thuật ghép vào, tốn cũng không ít, bây giờ không biết tìm đâu ra số tiề.n đó nữa".
Nhìn vào những sợi tóc khô cứng cùng những mảng gàu to bám dày đặc trên đầu bà Lan, khách đến thăm không khỏi chạnh lòng. Bà Lan cho biết, hơn 4 tháng nay bà không thể gội đầu vì đụng vào vết thương sẽ đau. Điều đó làm da đầu rất ngứa nhưng bà vẫn không dám gãi, mà chỉ biết cắn răng chịu trận.
Cầm trên tay chén cơm trắng chan nước tương, bà Lan cho biết: "Đói quá, không có gì ăn, tôi mới đi xin người ta được chén cơm này. Bác sĩ dặn tôi phải ăn uống đầy đủ chất mới mong khỏe lại. Hổm rày không có cái ăn lại lo đủ chuyện nên họp sọ lõm vô nhiều hơn. Nói thiệt, bây giờ có một bữa ăn no là tôi mừng rồi, đòi chi đủ chất".
Chuồng heo - "ngôi nhà" của vợ chồng bà Lan nằm heo hút trong một khu vườn, ngày cũng như đêm muỗi bay vo vo, khắp người bà đâu đâu cũng mẩn đỏ những nốt muỗi đốt. Song khó khăn một lần nữa lại đến khi bà hay tin chủ nhà chuẩn bị lấy lại chuồng heo, phá đi để xây nhà cho con trai sắp cưới vợ. Gạt dòng nước mắt, bà Lan thở dài: "Giờ tôi không biết đi đâu nữa, chắc phải dọn ra chân cầu sống".
* Trong phiên tòa lưu động xét xử sơ thẩm vụ án ngày 28/2/2012 tại Nhà văn hóa xã An Bình vừa qua, đối tượng Phan Thanh Trí đã bị Hội đồng xét xử tuyên phạt mức án 5 năm tù giam vì hành vi cố ý gây thương tích.
* Mọi tấm lòng hảo tâm đóng góp giúp đỡ nạ.n nhâ.n xin gửi về địa chỉ:
Nguyễn Ngọc Lan - Ấp Tân Thuận, xã Tân Hạnh, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long
Theo PLVN