Phía sau tòa án: Quyết ly hôn vì bị vợ ‘chê xấu và bẩn’
Nhiều lần nghe chê bai về dung mạo, nghi vợ có người tình nên dù sống hàng chục năm với nhau, ông vẫn quyết ly hôn.
ảnh minh họa
Tuần qua, TAND Hà Nội mở phiên phúc thẩm xét đơn xin hàn gắn của bà Toan với người chồng hơn 20 năm chung sống.
Hai vợ chồng cùng hai con trai với một số người thân đều có mặt tại phiên phúc thẩm. So với ông, bà nhìn trẻ trung với mái tóc nhuộm vàng, còn chồng dung mạo chân chất.
Hơn 20 năm trước, cô thôn nữ ưa nhìn được gả cho người thanh niên cùng quê ở một huyện ngoại thành Hà Nội. Có những lời ra vào cho rằng, vợ chồng lệch lạc về dung mạo, song thời điểm đó, chị bỏ ngoài tai.
Chị sinh cho chồng lần lượt hai cậu con trai kháu khỉnh khiến anh “nở mày nở mặt” với họ tộc. Tuy nhiên, hạnh phúc “chẳng tày gang”, giữa anh và chị nảy sinh mâu thuẫn.
Năm 2017, khi các con đã lớn, ông nghe hàng xóm đồn đoán bà có nhân tình nên bực bội. Dù chưa “bắt tận tay” nhưng ý nghĩ vợ ngoại tình khiến cuộc sống trở nên bế tắc. Trong khi đó, mỗi lần to tiếng, bà lại bảo ông may mắn lấy được mình, rằng ông dung mạo xấu xí.
Ông đem nhiều chuyện gộp lại, cùng với việc vợ chê xấu và gán cho bà hai chữ “ngoại tình”. Ông bảo chỉ những người đàn bà có nhân tình mới chê chồng sau bao nhiêu năm chung sống. Hai ông bà sống ly thân.
Video đang HOT
Sau đó, ông làm đơn xin ly hôn với bà. Tòa sơ thẩm của một huyện ngoại thành đã chấp nhận để ông và bà “đường ai nấy đi” khi t.uổi đã xế chiều.
Tại phiên phúc thẩm, đứng trước các con, bà một lần nữa cho hay, muốn Hội đồng xét xử xem xét, hàn gắn với chồng để cùng chăm sóc hai con. “Tôi không muốn vì ghen tuông không có căn cứ mà anh ấy đòi ly hôn. Nhưng nếu tòa giải quyết cho cả hai ly hôn thì tôi cũng chấp nhận”, bà trình bày.
“Một năm qua, bà có phương án nào để hàn gắn tình cảm vợ chồng không?”, chủ tọa hỏi. Im lặng một lúc trước câu hỏi này, bà nói: “Từ lúc sơ thẩm tôi đã cố thuyết phục nhiều lần nhưng anh ấy không nghe”.
“Vợ chồng tôi không thể quay lại với nhau. Cô ấy chê tôi xấu, bẩn nên tôi không muốn quay lại”, ông trình bày khi tòa hỏi ý kiến về việc vợ muốn hàn gắn.
Nghe chồng nói vậy, bà tiếp lời rằng, mặc dù không muốn ly hôn nhưng nếu buộc phải chia tay, bà đề nghị giải quyết thỏa đáng công sức trong hơn 20 năm làm vợ của mình.
“Tại phiên sơ thẩm, bà và ông cho hay tự giải quyết về tài sản?”, chủ tọa hỏi. “Anh ấy không cho tôi được gì. Khi ở trong nhà, anh ấy tháo bỏ cánh cửa, tắt hết điện khiến tôi phải sống lang thang”, bà cho hay.
Trước trình bày này của người vợ, chủ tọa quay sang ông: “Khi chưa giải quyết xong về tài sản thì ông không được làm vậy”. “Nếu ông ấy làm vậy, bà có thể báo chính quyền địa phương”, quay sang người vợ, chủ tọa nói.
Chủ tọa cũng cho hay, dù hai người không còn tình cảm, song bà vẫn là mẹ của hai con ông. “Người đi đường cơ nhỡ xin tá túc còn được, huống chi đó là mẹ của hai con ông”, chủ tọa nói, ông chỉ lặng im.
Ngồi hàng ghế ngay sau bố mẹ, hai con trai của họ chỉ biết lặng lẽ.
Cuối phiên xử, xét không còn cơ hội hàn gắn tình cảm giữa hai người, tòa phúc thẩm bác đơn của bà. Phần phân chia tài sản sẽ được giải quyết trong vụ án khác.
* Tên nhân vật đã thay đổi.
Theo Việt Dũng (VNE)
Phía sau tòa án: Nỗi đau vợ chồng tâm thần ly hôn
Chồng bị rối loạn tâm thần - chậm phát triển nặng, vợ bị tâm thần phân liệt thể Paranoit - sa sút trí tuệ nặng đưa nhau ra tòa ly hôn
Mới đây, TAND TP Thái Bình đã xử sơ thẩm, chấp nhận yêu cầu của anh LQD, cho anh D. ly hôn với chị TTH. Tòa cũng tuyên giao con chung cho chị H. nuôi dưỡng, anh D. có nghĩa vụ cấp dưỡng nuôi con mỗi tháng 500.000 đồng.
Chồng rối loạn tâm thần
Trong đơn khởi kiện nộp cho tòa trước đó, anh D. trình bày: Anh và chị H. tự nguyện kết hôn và có đăng ký kết hôn vào đầu năm 2015. Sau khi kết hôn, vợ chồng chung sống hạnh phúc đến tháng 8-2016 thì phát sinh mâu thuẫn, vợ chồng thường xuyên cãi vã, c.hửi nhau, có xô xát.
Nguyên nhân là do vợ chồng tính tình không hợp, bất đồng quan điểm trong cuộc sống, nhất là sau khi chị H. đi chữa bệnh tâm thần ở Hà Nội về hay nói là không thể sống với anh được nữa, dẫn đến mâu thuẫn ngày càng trầm trọng.
Đến tháng 11-2016, chị H. đã bỏ về nhà cha mẹ ruột sinh sống cho đến nay, vợ chồng cũng ly thân từ đó. Nay anh D. xác định tình cảm vợ chồng không còn, không thể đoàn tụ, cuộc sống hôn nhân không thể kéo dài nên yêu cầu ly hôn với chị H.
Theo anh D., hai vợ chồng có một con chung sinh năm 2016, hiện đang ở cùng với chị H. Anh D. đề nghị giao cháu bé cho chị H. nuôi dưỡng, anh không cấp dưỡng nuôi con vì anh là người tàn tật (rối loạn tâm thần - chậm phát triển nặng), mỗi tháng được hưởng trợ cấp đối với người tàn tật là 405.000 đồng nên không có khả năng kinh tế về cấp dưỡng cho con.
Làm việc với tòa, người đại diện theo pháp luật của anh D. là mẹ anh trình bày: Anh D. bị bệnh rối loạn tâm thần - chậm phát triển nặng bẩm sinh. Biểu hiện bệnh của anh là hay quên, thỉnh thoảng mất trí nhớ, thỉnh thoảng không minh mẫn như người bình thường nên anh không đi học, không biết chữ nhưng sống hiền lành, không la hét, không đ.ập p.há.
Mẹ của anh D. đề nghị tòa xử theo yêu cầu của anh D., đồng thời bà đề nghị không giám định pháp y tâm thần đối với anh D., không tuyên bố anh bị mất năng lực hành vi dân sự nhưng có đề nghị tòa cử trợ giúp viên pháp lý để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của anh D.
Vợ cũng đang bệnh nặng
Trong khi đó, cha của chị H. trình bày: Hiện nay chị H. đang bị bệnh tâm thần phân liệt thể Paranoit - sa sút trí tuệ nặng, tỉ lệ tổn thương cơ thể là 65%, phải điều trị nên ông là người đại diện theo pháp luật của chị. Ông cũng xác định quan hệ vợ chồng giữa chị H. với anh D. có mâu thuẫn ngày càng trầm trọng như anh D. trình bày và đề nghị tòa xử cho anh D. ly hôn với chị H. Ông đề nghị giao cháu bé con chung của hai người cho chị H. nuôi dưỡng và phía gia đình anh D. phải có nghĩa vụ cấp dưỡng theo quy định pháp luật.
Tuy chị H. bị bệnh tâm thần nhưng cha của chị cũng không đề nghị giám định pháp y tâm thần đối với chị, không tuyên bố chị bị mất năng lực hành vi dân sự mà chỉ đề nghị tòa cử trợ giúp viên pháp lý để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của chị H.
Tòa xác minh, được BV Tâm thần Thái Bình cung cấp t.iền sử bệnh tâm thần của anh D. và chị H.
Trên cơ sở các tài liệu, chứng cứ có trong hồ sơ vụ án, HĐXX nhận định mâu thuẫn giữa anh D. và chị H. ngày càng căng thẳng làm cho hôn nhân lâm vào tình trạng trầm trọng, đời sống chung không thể kéo dài, mục đích hôn nhân không đạt. Từ đó tòa chấp nhận cho anh D. ly hôn với chị H., giao con chung cho chị H. nuôi dưỡng, anh D. có nghĩa vụ cấp dưỡng nuôi con chung mỗi tháng 500.000 đồng.
Người bị tâm thần có mất năng lực hành vi dân sự?Điều 22 BLDS 2015 có quy định về người bị mất năng lực hành vi dân sự. Theo đó, khi một người do bị bệnh tâm thần hoặc mắc bệnh khác mà không thể nhận thức, làm chủ được hành vi thì theo yêu cầu của người có quyền, lợi ích liên quan hoặc của cơ quan, tổ chức hữu quan, tòa án ra quyết định tuyên bố người này là người mất năng lực hành vi dân sự trên cơ sở kết luận giám định pháp y tâm thần. Giao dịch dân sự của người mất năng lực hành vi dân sự phải do người đại diện theo pháp luật xác lập, thực hiện.Như vậy, để được xem người bị bệnh tâm thần có bị mất năng lực hành vi không thì cần căn cứ vào bốn điều kiện sau:- Người bị bệnh tâm thần không thể nhận thức, làm chủ hành vi của mình.- Có yêu cầu của người có quyền, lợi ích liên quan hoặc của cơ quan, tổ chức hữu quan;- Có cơ sở kết luận giám định pháp y tâm thần về việc người bị bệnh tâm thần không thể có khả năng nhận thức, làm chủ hành vi của mình;- Có quyết định của tòa án về việc tuyên bố người bị bệnh tâm thần không thể nhận thức, làm chủ hành vi của mình.Chỉ khi nào người bị bệnh tâm thần đáp ứng đầy đủ được cả bốn điều kiện trên thì người bị bệnh tâm thần mới được xem là người bị mất năng lực hành vi dân sự.
Theo P.V (PLO)
Phía sau tòa án: Ly hôn vì bà không cho ông… ngủ chung Bà từng bỏ nhà đi theo người đàn ông khác rồi vác bụng bầu về và được ông tha thứ nhưng một thời gian sau, bà lại lạnh nhạt rồi yêu cầu ly hôn Bà Hoa (56 t.uổi, ngụ huyện Thạnh Phú, Bến Tre) trình bày trong đơn ly hôn rằng: Năm 1984, bà với ông Tâm (55 t.uổi) quen biết nhau rồi...