Nơi góc nhỏ trái tim
Tôi vẫn luôn giữ trong mình những mùa thu bên em thật đẹp.
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em, em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi…
(Chiếc lá đầu tiên – Hoàng Nhuận Cầm)
Đó là những câu thơ em đã từng ngây ngô đọc cho tôi nghe vào một ngày trời mưa tầm tã. Chúng tôi ngồi bên nhau nhìn mưa hắt vào bức tường rêu xanh và những chiếc ghế đá đã bụi màu thời gian. Em nói với tôi về những mơ ước được làm cô giáo dạy văn, được đứng trên bục giảng say sưa bình một câu thơ tuyệt tác. Khi ấy, tôi nhìn vào mắt em thấy long lanh một chân trời rộng mở, nghe thấy tiếng tim em đập mạnh vì xúc động. Có lẽ tôi đã yêu em là vì thế…
Em học sau tôi một lớp nhưng lại ở cùng làng nên sáng nào tôi cũng qua nhà đón em đi học. Lúc đầu cũng chỉ là tình anh em, thương em nhà nghèo không có xe đạp đến trường nên mẹ động viên tôi giúp đỡ em. Thế là sáng nào tôi cũng ngồi ngoài cổng đợi em phơi sắn, giặt quần áo xong mới tất tả đến trường. Nhiều hôm hai đứa bị muộn học, bị mời lên phòng hiệu trưởng “uống nước chè”, em nhìn tôi nước mắt rưng rưng đầy hối lỗi. Những lúc ấy tôi càng thương em hơn và tình yêu gieo vào lòng tôi những tia nắng đầu tiên lúc nào không biết nữa. Chỉ biết rằng mỗi sáng thấy em ho sặc sụa trong làn áo mỏng là tim tôi thắt lại. Nhà em nghèo, bố em mất sớm bỏ lại bốn mẹ con em. Mà em thì lại là chị cả nên hầu như những công việc trong gia đình lúc mẹ vắng nhà mình em quán xuyến. Nhìn đôi tay nứt nẻ đến tứa máu của em vì suốt ngày dầm sương lạnh đủ khiến cả đêm tôi không ngủ được. Tôi cũng nghèo, nhưng vẫn không hiểu vì sao em lại nghèo đến vậy, nghèo đến cuốn vở đến trường đã viết tràn ra khắp bốn mặt bìa vẫn không có tiền mua. Nhưng lần nào cứ thấy tôi định giúp đỡ là em lại chối từ. Em bảo “ Em không quen nhận của người khác, bất cứ thứ gì”. Tôi càng yêu và thương em hơn nữa.
Không hiểu vì sao mẹ lại đọc được những suy nghĩ của tôi. Một buổi tối mẹ gọi riêng tôi ra hiên bảo: “ Từ mai thôi không cần phải sang đón cái Hạnh đi học nữa. Mẹ đã nhờ đứa khác đón con bé rồi. Con hãy chuyên tâm vào việc học hành đi.”
Tôi hiểu rõ tấm lòng người mẹ nhưng mỗi sáng tôi vẫn đến chở Hạnh cùng đến lớp. Điều ấy khiến cả hai đứa tôi vui. Dù tôi không khi nào bày tỏ tình cảm của mình nhưng tôi tin là em hiểu. Chúng tôi đã ở bên cạnh nhau suốt những năm tháng học trò nhiều khó khăn, vất vả nhưng cũng không thiếu niềm vui. Vì thương nhau, chúng tôi càng cố gắng học tập thật tốt. Ngày tôi nhận giấy trúng tuyển Đại học, cả làng đến chúc mừng, em cũng đến, đứng nép tít góc sân, cầm bó hoa nhỏ hái từ vườn nhà, mắt ngấn lệ nhìn tôi bằng ánh nhìn hạnh phúc. Trước khi xuống thành phố học, được sự đồng ý của cha mẹ, tôi cặm cụi sửa lại chiếc xe đạp làm quà tặng em. Đó là chiếc xe đã gắn bó nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhất tuổi học trò khi sáng sáng tôi đèo em đến lớp.
Tôi xa nhà, xa em nên thành phố càng trở nên xa lạ, ngày như chậm chạp trôi qua cùng với biết bao nhung nhớ. Nhưng dần dần tôi cũng quen được môi trường sống mới. Tôi hòa nhập với bạn bè, tham gia nhiều hoạt động tình nguyện, hoạt động cộng đồng làm nỗi nhớ nhung quê nhà và người em gái nhỏ cũng vơi dần. Những bức thư em viết cho tôi vẫn giấu kín những yêu thương đằng sau con chữ đầy vẻ hồn nhiên. Tôi kể cho em về thành phố, về giảng đường, về những miền quê xa xôi tôi từng được đặt chân trong mỗi lần theo đoàn đi tình nguyện. Tôi nói với em về một cánh cửa rộng lớn đang chờ đợi em phía trước để rồi thư sau nhận thấy sau những dòng chữ tròn trịa là sự nỗ lực học tập của em.
Video đang HOT
Trong góc nhỏ trái tim anh vẫn còn chỗ để nhớ em (Ảnh minh họa)
Nhiều đêm ngồi một mình trên sân thượng kí túc xá, nỗi nhớ em lại ùa về. Nhớ những buổi trời mưa to, hai đứa chung một cái áo mưa rách, dáng em ngồi co ro đằng sau xe đến tội. Nhớ những mùa thu, em có thói quen hay nhặt những lá dâu da xoan đã úa vàng rồi ép vào cuốn sổ nhỏ.
Cả những buổi chiều sau giờ lao động công ích của toàn trường, tôi thường chở em loanh quanh mấy cánh đồng lúa đương thời con gái. Hương lúa quyện vào tóc em thơm dịu, em cất tiếng hát trong vắt, ngước đôi mắt long lanh lên bầu trời. Không khi nào tôi tôi thấy em đẹp và hồn nhiên đến vậy.
Rồi ngày vui cũng đến. Em đỗ Đại học Sư phạm II, ngày biết tin vui em gọi điện cho tôi khóc nức nở. Tôi cảm nhận được bờ vai bé nhỏ đang rung lên khe khẽ. Lúc ấy, tôi chỉ ước gì có thể ở bên cạnh, để ôm em vào lòng nói với em một lời chúc mừng thật ấm áp. Nhưng tôi đã không thể có mặt bên cạnh em, ngay cả những ngày đầu tiên bỡ ngỡ ở một thành phố mới, một ngôi trường mới, em cũng chỉ có một mình. Cũng chỉ vì khoảng cách xa nhau mà tình cảm giữa chúng tôi cứ dần trống trải. Khi tôi biết em yêu một người con trai khác, tôi đau nhưng vẫn để em ra đi mà không hề níu kéo. Vì tôi biết em cần có một bờ vai bên cạnh chứ không phải một hình bóng xa xôi. Tôi đứng lại, cầu chúc em hạnh phúc, dù thi thoảng trong giấc mơ sâu tôivẫn gặp lại ánh mắt em long lanh, ngước lên trời chiều năm nao. Nỗi nhớ như dâng đầy, ứa nghẹn.
Bây giờ em đã ra trường, đã trở thành cô giáo dạy văn như em vẫn ước. Em cũng đã có một gia đình hạnh phúc. Tôi cũng vậy, trái tim đã dọn chỗ cho một người con gái ngoan hiền khác. Nhưng không hiểu sao mỗi khi trở về quê, đi trên con đường làng thì lòng lại xốn xang đến lạ.
Tôi thấy mình như trẻ lại, lòng trong không bụi bặm, tim reo lên khe khẽ những niềm vui tuổi học trò. Lúc ấy nhớ em gái bé nhỏ ngày xưa. Nhớ lắm!
Bây giờ chắc em không còn thói quen nhặt lá vàng như ngày xưa nữa.
Nhưng tôi thì vẫn luôn giữ trong mình những mùa thu bên em thật đẹp.
Lòng lại khẽ ngân lên khe khẽ câu thơ em từng đọc cho tôi một chiều mưa ướt áo:
“Anh đã yêu em, em đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ lắm chỉ e rằng ngoảnh lại
Chẳng thấy trên sân trường, chiếc lá buổi đầu tiên…”
Em biết không, dù cho không biết bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông đã đi qua. Dù cho chúng ta mỗi người đều có một con đường hạnh phúc riêng, thì trong góc nhỏ trái tim anh, vẫn còn chỗ để nhớ nhung thi thoảng lại trở về nhưng nhức. Dù có bất cứ chuyện gì xả ra, thì anh vẫn luôn mong em hãy ngước lên bầu trời bằng đôi mắt tràn ngập tình yêu thương và hy vọng. Nhé em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình phai!
Ngày em nói "em sắp rung động trước người ta rồi", tim anh như chết lặng.
Đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày chúng mình xa nhau, anh ngồi bất động ở đó như có hàng ngàn tảng đá đè lên mình, nặng trĩu, trái tim anh như bị dao cứa vào đau buốt... Cô đơn trống vắng giữa bốn bức tường, anh suy nghĩ thật nhiều về mối tình đầu thật đẹp của hai ta. Cứ tưởng rằng nó sẽ êm đẹp và một ngày không xa mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi. 4 năm gắn bó đó không phải là thời gian ngắn cho một tình yêu phải không em? Chúng mình đã trải qua biết bao cung bậc của cảm xúc. "Hãy nắm chặt tay em đừng buông ra anh nhé-Heo Rùa mãi bên nhau" câu nói này thay cho lời hẹn ước của chúng mình em còn nhớ không? Ngày mình yêu nhau anh đã thay đổi rất nhiều, đã trưởng thành hơn trong cuộc sống, anh đã biết mơ về một gia đình ấm êm và hạnh phúc, có anh có em có những đứa con thơ, một mái ấm luôn ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc.
Còn nhớ cái ngày hai chúng mình cùng bị sốt anh tuy mệt nhiều lắm nhưng vẫn gắng lên viện để chăm sóc cho em. Những lúc nghe em bị đau, bị ốm anh thấy trong lòng mình như có ngàn mũi kim châm vào vậy đau lắm em à, nhớ em và lo lắng cho em thật nhiều.
Ngày anh quyết định đưa bố mẹ xuống ra mắt gia đình em, còn gọi là "bỏ rượu" - phong tục của quê em, hai ta đã cùng chắp tay lạy trước bàn thờ gia tiên. Anh cảm thấy sung sướng và hạnh phúc vô cùng, không thể nào tả nổi cảm giác lúc đó, anh nghĩ rằng đây là cái mốc quan trọng cho tình yêucủa em và anh.
Lúc nào anh cũng mong em được hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Rồi mọi chuyện chuyển sang một chiều hướng khác, anh cứ tưởng như một giấc mơ và tới tận bây giờ anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật đó. Khi anh phải ra Đà Nẵng làm việc, em còn nhớ lời anh dặn không " hãy chờ anh tết anh sẽ vào với em"? Em còn nhớ cái cảm giác lúc đưa anh lên bến xe cả hai đứa đã khóc, bàn tay em cứ nắm chặt bàn tay anh, đôi bàn chân anh cảm thấy nặng nề lê từng bước lên xe... anh không dám quay lại nhìn em vì anh sợ không thể kiềm được lòng mình!
Sau ba tháng xa nhau anh phải làm việc với thời tiết khắc nghiệt của cái nắng tháng 6, nỗi nhớ em cứ ngày càng trào dâng trong anh, anh khát khao được gặp được ôm em và trao em từng nụ hôn say đắm. Mọi hoạt động suy nghĩ trong anh luôn hướng về nơi em, lần đầu tiên anh biết quan tâm yêu thương một người đó là em, anh đã dành hết tình yêu thương cho em. Anh không đã hoài hoặc suy nghĩ sẽ quen một người con gái nào khác ngoài em, khi nghĩ về em anh thấy cuộc đời này thật nhiều ý nghĩa, nhớ về em là một động lực giúp anh cố gắng sống tốt hơn, làm việc tốt hơn. Ngày em nói " em sắp rung động trước người ta rồi" tim anh như chết lặng không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu anh choáng váng đau đớn không còn nghĩ được gì nữa.
Những ngày đầu xa em thật tồi tệ đối với anh dường như anh đã đánh mất chính bản thân mình anh thường nhậu say, lao vào bài bạc rồi thâu đêm ở vũ trường cũng chỉ với lý do duy nhất là để quên em. Nhưng tới tận bây giờ anh mới nhận ra một điều rằng "mình đừng cố quên những điều không thể, đừng cố nắm giữ những gì không thuộc về ta". Ai cũng có quyền lựa chọn cho mình cuộc sống riêng tốt đẹp hơn em cũng như thế và anh không trách bao giờ bởi anh lúc nào cũng mong em hạnh phúc thôi!
Anh không ghét và cũng không căm hận em vì những gì em đã đối xử với anh. "Cảm ơn nhé tình yêu của anh, cảm ơn em đã đến bên anh cho dù mọi chuyện đã là quá khứ nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng cảm ơn em. Cảm ơn vì tất cả những gì em đã dành cho anh, cảm ơn em vì những nụ cười những giọt nước mắt và cũng chính là em đã cho anh biết thế nào là hạnh phúc. Dù không có em bên cạnh nhưng anh vẫn có thể bước một mình, anh không buồn như xưa, anh biết chấp nhận những gì đến với anh vì đã có những lúc anh quên đi bản thân mình và hôm nay anh sẽ sống vì anh với những ai còn yêu thương anh. Hạnh phúc không bắt đầu từ một hướng mà đến với những ai biết gìn giữ nó, với anh hạnh phúc thật sự là khi có em!"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong anh có một chút nhớ về em... - Hy vọng anh đọc những dòng này và nhớ chuyện xưa... Mùa hè năm 1999, lúc đó em học xong lớp 10, anh cũng nghỉ hè lớp 11. Chúng mình học cùng trường, anh hơn em một lớp. Chúng mình biết nhau sơ sơ nhưng chẳng bao giờ chào hỏi nhau dù là học chung trường, và đi học cũng có đoạn...