Hoài niệm mối tình đầu
Chúng tôi gặp nhau và đi trên những con đường thân quen, ăn những món ăn khoái khẩu mà 2 đứa thích vào những buổi sớm tinh mơ của Hà Nội bình yên và thanh lịch.
Trời mưa và những phút suy tư lặng lẽ đã khiến cho tôi luôn yêu mến những hạt mưa, tình yêu cũng nhẹ nhàng và êm ái như vậy, nhưng không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau và được hạnh phúc như những gì họ vẫn nghĩ. Dù vẫn biết con người ta không thể sống mãi với quá khứ nhưng những kỷ niệm giữa tôi và em dù giờ đây, vì một ai đó mà nó không còn được vun đắp nữa nhưng tôi sẽ nhớ tất cả, nhớ để sau này rồi… Mãi mãi tôi có thể nâng niu, trân trọng nó suốt cả cuộc đời. Và giờ ngồi đây, những kỷ niệm đó lại ùa về, lại sống dậy trong tôi những hoài niệm.
Ảnh minh họa
Tôi bước vào đại học trong niềm tự hào của cha mẹ và cũng một phần làm dịu đi khi tôi vẫn yêu em. Có lẽ vì tương lai, vì chúng tôi đã quá yêu nhau nên tôi đã quyết định xa em, xa Hà Nội nơi mảnh đất gắn liền nhiều kỉ niệm trên những dãy phố, con đường chúng tôi đã cùng đi. Ngày tôi nhập học em đã khóc rất nhiều, em ôm chặt lấy tôi:
- Anh đừng đi! Đừng xa em. Anh đã hứa là sẽ không rời xa em cơ mà, sao anh lại đi…?
Video đang HOT
Cái cảm giác ấm áp yêu thương đang ùa về bên tôi, biết rằng tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm dịu dàng, nhưng trong phút chia ly nó lại kết thúc bằng những giọt nước mắt…Tôi vội vàng bước đi, đi vội vã, đi để tôi và em có thể tự lập và trưởng thành. Khung cảnh giờ đây như dừng lại, mọi sự chuyển động chỉ đủ cho tôi đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của em. Tôi lại nhìn về một tương lai tươi sáng, nơi ánh nắng bình mình đang hé nở nụ cười. Một buổi sáng bình yên, đơn điệu hiện ra, tôi thì thầm vào tai em và nói:
- Anh đi để quay lại, em nhất định phải chờ anh nhé?
Trong giây phút buông tay em, tôi không đành lòng…Cánh cửa xe đóng lại, trong màn sương sớm tôi vội lau gạt nước mắt còn vương trên mi, tôi cố bình thản trở lại và bắt đầu cuộc hành trình và tôi biết, tôi cần có thêm nhiều ý chí và nghị lực.
Những ngày đầu khi mới xa nhau, chẳng khi nào cả hai chúng tôi rời xa chiếc máy điện thoại chỉ ngoại trừ lúc học. Những ngày nghỉ tôi lại trở về Hà Nội, chúng tôi gặp nhau và đi trên những con đường thân quen, ăn những món ăn khoái khẩu mà 2 đứa thích vào những buổi sớm tinh mơ của Hà Nội bình yên và thanh lịch. Trong mùi thơm ấm ấp trong từng tô bún, tô phở là đặc trưng của con người Hà Thành, để chúng tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi bên nhau trước một mùa đông lạnh giá.
Chúng tôi đi trong màn đêm trên những con đường thoang thoảng đâu đây mùi thơm hoa sữa ngào ngạt, thấp thoáng những cặp tình nhân đi bên nhau giữa những con phố tấp nập người qua rồi vắng dần khi màn sương đêm dày đặc. Khí hậu bắt đầu lạnh buốt hơn, sương rơi nặng hạt ướt nhẹ vạt áo, phủ li ti trên đầu trắng xóa, vậy mà chúng tôi vẫn bên nhau khi chỉ còn lác đác những chiếc lá rơi nhè nhẹ.
Ngày mai, tiếng xe nhộn nhịp tấp nập trên từng con phố theo quy luật thường ngày, cũng là lúc tôi xa em, trở về với cuộc sống thực tại đèn sách, bận rộn của thời sinh viên. Sô lân tôi trở về Hà Nội cũng thưa dần. Tôi và em không còn nhiều cơ hội được đi bên nhau dạo trên những con đường, không còn được thưởng thức những món ăn mang hương vị ấm ấp, đặc trưng của người Hà Nội ngày nào. Với ngành học của mình, em phải đi nhiều nơi từ những vùng đất xa xôi hay trở về những miền quê nghèo khó để hoàn thành những chuyến đi thực tế, được trải nghiệm trong tình thương bao la, trong nghề nghiệp mà em đã chọn, nghề công tác xã hội. Em từng nói với tôi: – Anh à! Em chót yêu nghề và yêu anh mất rồi. Giữa 2 thứ em đều chọn lựa và em không hối hận. Không biết là anh có cảm thông cho em không?Có chấp nhận khi mỗi lần em đi thực tế đều phải đi dài ngày, lại không có tiền nữa anh à, phải đến những nơi mà nhiều khi điện thoại không có sóng. Những lúc đó em biết là anh giận em lắm, nhưng em không biết làm thế nào cả!.
Tôi chỉ biết ôm chặt lấy em, có lẽ vì tôi yêu em nên nhiều khi tôi giận hờn vô cớ để em phải buồn, phải khóc vì tôi. Tôi chỉ biết xoa dịu em, dỗ dành em bằng những cử chỉ âu yếm và nói với em: Anh xin lỗi.
Tôi cứ lặng lẽ yêu em, tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi nhưng cuộc sống không đơn giản như tôi tưởng đê rôi hôm nay khi những tiếng chuông điện thoại cứ chạy dài không người bên kia nhấc máy, tôi mới hiểu tình yêu của chúng tôi chỉ còn trong lặng lẽ, không cánh mà bay. Em đã rũ bỏ tình yêu của tôi vì một ai đó mà vô tâm lạnh nhạt hay vì thời gian, vì cuộc sống mưu cầu mà giờ đây chia tay nhau không một lời từ biệt.
Và rồi ngày mai, tôi lại bước tiếp trên con đường mình đã chọn, gửi gắm lại cho em những kỷ niệm ngày nào, gửi lại với thời gian! Dù vẫn biết con người ta không thể sống mãi với quá khứ, nhưng tôi cố nhớ để rồi cố quên…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mất tất cả vì người lạ vào nhầm phòng
Tôi biết chiều chuộng đàn bà, làm họ vui và luôn có mặt những khi họ cần...
Tôi ngồi bên một cô bạn gái, đã lâu lắm không gặp. Hôm nay cô ấy khóc, còn tôi thì lặng lẽ theo dõi thái độ và hành động của cô ấy. Thật đáng thương thay khi cô ta nói: "Mất tất cả vì người lạ vào nhầm phòng".
Đột nhiên tôi mỉm cười và trong lòng không hề tỏ vẻ chua xót. Tôi là một gã đàn ông nghị lực nhưng cũng rất lãng mạn và dễ yếu lòng! Đúng thế, tôi biết chiều chuộng đàn bà, làm họ vui và luôn có mặt những khi họ cần... Tôi có thể lang thang đi cả đêm, nghe người ta tâm sự, cũng như bây giờ phải nghe kể những niềm riêng không đầu không cuối. Trong tôi những lúc như vậy chỉ tồn tại một câu hỏi duy nhất là: tại sao những người đàn bà như vậy bắt buộc phải cần đàn ông bên cạnh, nhất là khi yếu lòng? Chẳng lẽ chỉ cần quen biết thì sẽ không lọi dụng ư?!
Tôi hiểu những người như cô bạn gái kém duyên của mình, họ đang hụt hẫng, lỡ chân bởi hai chữ " tình yêu". Còn đàn ông chúng tôi thì dù đi đâu, cũng không nghĩ quá lâu về một người ngoài cảm giác được ve vuốt cộng thêm và sự thỏa thuê xác thịt. Ừ, mà nói ra với cô ấy bây giờ có lẽ hơi phũ phàng và khiếm nhã nên tôi chỉ biết an ủi, bâng quơ, giản đơn là: cuộc sống có nhiều điều không thể giải thích và đôi khi luôn không công bằng cho một ai đó.
Tôi hiểu những người như cô bạn gái kém duyên của mình, họ đang hụt hẫng, lỡ chân bởi hai chữ "tình yêu" (Ảnh minh họa)
Và rồi, tôi say cùng cô ấy, với vài li rượu đắng trong bar, mệt nhoài và vô bổ... Tôi chỉ là một người bạn không hơn, biết lịch sự ngồi cùng và đưa cô ấy về khi cần thiết. Tôi đã quá quen với hơi men và thân thể của đàn bà... Một mình, chuếch choáng và lâng lâng trên con đường xưa cũ, thoáng nghe một mùi hương hăng hắc khiến tôi nhớ cô ta, một người lẻ bóng, đơn độc và thích nói "không" rất ngắn gọn...
Phải rồi, một ả lãng đãng, si tình và nghẹt thở bởi sự cụt lủn, chẳng biết mình là ai, ở đâu và cần phải tương tác thật với cuộc sống như thế nào... tôi không thể nhìn ra bản chất đúng nhất của một người đàn bà qua cô ta, không phác họa nổi khuôn mặt cô bằng một hình mẫu nào nhất định, đó là một ẩn ý, luôn là một dấu hỏi và thách thức sự kiên nhẫn của đàn ông nếu cần tìm lời giải đáp.
Đôi khi, trong cuộc đời mình, tôi cũng có rất nhiều sự trống vắng vô bờ mà không hiểu vì sao hay cũng như những người phụ nữ kia chỉ muốn quên đi một cách nhẹ nhàng và rũ bỏ nhanh chóng... Nhưng là đàn ông, tôi không thể khóc, chỉ mua vui, tìm vui và quanh quẩn với cái tổ ấm của mình, nơi mà tôi dừng chân sau một lần chọn lựa... chia tay sự tự do, độc thân và buộc cuộc sống bằng sợi dây trách nhiệm của một đức ông chồng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mặc cảm không còn nguyên vẹn khi đến với anh! Vào một chiều mưa tầm tã trong quán nước quen thuộc hai đứa lặng lẽ khóc bên nhau và cùng đi tới quyết định mỗi đứa một nơi. Suốt quãng thời gian sau này tôi sống mà luôn nghĩ về quá khứ... Anh hơn tôi 3 tuổi, ngày tôi còn đi học thì anh đã đi làm. Tôi quen và yêu anh khi...