Nỗi cô đơn chỉ mình tôi
Tôi không để cho ai biết tôi đang buồn, bởi tôi là người luôn giấu cảm xúc vào tận đáy lòng.
Nhiều khi buồn lắm, cô đơn lắm… tôi vẫn chỉ một mình tự an ủi mình. Có ai biết đâu tôi cũng là một người sống nội tâm, luôn luôn giữ trong đáy lòng những nỗi đau, những nỗi cô đơn vô bờ bến!
Sau những tiếng cười, những câu nói bông đùa… màn đêm buông xuống, tôi cô quạnh trong căn phòng vắng với ánh đèn điện tưởng chừng như cũng cô đơn giống tôi. Hàng ngày vẫn gương mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn làm việc hăng say với bao hoài bão cho tương lai. Đến lúc này, khi gặp khó khăn trong sự nghiệp tôi mới biết mình là một người cô đơn, hay nếu nói như ngôn ngữ của những kẻ ngoài cuộc thì tôi thật đáng thương.
Hàng ngày tôi bù đầu với những công việc, những tính toán cho sự nghiệp… tôi quên đi tất cả, chỉ nhìn cuộc sống bằng con mắt của công việc. Và rồi mỗi khi làm việc về đêm vắng, con đường thường ngày tấp nập là thế bỗng trống vắng, trống vắng như chính lòng tôi lúc này vậy. Chợt thấy đau nhói nơi con tim tưởng chừng như vô cảm ấy khi nhìn thấy đôi tình nhân đang âu yếm trên đường. Tôi tưởng mình đã quên được tất cả, tôi tưởng tim mình đã băng giá, nhưng dường như đó chỉ là sự ngụy biện của chính bản thân tôi. Bỗng tôi khẽ cười, tôi cười khi nhìn thấy đôi tình nhân mà cứ ngỡ như ngày nào em vẫn còn bên tôi. Tôi muốn khóc lắm, nhưng vì sao tôi không thể khóc, mà hình như từ lâu lắm rồi tôi không khóc. Tôi không để cho ai biết tôi đang buồn, bởi tôi là người luôn giấu cảm xúc vào tận đáy lòng dù đó là có niềm vui hay nỗi buồn.
Tôi muốn khóc lắm, nhưng vì sao tôi không thể khóc (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi đã từng hứa với người con gái ấy rằng tôi sẽ làm việc thật nhiều, “Làm cho anh, cho em và cho chúng ta sau này”… Tại sao em không hiểu rằng tôi yêu em biết chừng nào, sao em không hiểu rằng sự quan tâm lo lắng của tôi là bởi từ tình yêu tôi dành cho em! Tôi biết em chưa suy nghĩ sâu sắc, biết những lời nói trong lúc tức giận của tôi đã làm em mất lòng tin. Tôi biết tôi đã sai rất nhiều!
“Khi nào anh giàu bằng người ta thì tôi sẽ cho anh cơ hội”, “Nhiều người đến với tôi còn đau khổ hơn anh”, “Tôi tưởng anh hồ đồ nên mới lừa anh rằng gia đình tôi phản đối”… Em biết khi đó cảm giác của tôi thế nào không em?
Tôi đã rất căm thù em, tôi mất lòng tin vào phụ nữ, tôi chán ghét cuộc đời này…
Rồi một hôm, mẹ em đã nói cho tôi biết, em nói như vậy chỉ để tôi rời xa em, muốn tôi quên em đi để tìm một người con gái khác!
Tại sao lại phải thế hả em? Tại sao chúng ta đã có những ngày tháng bên nhau rồi em lại muốn tôi ra đi? Lý do là em không yêu tôi sao? Những người con gái đến với tôi đều nhận được sự từ chối, bởi tôi vẫn còn rất yêu em, bởi tôi vẫn còn chờ một ngày em suy nghĩ lại, vì tôi cảm nhận rằng em vẫn còn yêu tôi, chỉ tại bởi tình yêu em dành cho tôi đang bị vùi lấp dưới đống đổ nát của những cuộc cãi vã, những câu nói không kiềm chế được của hai đứa. Tôi sẽ cố lật từng thứ, từng thứ của đống đổ nát để tình yêu của em có thể đến được với tôi!
Hãy nhìn tình cảm của tôi bằng trái tim của em, hãy cứ để con tim em cảm nhận…
Tôi vẫn mãi yêu em!
Theo VNE
Anh tôi
Học hết cấp ba, anh biết gia đình chẳng thể nuôi thêm một người nữa ăn học. Đồng lương của cha chẳng thấm vào đâu với chi phí bệnh tình của mẹ...
... chưa kể đến tiền ăn học của chị gái nơi giảng đường và thằng em vừa chuyển cấp. Nhường phần học lại cho tôi, anh viết đơn xin nhập ngũ.
Đơn vị anh đóng quân cách nhà hơn trăm cây số, đó cũng là nơi mà anh đã gặp gỡ người con gái của đời mình.
Hai năm trong quân ngũ cũng qua và đợt ra quân năm đó trong đơn vị có chương trình giới thiệu người đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Mẹ không đồng ý với đủ lý do, còn cha chỉ biết trầm ngâm rít những hơi thuốc thật dài. Cha biết sức mình không thể kham nổi mọi việc nữa, cha cần anh san sẻ những gánh nặng trong gia đình. Còn anh, anh chỉ muốn gánh vác phần nào thay cha, muốn những khoản nợ sẽ được trả bớt đi để mẹ không phải nghĩ nhiều mà sinh thêm bệnh, muốn gia đình mình bớt đi cái khổ để người đời chẳng ai lạnh nhạt khinh thường, muốn quên đi những kí ức mà khi nghĩ về vạt áo lại ướt đẫm những giọt mặn buồn tủi, muốn chị gái ra trường có tiền để chạy việc và muốn thằng em được ăn học nên người...
Anh đi. Gác lại tình yêu vừa chớm nở, anh chẳng dám hứa hẹn điều gì với người con gái mình yêu thương và cũng không muốn ràng buộc gì vì đợi chờ anh sợ sẽ làm người ta khổ. Nhưng khi tình yêu đã được xây dựng trên nền tảng của sự chân thành và cảm thông sâu sắc thì chẳng dễ gì mà chia cắt đổ vỡ được, chị lại càng yêu anh nhiều hơn và đợi anh ngày về. Dạo đó mẹ vì nhớ anh mà ốm nhiều hơn trước, cũng may có chị hay về thăm mà nguôi ngoai nỗi nhớ. Chị xem mình như con trong nhà vậy. Anh thương chị và lo cho mẹ nhiều, cũng chỉ biết động viên và dặn mình phải cố gắng nhiều hơn.
Ngày tôi báo anh tin mình đỗ đại học, anh mừng lắm. Dặn dò tôi cứ chuyên tâm mà ăn học, đừng lo lắng gì đến chuyện tiền bạc vì giờ đã có anh lo, gắng học thật tốt để học nốt cả phần anh. Những lời anh dặn như cứa vào tâm can mình và đó cũng là động lực để thúc đẩy tôi cố gắng. Cuộc sống dẫu khó khăn nhưng không thể đánh bại những người biết nghĩ, cũng chẳng dồn ép bất cứ ai đi vào ngõ cụt đường cùng.
Dịp đó anh được nghỉ phép sau ba năm làm việc, anh về lấy chị - người con gái đã đợi chờ anh bấy lâu. Hơn nữa anh biết mẹ giờ đây cần thêm một người con để trò chuyện, đỡ đần những lúc đau ốm vì chị gái cũng đã lấy chồng còn tôi thì đang học xa, mình cha già sao kham nổi. Hai tháng nghỉ phép nhanh như làn gió thoảng qua, vợ chồng mới cưới chẳng kịp say men tình. Trước ngày anh đi mấy bữa, chị dâu báo mình đã mang bầu được bốn tuần. Anh như người đứng giữa con sông của hai dòng cảm xúc, hân hoan hạnh phúc vì mình đã được làm chồng, làm cha và buồn da giết vì chẳng thể ở lại để tận hưởng những tháng ngày kì diệu đó. Trách nhiệm giờ đây nặng thêm trên vai anh, chẳng những gánh vác chuyện gia đình mà giờ còn phải lo cho cuộc sống vợ con.
Ngày chị dâu sinh cháu, anh sốt sắng điện thoại liên tục cứ kiểu như đang ngồi trên lửa vậy. Lúc mẹ tròn con vuông rồi thì anh khóc òa lên vì hạnh phúc. Những lần nhớ vợ thương con anh muốn về nước lắm nhưng nghĩ đến cha mẹ, đến các em anh biết mình không thể... Những giọt buồn rồi cũng sẽ qua, con người ta cần phải mạnh mẽ và nghĩ xa hơn để vượt qua những cảm xúc chốc lát.
Sẽ còn tiếp những chuyến đi dài cùng với những hi sinh lặng lẽ của anh. Nhưng chắc giờ anh cũng không nghĩ nhiều nữa, anh đang nghĩ đến ngày về, ngày mà anh lại được ôm vào lòng những yêu thương.
Theo VNE
Vợ ưa kể công "Nhà này mà không có tôi thì chắc là loạn!" - Câu này dành cho hai đứa con nghịch ngợm đang bày bừa đầy nhà. Tất nhiên, tiếp sau là một bài giảng dài chói tai, mà "tư tưởng chủ đạo" là những ý quen thuộc kiểu: Sẵn có mẹ tụi bây quanh năm hầu hạ, dọn dẹp, đầu tắt mặt tối, hết...