Thư gửi bố chồng
Ngày trước, lúc mẹ còn, bố mẹ hay gửi thư cho nhau. Những lá thư tràn ngập yêu thương bố giữ mãi đến tận bây giờ. Hôm nay con dâu mạnh dạn viết thư cho bố, là những điều con ấp ủ từ lâu, nhưng chưa đủ dũng cảm để nói ra với bố.
Bố ạ, ngày đầu tiên nhà con đưa con về ra mắt bố mẹ, nhìn gia cảnh, thực tình con cũng nản. Mẹ bị tai biến nằm một chỗ, mọi việc trong nhà đều một tay bố lo, cơm nước, nội trợ. Hôm nào bố phải dạy mười hai tiết ở trường, con lại được bố nhờ sang giúp mẹ.
Mẹ mất được tròn ba năm, con về làm dâu nhà mình. Bạn bè bảo con “sướng nhé, không có mẹ chồng”. Con về chưa tròn tháng thì tết.5h sáng mồng một, bố gọi con dậy làm cơm cúng, vừa buồn ngủ, vừa bực mình, con vụng về làm hỏng hết cái nọ cái kia. Bố nhẹ nhàng kiên nhẫn dạy con làm từng thứ, từng thứ một. Để rồi bây giờ nhà mình có khách, con tự làm mấy mâm cỗ ngon ơ, làm ai cũng khen con khéo léo đảm đang, đến về nhà mẹ đẻ con cũng phải bất ngờ: “Nhà đấy khéo dạy dỗ”.
Bố ạ, đã có lúc buôn chuyện với các chị ở cơ quan, con nói xấu bố. Con về nhà lấy tài liệu đột xuất, thấy bố đang đứng nói chuyện với mấy bác hàng xóm: “Con dâu tôi ấy à, cháu nó ngoan ngoãn hiếu thảo lắm, chẳng có điểm nào tôi phải chê trách cả”. Con xấu hổ mặt đỏ bừng, bố lại bảo: “Đi đường nắng quá hả con? Bố pha cho cốc nước chanh nhé”. Bố đâu biết lúc đó con chỉ ước có cái lỗ nẻ nào để chui xuống.
Con vẫn bảo bố tiết kiệm làm gì, chết có mang theo được đâu. Tiền lương của con, con mua sắm vung vẩy váy áo. Đến khi nhà con kinh doanh thua lỗ, hỏi vợ ít tiền phụ giúp, con chìa tay ra lắc đầu: “Em làm gì còn đồng nào”. Chồng con tức giận mắng vốn vài câu, con ấm ức bỏ vào phòng khóc. Bố đưa cho nhà con hơn trăm triệu và bảo” đây là vốn riêng của vợ con đấy, nó đang giận con nên không đưa, mà nhờ bố đưa hộ, con vào lựa lời mà nói với vợ”. Bố biết không, con thấy rất thấm thía câu bố dạy: “Tích tiểu thành đại”.
Con về nhà mình hơn ba năm vẫn chưa có bầu, bà con cô bác, hàng xóm láng giềng người nói nọ nói kia. Còn bố lúc nào cũng nhẹ nhàng: “Con cái là lộc trời cho, cứ từ từ con ạ”. Rồi nghe ở đâu có thuốc hay là bố lặn lội đến lấy về cho con dùng. Vậy mà chưa bao giờ con dâu cắt được thang thuốc bổ cho bố.
Video đang HOT
Hôm nay cơ quan con được nghỉ sớm, con tranh thủ rẽ qua phố cổ mua cân trà sen bố vẫn thích uống, sắm ít đồ tết, mua cành hoa ly để lên bàn thờ mẹ. Và có một món quà đặc biệt dành cho cả nhà mừng năm mới: Năm sau nhà mình sẽ có con ngựa con bố ạ!
Theo VNE
Nỗi lòng người chồng nhu nhược khiến vợ chết vì kiệt sức
Bị mẹ chồng hắt hủi vì gia cảnh nghèo, chị quyết tâm cặm cụi sớm tối kiếm tiền chứng tỏ với mẹ chồng, mong một ngày được ở cạnh các con và cứu vãn cuộc hôn nhân. Nhưng một hôm, do kiệt sức, chị đã ngã quy trên đường đi làm.
Bị mẹ chồng hắt hủi vì gia cảnh nghèo, chị quyết tâm cặm cụi sớm tối kiếm tiền chứng tỏ với mẹ chồng, mong một ngày được ở cạnh các con và cứu vãn cuộc hôn nhân. Nhưng một hôm, do kiệt sức, chị đã ngã quy trên đường đi làm. Ngày chị mất, gia đình nhà chồng cũng đã để cho chồng và các con chị đến nhìn mặt mẹ nhưng... tất cả đã muộn.
Số phận nghiệt ngã
Vợ chồng anh Nguyễn Văn Tùng trú tại xã Ninh Xá, Thuận Thành, Bắc Ninh và chị Chu Thị Hoa lấy nhau từ năm 2003. Mặc dù bố mẹ anh Tùng phản đối vì gia cảnh chị Hoa nghèo nhưng anh chị vẫn quyết tiến tới hôn nhân. Họ đã "ăn cơm trước kẻng" rồi mới thông báo cho gia đình.
Những ngày mới về làm dâu, chị thường xuyên bị mẹ chồng mắng mỏ, nói bóng gió, rồi hắt hủi. Điều đó khiến cho chị nhiều khi chán nản, đỉnh điểm là vào năm 2006, một lần bị mẹ chồng mắng nhiếc, chị Hoa đã bế con vào Nam ở. Nhưng được 2 tháng, số tiền mang theo cũng tiêu hết, con chị lúc đó lại đang bị ốm nặng không có tiền chạy chữa, chị buộc lòng ôm con về gia đình nhà chồng chữa chạy.
Khi về nhà, mọi người xa lánh, hắt hủi chị. Rồi chị cũng tìm được công việc làm văn thư ở ngôi trường cấp 2 gần nhà. Nhưng thật không may, một lần bà Thúy (mẹ anh Tùng) ra thăm cháu và có xảy ra xô xát với chị Hoa. Trong lúc giằng đứa con bà Thúy đang bế trên tay, chị Hoa vô tình đẩy bà Thúy ngã. Từ đó, chị Hoa bị đuổi khỏi nhà mà không được mang theo con.
Chị Hoa đành chấp nhận thuê một ngôi nhà cùng làng để ở. Từ đó, chị quay cuồng vào công việc với suy nghĩ: "Nếu mình có kinh tế, vốn liếng khấm khá thì mẹ chồng sẽ nghĩ lại, sẽ cho mình yên ổn ở bên chồng và bên con".
Thế rồi, ngoài việc làm văn thư ở trường, chị còn xin được ở lại làm vệ sinh trường lớp để kiếp thêm thu nhập. Ở nhà, chị xoay thêm trồng rau, chăn nuôi, làm vàng mã; tối đến, chị tranh thủ chở nem Bùi cho các quán ăn trên thành phố Bắc Ninh. Chị làm việc như một cái máy không biết ngừng nghỉ.
Cuối năm 2009, khi đang chở nem lên thành phố thì chị bị ngất xỉu ở trên đường. Các bác sĩ kết luận, chị làm việc quá nhiều mà bị kiệt sức dẫn đến suy nhược thần kinh, cơ thể. Ngày chị mất, bố mẹ chồng đã hối hận đưa con đến thăm chị lần cuối nhưng tất cả đã muộn. Chị đã ra đi mãi mãi.
Niềm ân hận của người chồng
Chúng tôi có mặt tại gia đình anh Tùng khi anh vừa cho đứa con trai 10 tuổi của mình ngủ. Căn nhà 2 tầng khang trang với đầy đủ tiện nghi nhưng lộn xộn. Phải khó khăn lắm, tôi mới thuyết phục được anh kể về người vợ đã mất của mình vì với anh, đó là nỗi đau và là niềm ân hận cả đời anh không bao giờ xóa bỏ được.
Anh cho biết: Chị Hoa, vợ anh là người phụ nữ tuy không phải là người con gái xinh đẹp nhưng anh yêu chị bởi tính nết ngoan hiền, luôn hết mực yêu chồng, thương con. Hai vợ chồng anh đã vượt qua mọi rào cản gia đình để đến được với nhau.
Phải dùng đến cách "ăn cơm trước kẻng" để được cưới, bản thân chị Hoa cũng đã phải chịu nhiều thiệt thòi và khổ cực. Nay về làm dâu trong gia đình, chị lại bị mọi người khinh ghét mà anh đành "bất lực" đứng nhìn mà không làm gì được.
Ngày chị thuê nhà ở riêng, anh vẫn thường xuyên lén đến gặp chị động viên an ủi, rồi có khi là những dòng thư trao tay ngắn ngủi như hồi anh chị đang yêu nhau. Trong câu chuyện, anh luôn bảo: "Anh sẽ chờ ngày em trở về để cùng anh chăm con".
Nhưng giờ đây chị Hoa không còn nữa, anh Tùng ân hận bảo: "Chỉ biết trách mình lúc ấy sao nhu nhược mà không vùng dậy bảo vệ quyền lợi cho vợ mình thì đâu xảy ra cảnh chồng mất vợ, con mất mẹ như ngày hôm nay. Trong lúc vợ tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, tôi cũng có thuyết phục mẹ nhưng giá như tôi quyết liệt hơn nữa thì có lẽ...", nói đến đây, giọng anh nghẹn lại.
Một lúc sau khi kìm nén được cảm xúc, anh Tùng nói tiếp: "Sau cái chết của Hoa, bố mẹ, anh em trong gia đình tôi cũng hối hận nhiều lắm. Họ thương cho thằng Tuấn còn nhỏ mà đã mồ côi mẹ, thương cho vợ tôi còn trẻ mà đã qua đời".
Về chuyện thêm bước nữa, anh Tùng trả lời: "Bố mẹ, anh em trong gia đình cũng giục tôi đi bước nữa để có người về cùng tôi gánh vác việc gia đình, chăm cháu. Nhưng tôi nghĩ, cháu Tuấn còn nhỏ quá, lấy người khác về lại sợ cảnh dì ghẻ con chồng, có khi con mình còn phải chịu khổ hơn. Hiện tại, tôi muốn ở vậy để nuôi dạy cháu lên người đã rồi tính tiếp".
Theo VNE
Bàng hoàng khi biết quá khứ, gia cảnh của bạn trai Tôi chỉ biết ba cậu ấy làm kinh doanh, mẹ lo quán xuyến nhà cửa. Nhưng tôi không tò mò nhiều, tôi tin tưởng Q. và nghĩ rằng đến lúc thích hợp tự cậu ấy sẽ tâm sự với tôi. Tôi đã quá tin anh, tin một cách mù quáng để rồi khi chuyện vỡ lẽ, tôi thực sự không biết nên làm...