Người tiết kiệm và không tiết kiệm, cuộc sống về già khác nhau ra sao?
Dưới đây là câu chuyện của hai người đồng nghiệp đã nghỉ hưu, họ đang sống hai cuộc đời rất khác nhau sau khi không đi làm nữa.
Đây cũng là một lời cảnh tỉnh dành cho những người luôn tiêu sài hoang phí không có ý thức tiết kiệm t.iền.
Rất nhiều người trẻ ngày nay có thói quen “tiêu trước”, hôm nay tiêu hết t.iền của ngày mai, cho rằng vất vả k.iếm t.iền mà lại cất đi không tiêu thì là thiệt thòi, là đang tự làm khổ bản thân.
Thế hệ đi trước, phần lớn mọi người đều có thói quen tiết kiệm t.iền, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ bị tư tưởng mới ảnh hưởng mà chỉ tiêu chứ không cất. Thực ra, tiết kiệm t.iền có chỗ tốt của tiết kiệm t.iền, không tiết kiệm cũng có đạo lý của không tiết kiệm.
Dưới đây là câu chuyện của hai người đồng nghiệp đã nghỉ hưu, họ đang sống hai cuộc đời rất khác nhau sau khi không đi làm nữa. Đây cũng là một lời cảnh tỉnh dành cho những người luôn tiêu sài hoang phí không có ý thức tiết kiệm t.iền.
01
Chị L. và chị P. năm nay đều đã 60 t.uổi, thời còn đi học là bạn tốt của nhau, sau khi đi làm cũng được sắp xếp ở cùng một công xưởng, sau này lại còn tìm được chồng ở cùng một đơn vị, điều kiện hai gia đình về cơ bản là khá giả như nhau.
Chị L. thuộc diện tính toán, tiết kiệm, mỗi tháng, hai vợ chồng đều trích ra một khoản lương để tiết kiệm, họ thậm chí còn lấy một ít t.iền ra đầu tư vào hình thức như mua trái phiếu chính phủ.
Sau này, việc làm ăn của công xưởng ngày càng phát triển, thu nhập của họ ngày một cao, chị L. còn đi học cách đầu tư quỹ hay cổ phiếu.
Ở t.uổi 50, chị L. không những có thể cho con hai phần t.iền mua nhà, mà hai vợ chồng vẫn còn đủ t.iền tiêu rủng rỉnh. Con trai kết hôn tới nay đã được 10 năm, chị nói 10 năm này là 10 năm tiêu ít t.iền nhất của hai vợ chồng già, hai người vẫn còn cho mình không ít t.iền dưỡng già.
Hai vợ chồng chị L. hiện tại đều đã nghỉ hưu, mỗi tháng ngoài t.iền lương hưu ra thì tài khoản tiết kiệm vẫn còn kha khá t.iền, tâm lý vô cùng thoải mái, cuộc sống cũng rất thảnh thơi. Con dâu của chị L. sinh đôi, vì đã lớn t.uổi nên bản thân chị cũng không thể chăm cháu sát sao, nghĩ vậy, chị L. đã thuê một bảo mẫu về cùng chăm con với con dâu. Con trai con dâu của chị L. đều rất vui, kì nghỉ nào cũng đều lái xe về quê thăm ba mẹ, cả nhà rộn ràng tiếng cười.
02
Ngược lại, chị P. lại thuộc vào kiểu hôm nay làm hôm nay tiêu, dẫu sao thì tháng sau vẫn có lương, chị luôn suy nghĩ rất lạc quan như vậy. Ở nhà cũng rất chiều con trai, con trai muốn gì, chị đều đáp ứng ngay lập tức.
Video đang HOT
Sau này, công ty làm ăn tốt, lương tháng cũng tăng lên không ít, nhưng chị P. chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tiết kiệm, chỉ nghĩ rằng sau này có đủ t.iền cho con trai kết hôn là được.
Những người làm việc tại công xưởng lúc đó không ý thức xa vời được rằng giá nhà sau này rồi sẽ cao ngất ngưởng. Chị P. luôn cho rằng có t.iền thì cứ tiêu, đi du lịch đó đây, vì để tiện cho việc đi làm, gia đình chị P. là những người mua xe ô tô sớm nhất ở trong đơn vị, khi đó, dù chị L. khuyên không nên quá hoang phí, chi tiêu phải biết tính toán sao cho hợp lý, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chị P. cũng không quan tâm, cứ t.iền tôi tôi tiêu sao thì tiêu.
Sau này khi con trai kết hôn, đằng gái đòi nhà và không ít đồ thách cưới, chị P. lấy toàn bộ t.iền của mình ra cũng không đủ, cuối cùng còn phải đi vay để con trai được cưới vợ mà nó muốn.
Sau khi con trai kết hôn, chị P. không những không có t.iền tiết kiệm mà còn phải mang nợ, lúc này, mới thấy lời chị L. khuyên năm đó quả không sai, tiếc là đã muộn rồi.
Sau này, chồng chị P. bị bệnh, cần làm phẫu thuật, chị P. không có t.iền, chỉ đành tìm con trai con dâu thương lượng, lúc này, chị P. vừa phải nhìn sắc mặt của con dâu, vừa phải nghe những lời khó chịu từ chính con trai. Con trai nói, nhà ta với nhà M (con trai của chị L.) đâu kém gì nhau, nhưng sao con lại cảm thấy nhà ta nghèo hơn nhà đó vậy?
Chị P, không biết nên giải thích với con trai ra sao. Con dâu đẻ rồi cũng làm gì ra có t.iền thuê bảo mẫu như nhà chị L…
Từ câu chuyện của chị L và chị P., có thể thấy, có t.iền tiết kiệm và không có t.iền tiết kiệm, cuộc sống khi về già khác biệt lớn ra sao.
Đối với người già mà nói, điều quan trọng nhất là sự yêu thương, quan tâm và quây quần của con cái.
Nhưng người trẻ lúc này ai cũng có gia đình của riêng mình, có áp lực của riêng mình, phải làm việc, phải nỗ lực, phải xã giao, dạy dỗ con cái, hầu như không có thời gian ở bên cha mẹ.
Khi con cái không có thời gian ở bên cha mẹ, không thể đem tới cảm giác an toàn về mặt tinh thần cho cha mẹ thì số t.iền tiết kiệm trong tay cha mẹ sẽ phát huy tác dụng. Trong túi có t.iền, tâm lý thoải mái, còn có thể giúp đỡ con cái khi chúng cần, không trở thành gánh nặng cho chúng, đây chính là tình yêu cuối cùng mà cha mẹ dành cho con cái.
Để giữ cho mình tôn nghiêm, không cần phải nhìn sắc mặt con cái
Người ta nói, t.iền không phải vạn năng nhưng không có t.iền thì cũng chẳng làm được việc gì. Đối với người già mà nói, cơ thể tuy dần dần lão hóa, nhưng tôn nghiêm lại ngày càng cao, đặc biệt là trong chuyện t.iền bạc, nếu vì t.iền mà phải nhìn sắc mặt của con cái, họ thà nhẫn nhịn không mở miệng còn hơn.
Trong tay có t.iền, con cái thỉnh thoảng về thăm biếu chút quà hiếu thuận, bản thân cũng có thể trả lại cho chúng dưới hình thức lì xì, mua quà cáp cho cháu t.iền ăn vặt, như vậy, cả nhà đều vui.
Để cuộc sống của mình khi về già phong phú hơn, trong tay có t.iền, muốn sống ra sao cho vui vẻ thì sống
Sau khi về hưu, trong tay có t.iền, có thể rủ bạn bè đi đây đi đó, cũng có thể học và làm những thứ mà hồi trẻ thích nhưng không có thời gian và cơ hội đi làm.
Bước vào t.uổi lão niên, phải biết cách nâng cao đời sống vật chất của mình một cách thích hợp, uống những loại trà cao cấp, ăn những thức ăn bổ dưỡng, mặc những bộ quần áo đắt hơn một chút, đây cũng là một phương thức nâng cao cảm giác an toàn trong tâm lý.
Không có t.iền, tới t.iền mua thuốc chữa bệnh còn chẳng có chứ nói gì tới việc cải thiện chất lượng cuộc sống.
Về già, mình có bệnh tật gì cũng sẽ không phiền hà tới con cái, cũng không để con cái vì chuyện t.iền viện phí mà tranh cãi hay không vui với nhau
Bước vào t.uổi già, bệnh tật dù lớn dù nhỏ cũng là chuyện tất nhiên, trong tay có t.iền, không cần con cái vì chuyện t.iền viện phí mà thêm một phần gánh nặng, bởi lẽ cuộc sống của chúng cũng sớm đã có không ít gánh nặng rồi. Hơn nữa, gặp được con dâu, con rể tốt thì không sao, nếu không gặp được, thì hà cớ gì mình còn mang thêm rắc rối cho con của mình hay liên lụy tới chúng nữa!
Lời kết:
Hai con người, nhận thức về t.iền bạc khi còn trẻ khác nhau, tạo ra hai cuộc sống ở t.uổi già không giống nhau.
Người có t.iền tiết kiệm nhất định sẽ tự do tự tại, an nhiên thoải mái hơn người không có t.iền tiết kiệm rất nhiều.
Thực ra, con người ta, bất kể là ở giai đoạn t.uổi tác nào cũng nên có cho mình ý thức “có bò vẫn lo làm chuồng”. Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là không có kế hoạch, không biết tiết kiệm, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không có ý thức tích góp, đợi tới khi cần t.iền dùng mới biết được tầm quan trọng của nó.
Đừng chỉ biết trông chờ vào con cái, người già vẫn nên tự dựa vào mình thì tốt hơn, khi còn trẻ, hãy để ra cho mình một khoản t.iền dưỡng già, đợi tới khi bạn già rồi, trong tay có t.iền sẽ mạnh hơn bất cứ điều gì, vừa không cần dựa vào con cái, vừa có thể tự làm chủ cuộc sống mà mình mong muốn.
Về ra mắt mẹ anh dúi vào tay 200 nghìn, tôi cúi mặt hủy hôn dù đang bầu 3 tháng
Tôi không nghĩ có 1 ngày tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh nhục nhã này, nếu biết chuyện bố mẹ tôi chắc sẽ đau lòng tới c.hết.
Cách đây 2 năm, lúc đó đang là năm 2 đại học tôi quen Quyết. Quyết là bạn của bạn thân của tôi, chúng tôi gặp nhau trong 1 lần đi thiện nguyện. Sau chuyến đi đó 2 đứa cũng không có ấn tượng gì với nhau cho tới 1 năm trước Quyết nhắn tin nhờ tôi một số việc. Để cảm ơn, Quyết hẹn tôi đi cafe rồi thân thiết hơn từ đó.
Quyết đúng là chàng trai sinh ra dành cho tôi, anh nhẹ nhàng, tình cảm, chiều chuộng tôi hết mực. Chẳng thế mà dù mới yêu chưa được 1 năm tôi đã đi du lịch dài ngày rồi "chuyện gì đến cũng phải đến". Lúc đó tôi nghĩ quan hệ chỉ là 1 cung bậc cao hơn của tình yêu mà không nhìn tới hậu quả.
2 tháng sau ngày du lịch, tôi có thai! Cái kết không ngờ với những chị em có nhiều kinh nghiệm nhưng lại là thứ tôi chưa từng nghĩ tới bởi dù yêu lắm nhưng tôi vẫn chưa muốn lấy chồng. Bố mẹ tôi ở quê, gia đình cũng được gọi là gia giáo, giờ nghe tin con gái chưa chồng có bầu không biết phải giấu mặt đi đâu.
Để cảm ơn, Quyết hẹn tôi đi cafe rồi thân thiết hơn từ đó. Ảnh minh họa.
Thế nhưng sinh mạng con người đâu thể nói ích kỷ muốn phá là phá, sau khi bàn bạc với Quyết tôi đồng ý giữ lại đ.ứa b.é, về nhà ra mắt để làm đám cưới. Khỏi phải nói, lúc Quyết về xin cưới, bố tôi tức giận tới mức không muốn nhìn mặt, mẹ thì cứ khóc mãi, phần thì buồn, phần thương con gái trẻ người non dạ.
Buổi tối, mẹ ngủ cùng tôi, mẹ nói dù tôi quyết định thế nào mẹ cũng ủng hộ, bố mẹ tuy không có điều kiện như nhà người ta nhưng cũng không để tôi thiệt thòi. Nhà mình giờ lép vế, thôi thì đằng trai nói gì cũng nghe, còn tôi về bên đó rồi cái gì nhịn được thì nhịn cho lành, dù sao con gái mang tiếng có bầu trước cũng không vẻ vang gì. Lời mẹ quả chẳng sai chút nào.
1 tuần sau buổi ra mắt nhà tôi, tôi theo Quyết về bên nhà anh ấy. Tôi và Quyết yêu nhau lâu nhưng chưa từng về nhà nhau nên đây có thể xem là buổi đầu tiên về ra mắt nhà chồng. Tôi lo lắm, chẳng biết bên đó họ có thích tôi không rồi bố mẹ anh thế nào, liệu có dễ tính như bố mẹ tôi.
Hôm đó nghe nói có tôi tới nên bố mẹ Quyết làm bữa cơm nhỏ, trên Quyết còn có 2 chị gái, Quyết là con út trong nhà nên từ bé đã được chiều. Về ra mắt tôi mới biết Quyết ở nhà không phải đụng tay vào việc gì, nấu cơm, giặt đồ, tới việc dọn phòng cũng có người khác làm. Khác với nhà tôi, tư tưởng bố mẹ hiện đại, con nào cũng là con, con nào cũng phải làm việc.
Tôi đang hoang mang tập 1 thì cũng tới giờ ăn cơm, khi ngồi vào bàn ăn mẹ anh chẳng đả động gì tới tôi, tôi như người vô hình trong căn nhà đó, tôi chạnh lòng nhưng nhìn người sắp là chồng mình vui vẻ như thế đành phải tự an ủi bản thân: Chắc là do chưa quen nên mới vậy, để 1 thời gian nữa sẽ khác.
Ăn cơm xong, cả nhà Quyết lên nhà ngồi để lại mình tôi dưới bếp dọn rửa, lau nhà. Khi tôi dọn xong thì mẹ Quyết bảo Quyết mệt nên lên phòng ngủ 1 lát rồi đưa tôi về. Tôi bơ vơ đứng giữa nhà anh, chưa biết phải làm gì thì mẹ anh gọi tôi ngồi xuống nói chuyện.
Ở nhà Quyết như công tử, chẳng phải đụng tay vào việc gì. Ảnh minh họa.
Bà bảo bà biết chuyện rồi, cũng sẽ không cấm đoán 2 đứa tôi. Tuy nhiên, vì tôi còn trẻ, chưa biết sau này có sống được với nhau không nên để đỡ rắc rối, mẹ Quyết muốn chúng tôi làm vài mâm cơm nhẹ nhàng mời họ hàng 2 bên thôi, không tổ chức lễ cưới vội, cũng chưa đăng kí kết hôn làm gì. "Đợi khi sinh con cứng cáp rồi làm cũng không vội, lúc đó lại còn có con nâng váy cho, lãng mạn biết bao nhiêu" - mẹ Quyết nói.
Tôi uất ức tới tận cổ, nước mắt lăn dài. Mẹ Quyết thì vẫn thao thao bất tuyệt, bà nói nào là chuyện này là chuyện ngoài ý muốn, con trai bà có lỗi nhưng tôi là con gái không biết giữ thân cũng chẳng phải vô tội gì. Bố mẹ tôi ở nhà không biết nghĩ chuyện này thế nào, nếu là con gái bà chắc bà sẽ không chịu được... Nói 1 hồi vẫn là không muốn tổ chức cưới to, chỉ muốn đón tôi về đó ở, sinh con xong rồi tính, tính như nào thì bà không nói.
Tôi không nghĩ được gì, cũng không biết nên làm sao cho đúng nên xin phép ra về. Vì lúc tới không đi xe nên tôi bảo bà, tôi sẽ lên phòng gọi Quyết dậy. Lúc này bà bảo tôi đừng trẻ con, sắp làm vợ rồi phải biết nghĩ cho chồng rồi rút ra tờ 200 nghìn dúi vào tay tôi bảo tôi tự bắt taxi về, số t.iền thừa còn lại còn đủ cho tôi mua thêm đồ ăn vặt.
Tới nước này, tôi cúi mặt quyết định hủy hôn, bà không muốn làm đám cưới to, thì tôi không thèm cưới con bà nữa. Bà muốn tôi lấy chồng phải hi sinh vì chồng vậy thì tôi thà không lấy chồng. Bố mẹ tôi bảo rồi, tôi thấy không ổn thì về nhà, cháu ông bà nuôi, tôi cũng sắp ra trường, đi làm rồi sẽ có t.iền nuôi con, cuộc sống sau này ít nhất không phải nhìn sắc mặt ai mà sống.
Bước ra khỏi nhà Quyết, tôi chặn anh ta, xóa số, thậm chí còn chuyển phòng về quê ngay trong đêm. Đã 2 ngày rồi tôi không thấy anh ta về tìm, nhưng nếu anh ta có lòng về đây tôi cũng sẽ không thay đổi ý định, chẳng qua là có thể để con được nhận cha mà thôi.
Vừa đăng ảnh sinh nhật con lên facebook thì chồng cũ bình luận một câu đầy cay đắng Tôi nói anh ta đến dự sinh nhật con. Vậy mà anh ta thờ ơ nói: "Sinh nhật 1 t.uổi của cu Bin, tôi phải ở nhà rồi". 27 t.uổi, tôi đã là mẹ đơn thân. Tôi kết hôn 3 năm trước, nhà anh ta gần nhà tôi. Trước khi đến với nhau, tôi và chồng cũ chỉ có hai tháng tìm hiểu....