Người mẹ có con trai tự kỷ ngày nào còn bị gần chục trường từ chối, phải viết tâm thư “tiếp thị” cho con trai nay đã có một hành trình mới sắp bắt đầu
Chị đã bị biết bao nhiêu trường từ chối lên xuống khi chỉ vừa mới nghe đến hai từ “tự kỷ”, hành trình tưởng như vô vọng này thật may mắn đã có kết quả viên mãn.
Câu chuyện chị Hiền với hành trình suốt một năm trời ròng rã tìm trường cho con và bị hết trường này đến trường khác từ chối vì bé Bo bị tự kỷ khiến nhiều người phải cảm động. Cũng giống như bao người mẹ khác, chị cũng muốn con được đến trường, được học hành, được tiếp xúc với thầy cô, bạn bè như một đứa trẻ bình thường. Thế nhưng hai chữ “tự kỷ” như một chướng ngại vật cứ nằm ở đấy, khiến bao công sức, nỗ lực của chị cứ bị gạt bỏ, bởi không một ngôi trường nào dám nhận một đứa trẻ tự kỷ cả.
Bo theo lời chị Hiền kể lại là một cậu bé “rất ngoan, rất lành” và tình yêu thương của người mẹ không cho phép chị từ bỏ, chị vẫn không ngừng tìm kiếm, thậm chí viết cả một status “tiếp thị” để tìm trường cho con. Thật may mắn hành trình gian lao này đã kết trái ngọt, ngày 1/4 tới đây Bo sẽ chính thức được đến trường, vậy là gánh nặng, niềm trăn trở bao lâu nay của chị Hiền đã nhẹ đi phần nào và niềm vui này của chị đã lan tỏa đến khắp mọi người:
“Không có hi vọng nào là viển vông, phải không?
Từ 1/4/2019, bạn Bo bắt đầu đi học tại ngôi trường xinh đẹp này. Chắc chắn có nhiều khó khăn, trở ngại phải vượt qua nhưng mẹ con mình sẽ song kiếm hợp bích san bằng tất cả.
Mẹ lo lắng và hồi hộp phết!
Các bạn con mới 6-7 tuổi. Các bạn có thể tò mò về con, vây quanh con và điều này dễ khiến con khó chịu. Bạn bình thường cũng sẽ ko thoải mái, chắc chắn vậy. Mẹ lớn thế này mà còn mất bình tĩnh khi bị các anh chị sinh viên soi cơ mà. Thế nên, con ko có gì phải lo nhé, phản ứng của con là bình thường thôi.
Bo sắp chính thức trở thành học sinh lớp 1
Lớp học của con chưa bao giờ nhiều bạn đến thế, nhiều bàn ghế đến thế và rộng đến thế. Điều này cũng sẽ khiến con thấy xung quanh như xa lạ, không an toàn và con sẽ có những phản ứng hơi tiêu cực. Điều này cũng bình thường với bất kỳ bạn bình thường nào. Hồi mẹ mới sang Úc, ngày nào mẹ cũng đòi về nước vì thấy chả quen gì cả. Tiêu cực tí thì cũng là bình thường thôi.
Âm thanh sẽ đa dạng hơn những gì con từng quen thuộc: tiếng cô giáo giảng bài, tiếng các bạn nói chuyện riêng, tiếng lách cách, sột soạt của đồ dùng học tập, sách vở, tiếng quạt trần, điều hòa, máy chiếu… Con có thể khó khăn 1 chút khi tiếp nhận tất cả âm thanh đó. Con cứ bịt tai nếu muốn. Bạn bình thường cũng làm thế. Mẹ toàn bịt tai khi bị ông bà mắng. Vậy là, tất cả đều có hành vi bình thường như nhau cả.
Sẽ có nhiều cảm nhận mới lạ. Con đừng lo, ai cũng thấy mới lạ khi đến một môi trường mới. Quan trọng là, con đang có một nơi chào đón con, cùng con phát triển, giống như nhiều bạn khác của con. Bình thường, đúng không nào?
Cuối cùng thì mẹ đã làm được!
Video đang HOT
Thật biết ơn chú Mark Zuckerberg vì nếu chú không tạo ra facebook thì mẹ làm sao biết rằng có bao nhiêu bàn tay sẵn sàng nắm tay con, nhỉ?
Trân trọng sự chia sẻ của tất cả mọi người.
Tất cả chỉ mới bắt đầu
Tiến lên nào, bạn Bo”.
Trước đó chị đã mất một năm ròng rã tìm trường cho con mà không ngôi trường nào nhận bé cả
Vui mừng là thế, hạnh phúc là thế, nhưng chị Hiền vẫn trăn trở trong mình vô cùng nhiều nỗi lo, chị cho hay: “Chị lo lắng nhiều lắm! Tìm trường là trở ngại đầu tiên đã qua rồi, nhưng phía trước còn cả 1 ngọn núi để leo. Thách thức tiếp theo còn lớn hơn nhiều. Con sẽ giao tiếp với bạn bè thế nào? Làm sao để con được là con mà không cần phải lo lắng gì? Các bạn xung quanh con sẽ thế nào để khiến con không thấy bị cô lập và khác biệt?”.
Thế nhưng dù lo lắng là thế nhưng chị vẫn không quên nói với Bo mỗi ngày rằng bé sắp được đến trường rồi, con sẽ trở thành học sinh lớp 1, được đến trường và gặp gỡ các thầy cô ở đấy như thầy Hùng hay cô Quỳnh.
Theo như chị Hiền, chị nghĩ là Bo hiểu hết mọi chuyện nhưng không biết diễn đạt như thế nào vì mọi lần cậu bé rất nhút nhát: “Lần đầu con đến trường rất e dè, không muốn vào. Nhưng hôm qua đến tham dự kỷ niệm 2 năm thành lập trường thì con chủ động đi vào, rất vui vẻ”.
Vui mừng hạnh phúc là thế nhưng trong lòng chị vẫn đau đáu vô vàn nỗi lo
Dù Bo chuẩn bị được đi học lớp 1 như các bình thường nhưng bé vẫn sẽ có một giáo viên đi kèm. Khi được hỏi điều khiến nhiều người quan tâm nhất đó là liệu Bo có thể hòa nhập được không, chị Hiền cho biết rằng:
“Mình cũng từng hỏi bản thân câu đó nhiều lần. Hỏi thôi nhưng mình không đi tìm câu trả lời. Bởi, mình có 1 niềm tin khác lớn hơn. Mình tin là mình sẽ ân hận, sẽ day dứt nếu MÌNH ĐỂ LỠ BẤT KỲ CƠ HỘI NÀO ĐÓ CỦA CON.
Ngay kể cả nếu Bo không thể hoà nhập và mình phải đón con về, thì với mình, đó cũng là cơ hội. Đó là cơ hội để mình tập trung nhiều hơn cho con ở trường chuyên biệt. Đó là cơ hội để mình nghĩ về những hướng đi mới cho con. Đó cũng là cơ hội để mình hiểu rõ hơn về con.
Nếu bạn tìm kiếm điều gì đó phải chắc chắn thì có phải vô hình trung bạn tự tạo áp lực lên bản thân và lên chính con mình không?”.
Bo vẫn luôn là một cậu bé thật đáng yêu, và thật may mắn khi em luôn có mẹ Hiền kề bên, che chở và bảo vệ
Quả thực là như vậy có những chuyện trong cuộc sống chúng ta nên để nó nhẹ nhàng diễn ra như vốn dĩ đã vậy. Cả bé Bo và chị Hiền sắp tới sẽ một hành trình mới để bắt đầu, một hành trình mà chị Hiền đã mong chờ từ lâu để có thể đồng hành cùng con. Và dù trước mắt có những khó khăn hay thử thách gì đi chăng nữa thì cũng xin chúc chị Hiền và bé Bo sẽ thật mạnh mẽ, kiên cường để cùng nhau vượt qua.
Theo Helino
Rộng vòng tay với những số phận thiệt thòi
Để học sinh khuyết tật, tàn tật, tự kỷ có nhận thức, kỹ năng tưởng như rất đơn giản là kết quả của sự kiên nhẫn, tỉ mỉ, và trên hết là sự chia sẻ, yêu thương, giúp các em xóa đi những mặc cảm, tin vào cuộc sống mà vươn lên. Tận mắt nhìn các thầy cô chăm sóc, giáo dục các em, mới thấy cảm phục tấm lòng nhân hậu, sự hy sinh âm thầm nhưng thấm đẫm tình người.
Để học sinh được hòa nhập cùng chúng bạn là mong muốn của các thầy cô giáo
Kiên trì, nhẫn nại
Cô giáo Trần Hải Ngọc - giáo viên Trường Mầm non Quang Hanh, TP Cẩm Phả (Quảng Ninh), trong 10 năm công tác đã có 4 năm trực tiếp chăm sóc, giáo dục trẻ khuyết tật. Nhờ cô sau 3 năm kiên trì, cháu Nguyễn Hải Đăng từ chưa biết nói và vệ sinh cá nhân, nay đã biết tự làm, giao tiếp cùng bố mẹ, cô giáo bằng những từ đơn giản, biết thể hiện cảm xúc yêu mến và hòa nhập với các bạn trong lớp.
Còn với cháu Phạm Văn Khánh bị rối loạn cảm giác, chậm phát triển trí tuệ, cô đã có những bài tập kết hợp điều hòa cảm giác miệng, tăng cường các vận động tinh, thô, hoạt động ngoài trời. Đến nay, Khánh đã giảm bớt việc cắn quần áo, cắn các bạn và giáo viên. Đặc biệt cô đã kiên trì dạy dưỡng cháu Nguyễn Tiến Đạt chậm phát triển ngôn ngữ, vận động thô kém. Từ việc để Đạt tham gia vận động dưới các dạng trò chơi, luyện âm qua các bài tập môi miệng và hơi thở, phát âm qua các bài thơ câu chuyện nay Đạt đã có thể theo học hòa nhập tại trường tiểu học.
Ở thị xã Đông Triều (Quảng Ninh), nhiều người biết đến cô Nguyễn Thị Thúy - giáo viên Trường Tiểu học Bình Khê I. Là người mẹ có con bị tự kỉ, hiểu về những vất vả, gian truân của các gia đình có con không may bị khiếm khuyết, cô đã mua tài liệu, tự nghiên cứu, đích thân lặn lội tìm đến những trung tâm để học hỏi cách chăm sóc và giảng dạy trẻ tự kỉ. Trong 6 năm đứng lớp, cô đã có 5 năm trực tiếp dạy học hòa nhập cho học sinh khuyết tật (HSKT), đến nhà từng học sinh, động viên, tư vấn cho gia đình làm hồ sơ khuyết tật, để các em được hưởng các chính sách hỗ trợ tốt nhất.
Bằng tình yêu thương của người mẹ, trách nhiệm của người thầy, cô luôn kiên trì chăm sóc, hỗ trợ các em từ những việc nhỏ nhất như vệ sinh cá nhân, bố trí sắp xếp chỗ ngồi để tiện quan sát trong giờ học, tìm tòi và vận dụng các phương pháp dạy học phù hợp với từng em trong các hoạt động học tập, tăng cường sử dụng các đồ dùng trực quan trong giảng dạy, điều chỉnh nội dung chương trình theo khả năng tiếp thu của từng học sinh. Các HSKT, tự kỉ do cô chăm sóc, giảng dạy đã hòa nhập được với các bạn trong lớp.
Đồng hành cùng phụ huynh
Còn ở Trường THCS Nguyễn Văn Thuộc, TP Hạ Long (Quảng Ninh) có cô giáo Lê Thị Hải Yến, với 4 năm làm công tác chủ nhiệm và giảng dạy môn Lịch sử cho HSKT trí tuệ và nghe - nói.
Dành thời gian đến gia đình tìm hiểu, tư vấn, đồng hành cùng HSKT, sắp xếp chỗ ngồi phù hợp, huy động sự giúp đỡ của các bạn trong lớp, kiên trì sửa ngọng, rèn phát âm qua từng bài học, tổ chức cho học sinh tham gia các buổi ngoại khóa trải nghiệm trong và ngoài nhà trường để rèn kĩ năng sống, gần gũi, chia sẻ để học sinh thấy được tình cảm của thầy cô, bạn bè dành cho mình. Bằng tình cảm và các phương pháp giáo dục phù hợp, HSKT ở lớp của cô đã hòa nhập với các bạn trong lớp và có thành tích học tập tốt, đạt danh hiệu học sinh giỏi nhiều năm liền.
Đặc biệt hơn cả là trường hợp cô giáo Đỗ Thị Kim Dung - Trường THPT Hòn Gai (Quảng Ninh). Có con bị bệnh hiểm nghèo nên cô rất hiểu và cảm thông chia sẻ với các em học sinh thiệt thòi. Lớp cô chủ nhiệm có em Phạm Hoài Thương bị xương thủy tinh do ảnh hưởng của chất độc da cam. Hoàn cảnh gia đình Thương khó khăn, bố bị bệnh nặng qua đời năm em 13 tuổi, mẹ em vất vả suốt ba năm, đưa em đến trường.
Bằng tình thương của người mẹ, cô đã dành thời gian trao đổi với các thầy cô giáo bộ môn, vận động các bạn trong lớp chia sẻ, giúp đỡ như đẩy xe lên dốc cao, chép bài giúp khi em bị đau mỗi khi trái gió, trở trời, đến nhà động viên bạn khi bạn ốm... Bớt đi mặc cảm tự ti về sự khiếm khuyết của mình để hòa nhập với bạn bè, mỗi ngày đến trường của Thương thật sự là một ngày vui bởi ở đó có tình yêu thương, chia sẻ, cảm thông của các thầy cô giáo, bạn bè. Năm học 2017 - 2018, em đã tốt nghiệp THPT, hiện là sinh viên học từ xa của Trường Đại học Mở Hà Nội.
Cô giáo Phạm Thị Thảo, giáo viên Trường Tiểu học Đông Mai, thị xã Quảng Yên (Quảng Ninh), với 7 năm giảng dạy tại lớp có HSKT, đã tự tìm hiểu các phương pháp GD trẻ khuyết tật, nhập tâm đến mức từng khiến cho gia đình phải lo lắng vì hay lẩm nhẩm một mình, tay làm những động tác lạ để học từng ký hiệu giao tiếp.
Nhờ có cô, em Nguyễn Hoàng Thủy Tiên bị khuyết tật thần kinh, tâm thần, trong lớp thường phá phách, la hét, đi vệ sinh ra lớp, thậm chí đánh cả cô giáo và tự đánh mình rất đau. Gia đình đã cho em nghỉ học khi nhiều phụ huynh của lớp có ý kiến, nhưng bằng tình yêu thương, cô đã kiên trì vận động gia đình đưa Thủy Tiên trở lại lớp.
Được yêu thương, chia sẻ và tiến bộ từng ngày, đến nay Thủy Tiên là thành viên tích cực tuyên truyền về công tác GD hòa nhập cho trẻ khuyết tật.
Với những đóng góp của mình, năm 2018 cô được Bộ GD&ĐT và Ủy ban Trung ương Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam tặng Bằng khen về thành tích xuất sắc trong công tác GD HSKT và trong sự nghiệp bồi dưỡng, giáo dục thế hệ trẻ.
Hà An
Theo giaoducthoidai
Trường THCS Nguyễn Du đón bằng công nhận đạt chuẩn Quốc gia Sáng 21/3, Trường THCS Nguyễn Du (quận Nam Từ Liêm, TP Hà Nội) đã long trọng tổ chức Lễ đón bằng công nhận trường đạt chuẩn Quốc gia. Trường THCS Nguyễn Du được hình thành trên cơ sở tách trường THCS Trung Văn - trường đã được công nhận đạt chuẩn Quốc gia năm 2015. Từ khi thành lập trường đến nay, nhà...