Muốn bỏ người yêu nhưng sợ ế
Tôi và anh yêu nhau được 2 năm, cho đến khi tính chuyện cưới xin thì thật sự, tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.
Người ta bảo, yêu nhau ai cũng mong muốn có một đám cưới, được ở bên cạnh người mình thương yêu. Nhưng tôi thì lại khác. Nghĩ đến cảnh lấy chồng, làm vợ một ai đó, chịu bao trách nhiệm, gánh nặng gia đình, tôi lại thấy rùng mình. Vả lại, người yêu tôi luôn khiến tôi thất vọng, từ chuyện lo lắng quan tâm tới tôi, lại đến cả chuyện quan hệ bên nội, bên ngoại, khiến tôi hoàn toàn không yên tâm về anh.
Anh vốn là một người đàn ông tốt. Nhưng từ ngày công việc không như ý, thu nhập kém, anh đâm ra thay đổi. Vả lại, tình yêu lâu ngày cũng nhạt dần. Người ta dần dần có thể chán nhau chỉ vì những chuyện rất nhỏ nhặt như vậy. Anh là một người con trai rất nghe lời bố mẹ, nên bố mẹ anh nói gì là anh nghe theo ngay.
Thế nên, ngay chuyện đối nội, ngoại, khi chúng tôi chưa cưới nhau, anh cũng chỉ biết nghĩ cho gia đình mình. Anh không nghĩ gì cho gia đình tôi. Ngay cả sự quan tâm cho tôi và gia đình tôi, anh cũng không để ý gì đến. Tôi phải tự lo cho gia đình mình, chưa bao giờ anh nghĩ chuyện mua quà cho bố mẹ tôi, gia đình tôi. Còn tôi luôn phải làm chuyện đó cho gia đình anh.
Giờ hai bên gia đình cũng thúc giục, cơ bản là tôi thôi. Nhưng không ai biết, anh có nhiều tật xấu đến như vậy. (ảnh minh họa)
Người tôi yêu đã thay đổi từ khi anh thu nhập kém đi. Anh lao vào cờ bạc, cá độ. Anh lại hay bắt bẻ tôi nếu như tôi có ý kiến về việc này. Tôi đã nói với anh rất nhiều rằng, tình cảm của hai chúng tôi phải nghiêm chỉnh, vì dù sao cũng tính chuyện cưới xin, không còn lông bông nữa. Nhưng anh cứ à ừ cho xong làm tôi cũng nản.
Năm nay, tôi đã nhiều tuổi, cũng đã đến tuổi lập gia đình nếu không muốn nói là quá muộn. Bố mẹ tôi cũng lo lắng cho con gái, thúc giục tôi rất nhiều, còn tính chuyện sinh con. Nhưng tôi không biết giờ nên làm thế nào. Người yêu tôi hôm trước có tát tôi một cái như trời giáng, chỉ vì cái tội tôi nói anh đi ra ngoài chơi bạc thua mấy triệu. Anh cau có, càu nhàu với tôi. Tôi nói hủy cưới.
Video đang HOT
Thế mà anh đùng đùng nói, hủy thì đơn giản nhưng căn bản yêu nhau lâu nên còn cái tình, cái nghĩa. Nếu mà tôi kiên quyết bỏ thì anh cũng không ý kiến gì. Nhưng tôi thực sự mệt mỏi lắm. Tôi sợ rằng, nếu như anh và tôi chia tay, tôi không còn tâm trí nào yêu thương một người khác nữa. Nghĩ tới chuyện lấy chồng đúng là một áp lực lớn, nhưng không lấy cũng không được, tuổi tác cũng đã nhiều.
Giờ hai bên gia đình cũng thúc giục, cơ bản là tôi thôi. Nhưng không ai biết, anh có nhiều tật xấu đến như vậy. Ngay cả khi yêu nhau còn không xong, nói gì chuyện lấy nhau. Tôi hoang mang vô độ, lấy một người chồng như anh, liệu tôi có hạnh phúc không? Nhưng không lấy mà bỏ nhau thì tôi đã nhiều tuổi quá rồi, cũng lo ế, lo không kiếm được người mà mình dành tình cảm nữa. Giờ tôi thật sự bế tắc, tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Tôi chia tay em là đúng!
Suốt cả tuần, tôi cứ suy nghĩ về chuyện đó, sợ rằng, nếu như em có làm chuyện gì dại dột thì tôi phải tính sao đây?
Khi nói lời chia tay với em, tôi đa suy nghĩ rất nhiều. Tôi sợ rằng, khi tôi quyết định như vậy, em sẽ sốc và đau khổ, em sẽ cho tôi là một kẻ bội bạc, vô liêm sỉ và sẽ không thể nào yêu ai khác. Suốt cả tuần, tôi cứ suy nghĩ về chuyện đó, sợ rằng, nếu như em có làm chuyện gì dại dột thì tôi phải tính sao đây?
Tôi với em yêu nhau cũng không phải quá lâu, chỉ được gần 1 năm, nhưng tình cảm cũng đủ để cả hai khó quên nhau. Chỉ là, trong thời gian tìm hiểu và yêu em, tôi nhận ra, ở em và tôi có quá nhiều điều không hợp nhau. Tính em ngang ngạnh, cố chấp lại hay ghen tuông vô cớ. Lúc nào, chỉ cần tôi không ở bên cạnh em là em la hét, gọi điện om sòm rồi cứ bắt tôi phải tiếp chuyện em cả nửa tiếng dù là tôi đi liên hoan với bạn bè.
Yêu nhau, hỏi han nhau, quan tâm nhau đang làm gì, ở đâu là chuyện nên làm nhưng cứ o ép, gò bó người yêu, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, suy nghĩ và phải thấy khó chịu thì thật sự không chịu nổi. Có ai lại đi ăn với bạn mà ngồi buôn chuyện với người yêu cả gần tiếng đồng hồ hay không?
Yêu nhau, hỏi han nhau, quan tâm nhau đang làm gì, ở đâu là chuyện nên làm nhưng cứ o ép, gò bó người yêu, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, suy nghĩ và phải thấy khó chịu thì thật sự không chịu nổi. (ảnh minh họa)
Rồi, lúc nào em cũng bắt tôi phải đi chơi với em, ngày nào cũng phải gặp nhau, đi ăn cùng nhau. Trong khi, có những hôm tôi rất mệt, muốn được về nhà nghỉ ngơi, và ăn cơm cùng bố mẹ, thì em lại nói, tôi không yêu em. Tôi không yêu em nhiều nên mới không muốn ở bên cạnh em mỗi ngày. Đâu phải cứ kè kè bên nhau là yêu đâu, đôi khi tôi cũng cần có không gian riêng, cần thời gian bên gia đình và bạn bè chứ. Nếu không đi chơi cùng nhau thì có thể gọi điện, tối về nhắn tin, có sao đâu. Vậy mà em hờn dỗi, nhất định không chịu nghe lời tôi.
Có khi em dỗi tới vài ngày tôi cũng mặc, em khóc lóc nói rằng yêu tôi nhiều lắm, tại sao tôi lại đối xử với em như thế, sao tôi không làm lành với em. Thực ra, tôi không cố chấp, chỉ là tôi thấy, mình chẳng có gì sai cả.
Cứ như thế, suốt thời gian dài em hành hạ tôi, bắt tôi chở em đi mọi nơi em thích, bắt tôi gặp đủ thứ bạn bè của em, nhiều khi rất ô hợp. Tôi không thích thì em lại lôi cái lý do tình yêu ra để dọa nạt tôi. Nhiều khi tính chán vô cùng.
Sau gần 1 năm như vậy, đã quá sức chịu đựng của một người con trai, tôi quyết định chia tay với em. Không phải tình yêu trong tôi đã cạn kiệt, vì là nó nhạt phai do em quá bảo thủ, cố chấp, phần vì tôi không thể nào chịu được cái tính ấy của em nữa. Và tôi chủ động nói lời chia tay em.
Tôi nói với em nhiều về chuyện em không nên kìm kẹp tôi, vậy mà em không sửa chữa thì chỉ còn cách này. (ảnh minh họa)
Khi đó, em đã khóc rất nhiều, em van xin tôi, bảo tôi đừng bao giờ buông tay em. Nhưng tôi không thể làm như vậy nếu như em cứ mãi giữ cái tính ấy. Em không chịu sửa chữa, em luôn làm tôi đau lòng và mệt mỏi. Yêu nhau mà như vậy thì chỉ hành hạ nhau thêm khổ, đâu phải là nghĩ cho nhau.
Tôi không gọi điện cho em mấy ngày gần đó vì sợ em sẽ dai dẳng không thể nào quên được tôi. Nhưng tôi vẫn ngầm theo dõi thông tin về em qua bạn bè, họ nói, em bình thường, vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi lại nghĩ, có lẽ, em đang cố gắng như vậy để quên đi chuyện đau khổ, và muốn chấm dứt hẳn với tôi.
Tôi nói với em nhiều về chuyện em không nên kìm kẹp tôi, vậy mà em không sửa chữa thì chỉ còn cách này.
Nhưng chẳng thể ngờ, sau hơn 2 tuần thất tình khóc lóc của em, tôi bỗng nhìn thấy em ôm eo rất chặt một người đàn ông khác trên đường. Tôi đã phải chạy theo em để xác minh xem có thực sự là em không. Tôi không thể nhìn nhầm, đó chính là em, không lẫn vào đâu được.
Tôi lại nghĩ cho em, lại cho rằng, có lẽ em đang đau khổ vì bị người yêu bỏ nên đã tìm một người đàn ông khác để lấp chỗ trống. Nhưng rồi tôi biết được, qua một người bạn rằng, em và người này đã qua lại với nhau từ rất lâu. Ngay từ khi yêu tôi, em luôn nhận thấy thái độ của tôi, vì tôi vốn là người vô tâm, nên em cũng đã &'bắt cá hai tay', yêu một người đàn ông khác. Trong khi tôi về nhà, hay đi chới với bạn bè thì em lại hẹn anh ta. Vì người đàn ông này vốn rất thích em, dù em có làm gì anh ta cũng chấp nhận tất cả.
Thế là, tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Khi tôi bỏ em, lập tức em tìm đến anh ta và nhận lời yêu. Hóa ra, em là vậy. Đâu phải tôi có lỗi với em mà chính em đã phản bội tôi trước. Vậy mà tôi lại cứ nghĩ cho em, lo cho em, còn sợ em làm liều. Đúng là trò trẻ con.
Giờ, tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm trước quyết định này. Từ bỏ em, tôi vốn đã cảm thấy tội lỗi nhưng giờ thì không sao rồi. Có lẽ, chia tay em là quyết định đúng của tôi.
Theo VNE
Chia tay anh, vui biết bao nhiêu! Từ bỏ đi một tình yêu, tưởng là khó khăn vô cùng. Nào ngờ, đó lại là niềm vui, lại là sự thành công lớn. Bởi đó là người không xứng đáng với mình, là người mà nếu cứ tiếp tục yêu thì chỉ phí hoài tuổi xuân mà thôi. Yêu anh được hai năm, tôi tưởng đó là tình yêu thương hạnh...