Chia tay anh, vui biết bao nhiêu!
Từ bỏ đi một tình yêu, tưởng là khó khăn vô cùng. Nào ngờ, đó lại là niềm vui, lại là sự thành công lớn.
Bởi đó là người không xứng đáng với mình, là người mà nếu cứ tiếp tục yêu thì chỉ phí hoài tuổi xuân mà thôi.
Yêu anh được hai năm, tôi tưởng đó là tình yêu thương hạnh phúc nhất đời mình. Tôi đã trao trọn con tim cho anh, làm mọi việc vì anh, yêu thương anh hết lòng, hết dạ. Vì tôi nghĩ, chỉ cần chân thành thì sẽ nhận được sự chân thành. Và nếu như tôi yêu anh, chăm sóc anh, anh cũng sẽ đáp lại tấm chân tình của tôi.
Chúng tôi hạnh phúc như bao cặp đôi yêu nhau khác. Ngày ngày anh quan tâm, lo lắng cho tôi. Anh nói yêu tôi và hứa hẹn với tôi đủ điều, nào là phải ăn gì, ngủ như thế nào, lúc nào anh cũng nhắc nhở tôi. Trong mắt anh, tôi giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng, chẳng hiểu sao, tình cảm ấy lại phai nhạt nhanh đến thế. Anh không còn nghe lời tôi như trước. Anh say mê rượu chè, bài bạc, thậm chí anh còn vay tiền của tôi để chơi lô đề. Anh còn lừa bạn anh, lấy xe đi cắm để chơi bời. Tôi có khuyên anh thế nào, anh cũng ừ rồi lại chứng nào tật ấy. Chỉ có một điều tôi ghi nhận là anh có yêu tôi. Nhiều khi tôi nghĩ anh yêu tôi hay là anh sợ không còn ai bên cạnh anh, quan tâm anh nên tôi là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi nói với anh rất nhiều là không thể làm thế, nếu vậy, tôi sẽ chia tay. Lúc đó anh lại khóc lóc van xin tôi, anh hứa sẽ sửa.
Thật may là từ khi tôi làm chuyện đó, anh cũng không thể liên lạc với tôi nữa. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng cái tính người ăn vào máu anh rồi. Được một thời gian thì anh lại chứng nào tật ấy. Anh còn vay tiền của tôi rất nhiều, còn lấy cả xe của bạn thân tôi để cắm mà chưa đền được. Vì anh mà tôi cũng mất bạn luôn, anh còn cầu xin tôi gì nữa.
Ngày đó, tôi đòi bỏ anh nhưng anh lại dọa tự tử nếu như tôi làm chuyện đó. Yêu anh, thương anh nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi chán nản vì anh không chịu tu chí làm ăn. Nếu lấy anh về, tôi cũng chỉ khổ một đời. Vậy mà giờ anh cứ mang cái chết ra dọa tôi, tôi muốn bỏ cũng không xong. Tôi cũng sợ anh làm liều với lại, bản thân tôi vẫn còn yêu anh.
Nhưng mà gần đây, vì nhiều người nói và thấy anh đổ đốn quá, tôi quyết định chia tay. Lúc này, tôi không bận tâm tới anh nữa, tôi đổi số điện thoại, chuyển chỗ ở, chỗ làm và không liên lạc với anh nữa, kể cả facebook. Tôi muốn cắt hoàn toàn liên lạc của anh, không muốn có gì dây dưa với người đàn ông này. Vì tôi sợ, nếu như tôi không kiên quyết thì nhất định anh sẽ lại tìm cách níu kéo tôi. Làm sao tôi có thể làm như vậy, làm sao tôi có thể chấp nhận tình yêu này dù là tôi còn tình cảm với anh.
Thật may là từ khi tôi làm chuyện đó, anh cũng không thể liên lạc với tôi nữa. Chia tay anh, tôi thấy nhẹ cả người, cũng là một việc tốt, tôi vui vì đã bỏ được anh, người mà tôi từng yêu thương tha thiết. Đúng là chuyện bi đát, có ai trên đời bỏ được người yêu lại vui như tôi không, nhưng đúng là tôi vui thật, vì đã thoát được kiếp ngục tù.
Theo VNE
"OK, mình chia tay!"
Đối với anh, có thể câu nói ấy quá đỗi phũ phàng, và có chút khiến anh thất vọng.
Có lẽ, anh đã nghĩ, khi anh nói lời chia tay, em sẽ cầu xin anh, khóc lóc và níu kéo anh ở lại bên em. Nhưng không, em đã đồng ý ngay tức khắc, không chút do dự, đắn đo, suy nghĩ. Em đã từ chối rất có phong cách, phong cách của một đứa con gái như em!
Không phải như vậy là em không còn yêu anh, hay em cũng mong mỏi cuộc chia ly này. Em đã từng yêu anh quá nhiều, sống đi chết lại. Và cho đến giờ, tình cảm ấy vẫn vẹn nguyên. Em đã từng trao cho anh bao nhiêu tình yêu thương, sự chân thành và cả trái tim nồng ấm. Em cũng đã từng đặt niềm tin tuyệt đối vào anh, vì em hi vọng, sự chân thành sẽ đổi lấy sự chân thành.
Nhưng bao nhiêu lần em nhân nhượng thì anh có vẻ càng lấn tới. Anh khiến trái tim em vỡ vụn khi em biết anh đi theo người con gái đó. Em biết, ai cũng có lúc lầm lỡ, đàn ông thì càng không tránh khỏi chơi bời. Thế nên, khi anh đã qua đêm với cô ta trong nhà nghỉ, và khi anh hứa hẹn, thề thốt rằng, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh phạm lỗi với em, em đã tha thứ. Lòng em đau lắm, nhưng em nên tạo cho anh một cơ hội, cho anh sự hối cải. Ai chẳng có lúc mắc sai lầm, phải không anh, chính anh đã nói thế!
Lòng em đau lắm, nhưng em nên tạo cho anh một cơ hội, cho anh sự hối cải. Ai chẳng có lúc mắc sai lầm, phải không anh, chính anh đã nói thế! (ảnh minh họa)
Hai tháng sau khi anh mắc lỗi, anh quay lại yêu em nhiệt tình, nóng hổi. Anh hứa hẹn đủ thứ về tương lai, anh thề thốt, anh luôn miệng nói lời yêu thương. Nhưng với em, có chút gì đó gượng gạo, giống như anh đang gồng mình lên, cố gắng chứng minh bằng lời nói rằng anh yêu em, còn sự phản bội kia chỉ là nhất thời. Trong khi em đâu có oán thán, đâu trách than anh một lời nào, thậm chí là tha thứ cho anh vô điều kiện.
Nhưng chỉ được hai tháng, anh lại mắc một sai lầm nữa. Anh liên tục gọi điện cho cô người yêu cũ, nói là cô ấy cần anh giúp đỡ. Anh còn dặn dò em yên tâm rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Người ta khó khăn, cần anh giúp đỡ với tư cách bạn bè. Tại sao cô ấy lại chọn anh, liệu anh có đặt câu hỏi ấy không hay anh cố tình làm ngơ như không biết? Liệu cô ấy có mục đích gì với anh không, hay là cô ấy cũng muốn dụ dỗ anh?
Em thật tình cảm thấy bất lực, cảm thấy chán nản khi phải chấp nhận chuyện này. Anh à, nếu như anh không còn tình ý gì với cô ta, liệu anh có làm như vậy hay không? Có phải, anh đích thị là một kẻ trăng hoa? Anh nói em ích kỉ, hay suy diễn lung tung. Có người con gái nào lại chấp nhận cho người mình yêu đi gặp người cũ, rồi để cô ta tựa đầu vào vai anh mà khóc. Em có ngốc đến vậy không anh?
Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như này mà anh khiến em đau khổ. Em đã khóc hết nước mắt khi điện thoại cho anh. Em hỏi anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào không mà anh còn làm em buồn. Anh bảo anh biết. Biết vậy mà anh vẫn làm, có lẽ là em quá bao dung nên anh đang lợi dụng em phải không anh?
Và thực sự, em không còn nuối tiếc gì nữa, cũng không nên nuối tiếc. Bởi người đàn ông em yêu không hề coi trọng em. (ảnh minh họa)
Bây giờ, anh còn tự nhiên đến nỗi, đi bên cạnh em mà anh vẫn gọi điện cho người khác, mà là con gái, nói chuyện vui vẻ hết lời. Em hỏi là ai thì anh bảo &'bạn anh nhiều lắm, có nói em cũng không biết'. Vậy anh đang biến em thành thứ gì vậy anh?
Anh còn thản nhiên trêu gái trước mặt em, thực sự khiến em cảm thấy mệt mỏi và phiền muộn. Anh à, em đã chán ngấy cái sự chịu đựng, bao dung và hi sinh này rồi.
Đến nay, thấy em cáu giận nhiều, anh có vẻ cũng không muốn nhẫn nại nữa, anh đòi chia tay. Và anh ngạc nhiên như thế khi em trả lời đồng ý không một chút do dự phải không anh? "OK, mình chia tay", em đã nói vậy đấy!
Và thực sự, em không còn nuối tiếc gì nữa, cũng không nên nuối tiếc. Bởi người đàn ông em yêu không hề coi trọng em. Vả lại anh luôn tự tin thái quá vào mình, anh luôn nghĩ vì em quá yêu anh nên có thể nào em cũng tha thứ cho anh. Nhưng anh đã lầm. Cái gì cũng có anh ạ. Sức chịu đựng cũng có giới hạn. Anh nên biết điểm dừng. Từ nay chúng ta là người xa lạ, chúc anh hạnh phúc. Tạm biệt anh!
Theo VNE
Tôi chia tay em là đúng! Suốt cả tuần, tôi cứ suy nghĩ về chuyện đó, sợ rằng, nếu như em có làm chuyện gì dại dột thì tôi phải tính sao đây? Khi nói lời chia tay với em, tôi đa suy nghĩ rất nhiều. Tôi sợ rằng, khi tôi quyết định như vậy, em sẽ sốc và đau khổ, em sẽ cho tôi là một kẻ bội...