Mua tặng mẹ chồng bộ trang sức bằng vàng, tôi cứ tưởng cả nhà sẽ vui, ngờ đâu chồng lại nằng nặc đòi ly hôn: Dòng tin nhắn gièm pha
Tay tôi run rẩy đặt điện thoại về vị trí cũ, nhìn người chồng bấy lâu nay tôi luôn tin tưởng mà bật khóc nức nở.
Tôi học giỏi từ nhỏ và dường như mọi thứ tôi muốn đều có thể chinh phục dễ dàng. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng và trong suốt 4 năm học, tôi luôn đạt được học bổng. Ra trường, tôi nhanh chóng tìm được công việc tốt tại một công ty liên doanh, lương khá cao.
2 năm sau, tôi mới kết hôn với bạn trai từ hồi sinh viên khi cả 2 đã có công việc ổn định. Anh ấy là người thành phố, cao ráo và khá điển trai, bạn bè, người thân ai nấy đều ủng hộ chúng tôi hết lời.
Sau cưới, tôi với anh sống chung với gia đình nhà chồng. Cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng tôi cũng rất hạnh phúc, thế nhưng chỉ sau một thời gian mọi chuyện đã thay đổi, chồng tôi từ một người quan tâm chiều chuộng vợ, giờ đây lại thường xuyên tỏ thái độ bất mãn với tôi.
Là người cầu toàn, tôi luôn cống hiến hết mình để phát triển công ty nên lúc nào cũng bận rộn. Chỉ một thời gian sau, tôi nhanh chóng được công ty trọng dụng và thăng chức trưởng phòng kế hoạch. Còn chồng tôi lúc này anh vẫn là một nhân viên bình thường trong một công ty nhỏ.
Chính vì thế nên chồng tôi luôn thấy bản thân kém cỏi hơn so với vợ. Anh luôn thở dài nói với tôi: “Nhiều lúc nghĩ cũng chán vì không kiếm tiền giỏi bằng vợ”. Thấy chồng buồn tôi cũng cố gắng động viên anh, tôi bảo: “Chúng ta đã là vợ chồng, anh không cần phải đặt nặng vấn đề đó”. Tôi nói vậy để an ủi anh nhưng tôi hiểu, trong từng tiếng thở dài là lo lắng, nghĩ ngợi. Sợ chồng buồn, tôi luôn cố gắng làm mọi thứ, từ công việc đến bếp núc trong gia đình, để anh không phải đắn đo gì hết.
Ảnh minh họa. (Nguồn AI)
Video đang HOT
Cho tới cuối tuần trước, nhân ngày sinh nhật mẹ chồng, gia đình tôi ra ngoài ăn tối. Vì là ngày đặc biệt của mẹ nên tôi mua một bộ trang sức vàng tặng mẹ và chủ động thanh toán toàn bộ bữa ăn hôm đó. Mẹ chồng tôi thấy vậy thì vui mừng khen ngợi tôi hết lời trước mặt bạn bè và gia đình chồng.
Khi về đến nhà, bỗng dưng chồng giận dữ chỉ vào mặt tôi, anh nói: “Em làm như vậy để khoe mẽ tiền lương em kiếm nhiều hơn anh à? Anh thật sự không thể chịu nổi cảnh này nữa, anh không muốn mình bị người khác coi thường. Có lẽ chúng ta nên ly hôn thôi!”
Nói xong anh vùng vằng đi ra ngoài, tôi chết sững người. Không ngờ chỉ vì chuyện này mà chồng tôi làm quá lên như vậy, thêm nữa lúc thanh toán tôi cũng nói là tiền của cả hai, chứ tôi có nói là tiền riêng đâu mà anh lại giãy nảy lên.
Đêm đó tôi thao thức không ngủ được, nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng. Lúc này anh đã ngủ say, tôi nhìn chiếc điện thoại trên mặt bàn thấy tin nhắn gửi đến, đột nhiên lại muốn xem qua một chút. Vừa mở mục tin nhắn, tôi vô cùng bàng hoàng với những gì mình đang nhìn thấy.
Trong điện thoại là dòng tin nhắn giữa chồng và một cô gái tên Linh. Hóa ra, cô ấy là đồng nghiệp cùng công ty với chồng tôi. Dòng tin nhắn với nội dung khiến tôi phát hoảng: “Việc cô ấy làm cũng chỉ để sỉ nhục anh trước mặt mọi người thôi”. Tay tôi run rẩy đặt điện thoại về vị trí cũ, nhìn người chồng mà bấy lâu nay tôi luôn tin tưởng mà bật khóc nức nở.
Mấy hôm nay, tôi suy nghĩ về chuyện gia đình mà mất ăn mất ngủ, gầy rộc cả người. Tôi yêu chồng thật lòng và muốn chung sống với anh ấy. Gia đình chồng cũng đối xử rất tốt với tôi. Nhưng giờ chồng nghe lời gièm pha của người khác mà muốn ly hôn. Theo mọi người, tôi nên tiếp tục hay sớm ly hôn để giải thoát cho cả hai khỏi những bế tắc và mệt mỏi?
Chị tôi phải bỏ chồng chỉ vì câu chuyện cái nồi cơm điện cách đây 10 năm
Chị gái tôi năm nay vừa tròn 40 tuổi và cũng vừa bỏ chồng.
Chị tôi lấy chồng hơn 15 năm và có hai đứa con rồi, nhưng ý định bỏ chồng của chị đã kéo dài đến cả chục năm. Chị Thoa vẫn bảo nếu không phải vì thương hai đứa nhỏ thì chị bỏ thật, bỏ từ lâu rồi, bỏ không nuối tiếc.
Chị Thoa lấy anh Tuyên năm chị 25 tuổi, anh hơn chị 3 tuổi thôi nhưng anh chẳng khác gì một ông già từ thời ơ kìa với cái tính cách bảo thủ, gia trưởng nhưng lại cái gỉ gì gi cái gì cũng mẹ.
Hồi đó, ban đầu mẹ anh không muốn anh lấy chị Thoa, anh cũng định thôi nhưng về sau chả hiểu sao mẹ chồng chị lại tự nhiên đồng ý, thế là anh lấy chị thôi.
Chị tôi bảo ngày ý đáng ra phải nhận ra chồng mình là của nợ rồi chứ chẳng phải để đợi đến tận bây giờ. Nhưng được cái bù lại là anh thương con, cái gì cũng hai đứa con là nhất. Mẹ anh chửi vợ anh thế nào cũng được nhưng động vào con anh là anh giãy lên ngay. Mặc dù hai đứa đều là con gái.
Ở với nhau được năm nay thì mẹ chồng chị nghỉ hưu. Trước đó thì mẹ chị còn đi làm nên ở quê, nghỉ hưu xong thì bán nhà ở quê, chuyển lên thành phố mua nhà nên vợ chồng chị bị bắt phải về ở cùng. Và từ đó, tháng ngày lúc nào cũng muốn bỏ chồng của chị bắt đầu.
Vì nhà là nhà của mẹ chồng nên bà hở tí là giở giọng không có tao thì chúng mày ở gầm cầu, trong khi rõ ràng trước đó vợ chồng chị vẫn thuê nhà ở được bình thường mà.
Đến năm thứ 10 ở với nhau, vợ chồng chị Thoa gom góp mua được cái nhà chung cư. Thế nhưng mẹ chồng chị cấm hai đứa được phép ra ở riêng. Mà chồng chị thì theo chủ nghĩa mẹ nói cái gì cũng là đúng nên hai vợ chồng vẫn ở chung với bà.
Cách đây phải 10 năm rồi, hồi đó chị 1 nách hai đứa con, vẫn phải đi làm kiếm tiền, chiều về thì cơm cơm nước nước phục vụ mẹ chồng. Trong lúc ba đầu sáu tay như thế, có một lần duy nhất chị đặt cơm nhưng quên không bấm nút nồi cơm.
Sau khi nấu đồ ăn xong, dọn mâm xong, chị bê nồi cơm ra và phát hiện thì vội vàng đi cắm lại, bảo cả nhà đợi chút có cơm ngay. Ấy vậy nhưng mẹ chồng chị, hất nguyên mâm cơm đổ đầy đất, mặt lạnh tanh kêu đợi cơm chín thì nấu đồ ăn mới, đồ ăn cũ nguội không ai ăn được.
Chị nhìn sang chồng cầu cứu thì anh rể cắn tăm hất cằm bảo "nhìn cái gì mà nhìn". Thế là chị lại đi nấu lại từ đầu, hai đứa con đói khóc lóc ầm ĩ mà cả mẹ chồng lẫn chồng đều không ai trông cho.
Chuyện này chị nhớ mãi trong lòng, nó là vết sẹo của chị, nỗi uất hận của chị nên bảo chị quên làm sao được mà quên.
À nhưng không những chị nhớ như in chuyện quên bấm nút nồi cơm, mẹ chồng chị cũng không quên, bà nhớ dai ngang chị.
Kể từ đó, cứ ngồi vào mâm cơm là bà lại đem cái chuyện nồi cơm quên bấm nút từ chục năm trước ra để rỉa róc con dâu. Bà nói dai, nói dài rồi cũng có lúc thành nói dại.
10 năm sau cái vụ quên bấm nút nồi cơm ấy, chị quyết định bỏ chồng vì không chịu nổi mẹ chồng và cũng ngấy đến tận cổ ông chồng.
Đó là vào một bữa cơm, vừa bê bát lên thì mẹ chồng chị lại bắt đầu thao thao bất tuyệt chuyện 10 năm trước. Lần này hình ảnh của 10 năm trước lặp lại, mâm cơm bị hất đổ nhưng người hất là chị Thoa nhà tôi.
Tất nhiên khi hất đổ mâm cơm trước mặt mẹ chồng và chồng thì việc bỏ nhau là chị đã biết trước rồi. Bao nhiêu uất ức suốt từng ấy năm lấy chồng chị xả ra hết rồi tuyên bố thẳng thừng là ly hôn.
Lúc đầu mẹ chồng chị còn lôi hai đứa con ra dọa cơ nhưng hai đứa nó lớn cả rồi, chị Thoa bảo thích thì giữ lấy mà nuôi cả hai. Chị cũng biết ông chồng sắp cũ của mình thương con và chăm sóc được cho con nên chị cũng chẳng ngại gì.
Đấy, vậy là chị tôi bỏ chồng vì cái nồi cơm như thế đấy ạ!
Trước mặt mẹ chồng, chồng mắng một câu khiến tôi đau như cắt, chỉ muốn ly hôn rời bỏ anh ngay lập tức Nhiều khi tôi ngồi ôm con mà tủi thân đến phát khóc. Năm 28 tuổi tôi lấy chồng. Chồng tôi làm ngân hàng mức thu nhập trung bình hàng tháng cũng phải chục triệu. Đó là chưa kể tới những khoản anh kiếm được từ bên ngoài và những mối làm ăn khác. Ngày trước khi mới yêu nhau anh luôn quan tâm...