Một mình giữa rừng sâu, cô giáo hy sinh tuổi thanh xuân thắp ước mơ cho học sinh vùng cao
Cô giáo mầm non Nông Thị Hảo hy sinh tuổi trẻ để ở lại với thôn bản gieo chữ, thắp ước mơ cho hàng ngàn em thơ giữa đại ngàn Thạch An, Cao Bằng.
Từ thành phố Cao Bằng, vượt hơn 40km, men theo chân núi trên con đường gập gềnh gấp khúc, đến điểm Nặm Cáp, trường Mầm non Minh Khai (xã Minh Khai, huyện Thạch An, tỉnh Cao Bằng), câu chuyện, mảnh đời và tình người nặng hơn núi rừng của cô giáo mầm non Nông Thị Hảo (36 tuổi) khiến nhiều người rớt nước mắt.
Càng khó khăn càng yêu nghề
Lớp học nhỏ của cô giáo Hảo nằm đơn độc giữa núi rừng .
Năm nay là mùa xuân thứ 14 cô giáo Nông Thị Hảo bám bản. Cô xung phong vượt khó lên vùng cao dạy học khi vừa ra trường. Các em học sinh ở đây 100% là dân tộc thiểu số: Dao, Tày, Nùng. Trẻ không được giao tiếp với xã hội, nên vốn kiến thức về tiếng Kinh còn hạn chế. Vì vậy cô Hảo và các giáo viên khác phải học thêm cả tiếng của các dân tộc để có thể dạy học.
Trong những ngày gian khó gieo chữ, đồng hành cùng học sinh, cô Hảo chứng kiến không ít câu chuyện rơi nước mắt của học trò nghèo kiên trì tới lớp. Để tới trường nhiều em phải đi bộ 6 km rất khó khăn. Mùa đông giá rét, có em chỉ có 2 cái áo sơ mi để mặc, vừa ngồi trong lớp vừa run. Có học sinh tới lớp bằng đi bộ đường rùng, đường suối rất xa, có em nhà cách trường 8km. Học cả ngày nên trẻ mang cơm tới để ăn trưa. Cơm chỉ có muối vừa, rau đắng, cá mắm hay ít thịt, có những em ăn mì tôm sống. Mỗi lần nhìn học trò như vậy cô Hảo không cầm nổi nước mắt.
Cô giáo Nông Thị Hảo bám bản gieo chữ cho trẻ vùng cao hơn 10 năm.
Tưởng những khó khăn sẽ khiến cô chùn bước, nhưng ngược lại, càng thấu hiểu những khắc nghiệt của vùng cao, cô giáo càng yêu nghề, yêu trẻ hơn. Với cô Hảo được nhìn thấy học sinh đến trường mỗi ngày là món quà lớn nhất với cô. “Chọn nghề giáo viên do yêu nghề. Nếu ai cũng chọn nơi đô thị thì nơi khó khăn hẻo lánh này ai sẽ tới để mang chữ cho các em”.
Có lẽ vì suy nghĩ như vậy nên cô Hảo hay các thầy cô ở vùng cao này lúc nào cũng hiện diện với sự tươi vui và lạc quan. Họ không cho phép mình khổ hay khó khăn áp lực. Ngày họ dạy học, tối về soạn giáo án, hoặc tới nhà thăm gia đình học sinh.
Video đang HOT
Cô Hảo chia sẻ, tới trường được trò chuyện và ngắm nhìn học sinh khiến cô phần nào vơi đi bớt nỗi nhớ nhà, nhớ con của cô.
“Nhớ con, nhớ chồng lắm. Đi dạy xa chỉ tranh thủ cuối tuần 1, 2 ngày bên gia đình. Cũng may mọi người trong gia đình hiểu và thông cảm cho tôi. Nhiều lúc nhớ con thì cũng chỉ biết mang ảnh ra ngắm”, cô Hảo rơm rớm nước mắt.
Những đôi mắt trong sáng, nụ cười hồn nhiên của học trò chính là động lực tiếp thêm sức mạnh cho cô giáo trẻ Nông Thị Hảo, vượt qua khó khăn mà hoàn thành việc gieo con chữ cho học sinh mầm non.
Sự hy sinh thầm lặng của cô, chồng và con cô bao năm qua không gì diễn tả được hết. Bởi cô đã hy sinh cả thanh xuân vì lửa nghề và nhiệt huyết cõng con chữ lên đồi cho các cháu dân tộc vùng cao. Cuộc sống của giáo viên bản tuy đơn giản nhưng không hề tầm thường.
Điện, nước, sóng điện thoại là thứ xa xỉ
Nếu phong anh hùng hay chiến sĩ thi đua thì có lẽ cô giáo mầm non nơi đây là những người đầu tiên trong danh sách. Giữa bốn bề chỉ cây và núi, cuộc sống người giáo viên thiếu thốn trăm bề.
Cô giáo Nông Thị Hảo đang dạy học trò viết chữ, đánh vần và nhận biết con số.
Ngay cả những thứ tưởng đơn giản nhất cũng không có, là: sóng điện thoại, sóng truyền hình, nước sinh hoạt, điện, cơ sở vật chất. Nước sinh hoạt được coi là thứ rất xa xỉ, các cô chỉ còn cách tận dụng mọi nguồi nước, nước khe, nước mưa, nước xin nhà dân cách xa vài km về dùng.
Làm việc xa nhà, sống giữa bản nghèo, mà còn không có sóng điện thoại, nên khi nhớ con, muốn nghe giọng nói của con, cô Hảo phải chạy lên đồi, hay chạy ra chỗ có sóng dò trước đó mới liên lạc được.
Con chữ có nặng không mà hành trình mang con chữ tới bản lại gian nan tới thế. Hành trình ấy không chỉ được đo đếm chiều dài những quãng đường, mà hơn hết là tâm huyết, lòng yêu nghề với các em học sinh vùng cao.
Sự cô lập giữa núi rừng hoang vu, trăm bề khổ nhưng không làm nhụt chí người giáo viên mầm non ấy. Cô cứ túc tắc sống. Cô dạy trẻ với sự nhẫn nại và tình thương mà không ai có thể hình dung nổi.
Góc học tập nhỏ của lớp, đều rất đơn sơ và đa số là đồ dùng tự làm.
Những đồ dùng phục vụ học tập được cô tự tay làm, từ con thỏ, con cá đến những đồ chơi ngoài chơi, ném ống, tung cầu đều rất tỉ mỉ và khéo léo. Cô truyền hồn và cảm hứng tới vào đồ chơi để các cháu thích thú và chăm chỉ tới trường mỗi ngày hơn.
Phương pháp dạy học mới cũng được cô tiếp thu trau dồi qua việc trao đổi kinh nghiệm giữa đồng nghiệp, sáng tạo các trò chơi, bài hát gần gũi với dân tộc vùng cao tạo điều mới mẻ, thu hút cho trẻ khi học. Có lẽ như vậy mà sĩ số các lớp luôn đầy đủ.
Không ngại khó, ngại khổ, cô Hảo vẫn miệt mài ngày ngày quan tâm, dạy bảo, ân cần bên học sinh thân yêu của mình mà quen với khó nhọc núi rừng trên mảnh đất Cao Bằng.
“Con đường nào để các em thu nạp kiến thức làm chủ cuộc đời, con đường nào để đem đến một tương lai tươi đẹp hơn cho vùng đất này”, câu hỏi ấy cũng là trăn trở của cô Hảo, mà đúng hơn là của xã hội.
Đem được “con chữ” đến cho học sinh vùng cao, thực hiện phổ cập giáo dục mầm non cho trẻ em 5 tuổi, các cô phải hy sinh tuổi trẻ, đời sống tinh thần, vượt qua những khó khăn trở ngại cuộc sống, thậm chí nhường cơm sẻ áo, đồng hành với học sinh.
Theo VTC
Nhọc nhằn cõng chữ lên non
Gần 2 giờ đồng hồ băng qua con đường đầy đất đỏ, chúng tôi mới đến được với làng Khe Chữ, xã vùng cao Trà Vân, H. Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam.
Ngôi làng hiện ra trước mắt với những ngôi nhà vững chãi mọc san sát nhau. Đặc biệt nhất là ngôi trường dành cho các em học sinh nơi đây, giờ đã được xây mới, khang trang, đẹp đẽ hơn trước rất nhiều. Ngôi trường ấy có một cô giáo không ngại gian khó, đã 10 năm miệt mài đem con chữ đến cho trẻ em vùng cao.
Đường đến làng Khe Chữ đầy gian nan, nhưng cô giáo Võ Thị Kinh vẫn quyết tâm bám lớp, bám trường.
Gian nan thử sức
Chúng tôi tìm đến ngôi trường ấy và bắt gặp cô giáo Võ Thị Kinh (42 tuổi, ở H. Tiên Phước, tỉnh Quảng Nam) đang dạy cho học trò viết nắn nót từng chữ. Bên ngoài trông mảnh khảnh, nhỏ bé nhưng khi tiếp xúc chúng tôi nhận thấy bên trong cô giáo nhỏ nhắn ấy lại tràn đầy nhiệt huyết.
Năm 2009, cô giáo Võ Thị Kinh được ngành Giáo dục tỉnh Quảng Nam phân công đến với điểm trường Khe Chữ dạy học - một điểm trường dành cho học sinh Mầm non và Tiểu học ở vùng sâu, vùng xa của huyện miền núi Nam Trà My. Lúc ấy, tâm trạng của cô vui buồn lẫn lộn. Cô Võ Thị Kinh nhớ lại: "Thời gian đầu đi dạy, cô phải mất hơn 3 tiếng đồng hồ, từ trung tâm xã Trà Vân, đi bộ băng qua con đường mòn gồ ghề, đầy sỏi đá, mới có thể đến được điểm trường nơi đây. Ngoài ra, việc phải mang vác hơn 40kg thực phẩm và nước uống để bám trường thực sự là một thách thức lớn đối với một cô giáo trẻ. Không những thế, có lúc phải hết một học kỳ, cô mới có thể trở về miền xuôi thăm gia đình". Ngoài những khó khăn về địa hình đồi núi, cô còn gặp phải muôn vàn khó khăn trong việc giảng dạy, vì 100% học sinh nơi đây đều là đồng bào dân tộc thiểu số, để giảng cho các em hiểu được bài học là việc làm rất khó. Và việc vận động các đến trường còn là một nhiệm vụ khó khăn hơn nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhiều lúc, cô đã nản chí, muốn từ bỏ tất cả để trở về miền xuôi, tìm kiếm một công việc nhẹ nhàng, đỡ vất vả hơn. Mỗi lần như vậy, cô lại dằn vặt suy nghĩ, phần vì nỗi nhớ nhà, phần vì không nỡ xa đám trẻ. Cô Võ Thị Kinh quyết tâm học tiếng đồng bào để có thể gần gũi và truyền đạt kiến thức dễ dàng hơn cho các em học sinh. Và cô cũng dần thay đổi đi cách dạy thông thường.
10 năm gieo mầm ước mơ
Trải qua khoảng thời gian hơn 10 năm dành cho sự nghiệp "trồng người", đối với cô Võ Thị Kinh khoảng thời gian ấy đã hằn sâu vào trong tâm trí với đầy ắp những kỷ niệm mà có lẽ cô sẽ không bao giờ quên. Hình ảnh cô trò cùng nhau quây quần bên bếp lửa sưởi ấm, hay một bữa ăn chỉ có măng rừng và ốc cũng thật gần gũi và đáng quý biết bao.
Từ sau đợt sạt lở kinh hoàng tại làng Khe Chữ cũ vào năm 2017, nỗi đau thương, mất mát ngày nào của người dân nơi đây đang dần nguôi ngoai. Thay vào đó, họ luôn có niềm tin, niềm khát khao mãnh liệt về một cuộc sống tốt đẹp. Giờ đây, tại ngôi làng mới, tiếng đánh vần, đọc bài ê a từ ngôi trường vang lên vọng khắp cả núi đồi. Điều đó như báo hiệu rằng một cuộc sống tươi mới đang đến với những người dân nơi đây. "Dù có cơ hội để chuyển về miền xuôi công tác, nhưng sau thời gian dài bám bản, tôi cảm thấy như mình cần phải ở lại đây, phải có trách nhiệm hơn đối với các em học sinh, bởi bọn trẻ còn nhiều thiếu thốn, chúng cần phải được yêu thương và chăm sóc nhiều hơn. Chính vì vậy, tôi đã quyết định sẽ tiếp tục ở lại đây, đem hết công sức, quyết tâm cống hiến cho sự nghiệp giáo dục vùng cao", cô Võ Thị Kinh chia sẻ.
Chuyện học ở vùng cao là vậy, các thầy, cô giáo đã cống hiến gần như cả tuổi thanh xuân của mình để tình nguyện gắn bó với vùng cao, làm công việc "cõng chữ lên non", cứ như một chữ duyên vậy. Cũng từ những ngôi trường trên vùng cao này, bao nhiêu thế hệ là con em đồng bào dân tộc thiểu số, nay đã trưởng thành, một số đi làm ăn xa, một số đã có công việc ổn định...
T.TĨNH - K.CHƯƠNG
Theo cadn
Thắp sáng ước mơ cho những đứa trẻ trên đỉnh Hò Lù Hò Lù là một trong những xóm nghèo nhất của xã Khánh Xuân, huyện Bảo Lạc (tỉnh Cao Bằng). Xóm cách trung tâm xã 16 km, đường đi lại khó khăn, điều kiện tự nhiên khắc nghiệt, thiếu đất sản xuất, người dân ở đây chỉ trồng một vụ ngô. Hàng năm, người dân thiếu lương thực, nước sinh hoạt từ 3 -...