Mẹ chồng tối nào cũng bắt đi mua ngô luộc, đến khi nhìn sang sọt rác trong phòng bà, tôi cay đắng phát hiện mưu đồ xấu xa
Một tối đi vào phòng mẹ chồng dọn dẹp giường chiếu, tôi ngây người khi nhìn thấy những bắp ngô còn nguyên nằm trong sọt rác.
Tôi lấy chồng được 3 năm. Bé đầu lòng nhà tôi năm nay đã hơn 2 tuổi. Ngay sau đám cưới, vợ chồng bảo nhau lên thành phố lập nghiệp. Những ngày đầu chân ướt chân ráo lên thủ đô, chúng tôi thuê trọ. Vì muốn tiết kiệm tiền, chồng tôi chỉ thuê căn phòng có 20m2.
Tôi còn nhớ như in, vào những ngày hè nóng như đổ lửa, 3 người nhà tôi trằn trọc trong 1 không gian chật hẹp, không có điều hòa. Hôm nào nóng quá, bức bối không ngủ được thì chồng mới chịu mua 1 túi đá 5kg về, để trước quạt cho hơi mát phả vào người. Con trai tôi thì không tăng được cân nào trong suốt mấy tháng hè, bởi nóng nảy, thằng bé chẳng chịu ăn. Cả ngày chỉ uống nước cầm hơi, bắt mẹ phe phẩy cái quạt…
Cũng may trời thương, sau 3 năm vợ chồng chăm chỉ làm lụng rồi vay mượn tứ phương, cuối cùng chúng tôi có thể mua nhà riêng cho mình. Tuy không rộng rãi và vẫn phải trả nợ 1 ít, nhưng vẫn còn hơn việc phải sống trong căn phòng khép kín 20m2 kia.
Chuyển sang nhà mới được 1 tháng thì mẹ chồng khăn gói từ quê lên đòi ở cùng. Bà lấy lý do muốn ở đây trông cháu cho chúng tôi tập trung làm ăn. Tôi không thích điều này. Bởi con tôi lớn rồi, hiện tại bé cũng đã đi học nhà trẻ. Buổi tối thì có tôi ở nhà. Ngày xưa lúc cháu còn nhỏ, vợ chồng vất vả kiếm tiền, tôi định gửi con về quê nhờ mẹ chồng trông giúp. Nhưng bà giãy nảy lên, nhất quyết không chịu! Bây giờ lại nhất quyết đòi lên đây.
Mẹ chồng nào có chịu trông cháu. Bà lên suốt ngày hoạnh họe, bắt bẻ con dâu thì có! Hôm nào mẹ chồng tôi cũng đòi ăn ngon. Bà thích ăn thịt, rất ghét ăn cá và gà. Nhiều hôm tôi đổi bữa cho cả nhà đủ chất, y như rằng mẹ chồng vùng vằng không chịu ăn cơm. Bà mắng tôi không biết đi chợ, không biết nấu nướng… Nhiều hôm tức quá, tôi có cãi lại vài câu, thì chồng lập tức bênh mẹ. Anh nói rằng tôi có thể làm 2 món mặn, 1 món thịt cho mẹ và 1 món cá cho cả nhà, chẳng qua là tôi kẹt sỉ với mẹ chồng nên mới thế. Nghe có ức không cơ chứ!
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Thế rồi gần đây, mẹ chồng thường xuyên thèm ăn ngô luộc. Oái oăm thay, cứ nửa đêm bà mới đòi ăn và chỉ yêu cầu tôi đi mua! Nghĩ mẹ chồng thích ăn ngô, tôi mua chục bắp ngô để ở bếp. Nhưng bà không đụng tới. 10 bắp ngô đó sau bị hỏng phải bỏ đi. Mẹ chồng nói, chỉ thích ăn ngô người ta bán, chứ ngô con dâu luộc sống sượng lắm.
Hơn 3 tháng nay, ròng rã đêm nào tôi cũng phải đi mua ngô luộc phục vụ mẹ chồng. Hàng bán ngô nào có gần, cách nhà những 2km. Đi bộ không được, tôi lại lích kích lôi xe máy ra để đi. Tôi cứ nghĩ mẹ chồng sẽ ăn ngon miệng, nào ngờ hôm qua dọn dẹp phòng bà tôi mới ngớ người.
Ngô tôi mua về, mẹ chồng chẳng đụng tới. Bà ném luôn vào sọt rác. Chắc không nghĩ con dâu vào phòng, nên bà chưa vội mang đi đổ. Tôi tức quá, bê luôn sọt rác ra giữa nhà làm ầm ĩ lên. Mẹ chồng quái tính, chẳng thèm xin lỗi tôi lại còn nói thế này: “Ừ đấy, tôi không thích ăn ngô nhưng cứ bắt chị phải đi mua đấy. Thì sao? Con dâu nhà người ta hiếu thảo, dù bố mẹ chồng có bắt trèo đèo lội suối cũng sẵn lòng. Con dâu nhà này chỉ cãi là giỏi.
Chị biết sao tôi lại đòi ăn ngô không? Vì tôi muốn chị tha cho con trai tôi đấy. Lên đây với con trai, tôi nẫu ruột nhìn nó vừa đen vừa gầy, chị thì béo tốt phây phây ra. Tốt mái hại trống chứ báu bở gì. Kinh tế chưa đủ, giờ có đứa con nữa thì người khổ vẫn là con trai tôi…”.
Nghe đến đây tôi “cạn lời” với mẹ chồng. Hóa ra mục đích bà đòi lên thành phố là muốn giám sát chuyện con cái của vợ chồng tôi. Cứ nghĩ chồng nghe chuyện sẽ bênh vợ, ai ngờ anh thêm câu: “Mẹ nói cũng có ý đúng của mẹ. Em nên nghe lời, thay vì to tiếng, xích mích không hay”.
Tôi chán nản bỏ về phòng ngủ, không nói thêm câu nào. Tôi trách mẹ chồng 1 thì trách chồng 10. Anh là người rõ nhất vợ mình ra sao? Vậy mà anh nói câu đó, y như kiểu tôi hành hạ anh không bằng?
Tranh thủ về ngoại dịp nghỉ lễ, ngày lên thành phố thì sững sờ thấy quần áo của tôi bị bỏ ở ngoài cổng còn mẹ chồng thì đi hỏi vợ cho con trai
Mẹ chồng tôi hồ hởi hỏi bác hàng xóm về cô cháu gái 32 tuổi, rằng cô ta đã có mối nào hay chưa để bà hỏi vợ cho con.
Từ đầu năm đến giờ bận công việc tôi chưa có thời gian về ngoại thăm bố mẹ. Đợt này tranh thủ dịp lễ 30/4-1/5 được nghỉ 4 ngày, tôi thu xếp mọi việc đưa 2 đứa nhỏ về ngoại chơi với ông bà. Lâu không về bố mẹ cứ nhắc suốt, lũ trẻ cũng nhớ ngoại. Nghỉ 4 hôm, nhưng chồng tôi lại không về. Anh bảo mẹ con tôi cứ về, anh ở đây còn lo nhà cửa, nhỡ em chồng có đẻ thì còn đưa nó đi viện.
Hằng - em chồng tôi cưới được 1 tháng thì chồng nó đi nước ngoài. Sợ ở nhà chồng buồn, chồng nó xin bố mẹ cho Hằng về ngoại, nhờ bố mẹ tôi chăm sóc. Hằng là người dễ tính, thảo lảo. Mặc dù là chị em dâu, nhưng nó cái gì cũng dành cho tôi, trò chuyện với tôi. Hai đứa nhà tôi lúc bé đều do cô chăm, đỡ đần suốt. Hằng quý cháu và hay mua đồ cho tụi nhỏ lắm.
Còn nửa tháng nữa là cô Hằng đến ngày dự sinh, mẹ con cô ấy vẫn khỏe mạnh bình thường nên không có gì lo lắng. Tôi xin bố mẹ chồng đưa cháu về ngoại mấy hôm, bố chồng thì đồng ý nhưng mẹ chồng thì không đồng tình. Bà bảo, em sắp sinh rồi, không ở nhà đỡ đần nó còn đi đâu. Mẹ nói thế chứ cô ấy nửa tháng nữa mới đẻ, không có tôi thì cũng có bố mẹ, nhà chồng em nó còn lo gì chứ.
Kệ mẹ chồng phản đối, tối 29/4 đi làm về tôi bắt taxi đưa con về nhà ngoại chơi. Về được 2 hôm thì chồng nhắn tin Hằng đi đẻ đêm qua, nó vỡ ối nên sinh sớm hơn dự kiến. Con bé phải đẻ mổ, cũng vất vả nhưng được cái mẹ và bé đều bình an, cu con được 3,1kg. Đằng nào cũng đã về quê rồi, tôi ở chơi nốt rồi mấy bữa nữa lên chăm em chồng sau. Ở đó đông người, bà nội, bà ngoại chăm đủ cả, tôi có về hay không cũng chẳng quan trọng.
Hết kỳ nghỉ lễ, tôi đưa con lên thành phố, về nhà chuẩn bị đi làm đi học. Vậy mà vừa xuống xe, tôi đã hoang mang khi thấy túi đồ của tôi để ở ngoài cổng. Mở ra, tất cả đều là quần áo, đồ đạc của tôi. Tôi mới đi có mấy hôm, ở nhà đã có chuyện gì thế này. Chẳng lẽ thấy tôi về quê, mẹ chồng liền đuổi thẳng tôi hay sao? Mông lung về chuyện này, tôi vào nhà thì thấy mẹ chồng đang ở dưới bếp nấu cơm, bác hàng xóm cũng ngồi đó chơi.
Mẹ chồng tôi hồ hởi hỏi bác hàng xóm về cô cháu gái 32 tuổi của bác ấy, rằng cô ta đã có mối nào hay chưa để mẹ hỏi vợ cho con. Bác ấy cũng bất ngờ trước lời mẹ nói và từ chối vì chồng tôi vẫn đang vợ con, cô ấy cũng chẳng chịu. Mẹ chồng tôi tặc lưỡi than vãn với hàng xóm: "Con dâu nhà này chán quá, không biết lo việc gì, em chồng đẻ thì bận đi chơi. Chỉ biết trước nó đẻ, cái Hằng túc trực chăm từng tí một, bây giờ nó thì tảng lờ. Thứ con dâu như thế tôi phải thay thôi bà à" .
Lặng người khi biết lý do mình bị mẹ vứt đồ ra ngoài đường, tôi dắt 2 đứa nhỏ rời khỏi nhà mà nước mắt rơi lã chã. Gọi điện thoại cho chồng, tôi than trách anh đủ kiểu. Nhưng chồng tôi khẳng định không có chuyện đó, chỉ là do tôi hiểu lầm thôi. Theo anh về nhà, chồng hỏi thẳng mẹ tại sao lại làm như thế với tôi. Chuyện em chồng đẻ vợ không có ở nhà bà đâu phải làm đến mức ấy.
Bà thở dài bảo: "Bố mẹ thăm lúc nào chẳng được, em nó đẻ được 1 - 2 lần, lúc sinh tử cần chị em thì mất tích. Tôi mới đe thế thôi, chứ chị ấy còn vô trách nhiệm với nhà chồng thì tôi bắt anh bỏ vợ lấy vợ khác thật chứ chẳng đùa đâu. Lần đầu tôi cảnh cáo, lần thứ 2 tôi làm thật đấy" . Tôi im lặng và chỉ nói được lời xin lỗi mẹ chồng, nhận sai về mình. Chuyện này tôi cũng có lỗi sai của mình, vì sự hời hợt vô tâm mà tôi mới thế.
Lấy chồng, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng thật là mệt mỏi. May cô Hằng xuề xòa không nghĩ gì, nhưng mẹ chồng tôi cứ luôn quan trọng hóa vấn đề khiến tôi đau đầu vô cùng. Bây giờ bà ra chỉ thị, bà cho tôi về ngoại tôi mới được về không bà đuổi thẳng. Tôi thấy căng thẳng quá. Tôi phải làm gì đây khi sống chung với mẹ chồng lại còn chịu sự chỉ giáo của bà?
(Xin giấu tên)
Mẹ chồng cho 200 triệu mua nhà, tôi bĩu môi chê ít, 1 lần vô tình nhìn mâm cơm bà ăn mà khóc nghẹn Tôi vẫn trách chồng rằng mẹ anh cho được có 200 triệu mua nhà, trong khi căn hộ trị giá cả mấy tỷ bạc. Mẹ chồng tôi có 3 người con trai, nhưng chẳng đứa nào chịu ở quê, tất cả đều lũ lượt lên thành phố lập nghiệp. Mặc dù buồn nhưng bà vẫn tôn trọng quyết định của các con. Còn...