Máy tính, tao thực sự thua mày!
Tôi sẽ dán lên trên cái máy tính của anh ta mảnh giấy “tao thực sự thua mày rồi!” Hôm qua chỉ vì muốn chồng đi ngủ sớm mà tôi cứ canh giờ nhắc nhở, hậu quả chúng tôi cãi nhau một trân rất to và dẫn đến một sự việc nghiêm trọng.
Chẳng ai không mong muốn có được hạnh phúc gia đình. Tôi cũng vậy và tôi cũng cố gắng. (ảnh minh họa)
Chuyện tôi muốn chồng tôi đi ngủ sớm cũng chỉ để anh ta bớt dán mắt vào cái máy vi tính (đã ôm cả ngày) và cũng để giữ gìn sức khỏe cho anh ta. Mà cũng có sớm gì lắm đâu. 11h đêm đi ngủ cũng là hợp lý thôi mà. Vậy mà anh ta không chịu, dù tôi ngày nào cũng nhắc. Thật buồn!
Bây giờ ngồi nghĩ lại tôi thấy rằng nếu tôi không quan tâm đến việc anh ta đi ngủ lúc mấy giờ thì có lẽ chúng tôi đã không cãi nhau. Muốn thay đổi một người là điều rất khó. Chi bằng thay đổi mình trước. Thay vì lo lắng suốt ruột nhắc nhở anh ta thì tôi cứ lên giường đ.ánh một giấc thật no nê cho tới sáng mai. Vừa tránh được cãi nhau, vừa có lợi cho bản thân tôi. Vì vậy sau một trận cãi nhau và khóc lóc, tôi đã ghi lên cuốn lịch bàn rằng “Khi sự quan tâm của bạn làm ai đó khó chịu thì cách tốt nhất là hãy vui vẻ chấp nhận và dành sự quan tâm đó cho nhiều niềm vui khác trong cuộc sống.” Nếu lời nói của tôi bị anh ta k.hinh r.ẻ bằng những từ “lải nhải”, “dỏng mỏ”, “lắm trò” thì tôi hãy dành những lời nói đó để trò chuyện với bạn bè có tốt hơn không. Nếu nước mắt của tôi là sự bất lực trước thái độ ngông cuồng, gia trưởng của anh ta, mà còn bị rẻ rúng là “diễn trò” thì thà tôi dành nước mắt đó cho một bộ phim Hàn Quốc còn hơn. Hãy để dành những giọt nước mắt của bạn cho những điều đáng giá!
Chẳng ai không mong muốn có được hạnh phúc gia đình. Tôi cũng vậy và tôi cũng cố gắng. Trong một tháng rưỡi qua tôi luôn là người tự nhủ với lòng mình “Mặc kệ, đừng quan tâm đến những lời nóng nảy của anh ta, nhịn đi, đừng có đáp trả…” Nhưng cho đến hôm qua, khi mà tôi chỉ muốn một điều tốt đẹp cho anh ta thì anh ta lại sửng cồ lên cứ như bị tước mất một quyền lợi gì to tát lắm. (Mà quyền lợi đó chính là được ngồi chat bâng quơ với bạn bè cho đến 1,2 h sáng. Ngày nào cũng vậy ! ) Đến mức độ đó thì tôi không kiềm chế được nữa. Quá quắt ! Cái cảnh tượng hai con người ngồi xoay lưng lại với nhau, mỗi người cặm cụi ngồi ôm một cái máy tính từ sáng đến tối, vui, buồn với cái thế giới riêng của mình, có lẽ chỉ diễn ra ở các tiệm điện tử, internet, chứ đã là người một nhà, hơn nữa lại là vợ chồng thì sao có thể chấp nhận được?!
Hôm nay, tôi – một người vợ, đành chấp nhận : về giá trị tinh thần tôi còn thua cả một cái máy tính. Nó kết nối anh với cả thế giới, còn tôi chỉ là một người bạn cùng nhà nhạt nhẽo, vô vị, không thể sánh bằng. Và tôi phải chấp nhận điều đó như còn phải chấp nhận nhiều nghịch lý khác trong cuộc đời làm vợ, nếu muốn giữ mái ấm gia đình, dù dưới mái ấm đó chưa chắc mình đã hạnh phúc. Tôi sẽ không quan tâm tới anh ta nữa, muốn làm gì thì làm, hãy cứ vui vẻ với cái thế giới của riêng anh đi và tôi có lẽ cũng phải tìm kiếm cho tôi một thế giới của riêng mình. Phớt lờ hắn ta đi và hãy tìm những niềm vui sống khác.
Tóm lại:
Chồng tôi: Không phải dân IT nhưng là người dính lấy cái máy tính 24/24, hễ đi đâu về công việc đầu tiên của anh ta là bật máy tính lên trước đã, chuyện gì thì cũng tính sau. Tôi rất thông cảm cho công việc của chồng là phải luôn ngồi máy tính nên chỉ đặt ra một yêu cầu duy nhất là tắt máy đi ngủ vào lúc 11h đêm. Chẳng ai đi bàn công việc sau giờ đó cả.
Tối nào tôi cũng phải nhắc chồng tắt máy đi ngủ sớm, đi tắm sớm để giữ sức khỏe.
Video đang HOT
Tôi tin rằng tôi làm việc đó là hoàn toàn hợp lý vì nó tốt cho anh, chứ tôi đã không được lợi lộc gì còn mang tiếng “lải nhải”.
Nhưng hầu như ngày nào tôi cũng phải nằm một mình chờ chồng trong nỗi hậm hực. Tranh thủ nán lại với cái máy thêm được giây nào là hạnh phúc đối với anh ta giây đó. Thật khó khăn để anh ta có thể chia tay cái thế giới của mình.
Những biện pháp của tôi đã đưa ra:
- Sau 11h đêm sẽ rút nguồn máy tính. Tuy nhiên anh ta kịch liệt phản đối. Dù sao tôi cũng tôn trọng anh ta và không muốn biện pháp mạnh này làm chúng tôi cãi nhau long trời lở đất nên đành dùng phương án khác.
- Sau 11h đêm không tắt máy thì không cho l.àm c.huyện đ.ó. Anh ta vẫn không sợ. Vì anh ta mạnh hơn nên luôn dùng bạo lực để trấn áp tôi.
- Sau 11h đêm không tắt máy sẽ bị phạt 50.000đ/giờ. Tối hôm qua khi cãi nhau, anh ta đã giật lấy tờ điều luật đó xé rách và quăng vào thùng rác.
Cho nên bây giờ tôi sẽ dán lên trên cái máy tính của anh ta mảnh giấy “tao thực sự thua mày rồi !” Và dắt xe đi ra khỏi nhà.
Theo VNE
Bị anh trai đ.ánh vì l.ột đ.ồ đóng clip phản cảm
Trở về nhà không tìm thấy Hiền, Minh đi vào phòng và đốt một điếu thuốc, trầm ngâm. Lâu rồi anh mới thấy Hà Nội về đêm. Hà Nội thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Nghĩ lại lời ba dặn: "Mẹ đi sớm giờ đến lượt ba, con thay ba chăm sóc cho 2 đứa em nên người. Như thế ba mới yên tâm nhắm mắt được con ơi!"
Minh là con cả trong gia đình mồ côi bố mẹ. Một mình Minh nuôi 2 đứa em gái ăn học nên người. Kể từ khi bố mẹ mất tới nay cùng đã gần 10 năm rồi. Hai đứa em minh đều đã trưởng thành. Một đứa giờ là sinh viên năm thứ 3, còn một đứa đang lớp 12. Cả hai đứa đều ngoan ngoãn, xinh đẹp, giỏi giang.
Minh năm nay cũng đã 33 t.uổi rồi, cũng đã trải qua một mối tình hồi sinh viên. Kết quả sau 3 năm yêu nhau của Minh là một lá thư vỏn vẹn 3 dòng chữ: "Anh và em là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ có một điểm chung. Em có thể hiểu được quỹ đạo đường thẳng của anh. Nhưng ba mẹ em thì khác. Và em không thể làm khác được.". Và cũng 2 tháng sau, người yêu Minh đi lấy một anh chồng giàu có.
Minh tự an ủi mình bằng sự trưởng thành của hai đứa em gái. Nhưng rồi Minh đau lòng biết chừng nào khi thấy nhận được tin nhắn của người yêu cũ:"Anh Minh ran gay ngoài ngõ gần nhà em ngay. Cái Hiền nó đang c.ởi t.ruồng ngoài phố đấy". Minh luống cuống lấy xe chạy ra, sự việc quả đúng như vậy. Cái Hiền mặt bự phấn, vừa đi vừa uốn éo l.ột q.uần áo ném tứ tung. Anh c.hết đứng mấy giây.
Chen chúc nhanh vào đám cười đang hò reo, kẻ cười nhạo, người chụp ảnh. Minh quát lớn:"Hiền, mặc quần áo vào rồi lên xe anh chở về". Một thằng choai choai không rõ là nam hay nữ léo nhéo: "Ơ anh ơi! Chúng em đang quay Clip Anh không đòi quà anh à". Minh không kìm được bực tức: "Có biến đi không, tao chưa cho mày một bạt tai vì tội dụ dỗ em gái tao đấy. Biến mau". Chưa dứt lời thì một thằng to bự, mặc áo đồng phục chạy đâu tới: "Ơ, cái ông Kim Tan ở đâu chạy ra hôi của vậy".
Đã bực em gái lại còn thêm mấy thằng dở hơi, nói năng xằng bậy không đâu vào đâu. Minh quay sang quát Hiền: "Nhanh lên". Hiền chỉ vội choàng cái áo khoác dài rồi lên xe.
Đi được khoảng 200m Minh vẫn còn nghe thấy tiếng lao nhao của mấy thằng loai choai: "Ơ, Hiền ơi, đã xong đâu mà về. Hiền ơi!", " Bực mình thật đấy, ở đâu ra cái ông Kim Tan đấy nhỉ? Hỏng bét cả việc."
Về đến nhà Minh không nói gì mà đi vào phòng nằm. Cái Hiền lẽo đẽo theo sau, giận dỗi ra mặt: "Anh chỉ giỏi làm em mất mặt thôi à! Vì em xinh nên bọn nó mới mời em tham gia thôi đấy. Với cả em cũng chỉ muốn có chút nổi tiếng để sau này dễ kiếm việc,..".
Nghe đến đó, Minh không thể nhịn được nữa. Anh đứng dậy cho Hiền một cái bạt tai:
- Em nghĩ thế nào mà đi làm mấy cái trò đó. Anh vất vả lo cho em ăn học, anh chỉ mong em phấn đấu, chọn cho mình một trường Đại học, một con đường đúng đắn. Đổi lại, em đi theo mấy thằng loai choai cùng lứa để đi làm cái trò xấu hổ đấy à. Em có biết, hành vi của em là tiếp tay cho những kẻ xấu, đ.ồi b.ại không? Hằng ngày, có bao nhiêu vụ t.rẻ e.m bị c.ưỡng b.ức em tính được chứ. Anh không muốn em gái anh trở thành mục tiêu xấu của mấy cái trò đó. Còn em không nghe lời anh thì hãy ra khỏi nhà này đi.
Em thực sự xin lỗi vì em không muốn nhìn thấy anh buồn
Bị Minh đ.ánh cái Hiền khóc gào lên và bỏ chạy ra khỏi nhà. Trước khi đi, nó không quên dọa dẫm Minh: "Rồi anh sẽ ân hận vì anh đ.ánh em đó". Minh cũng giận nên không ngăn cản nó.
Anh vào rửa mặt, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi thắp hương xin lỗi ba mẹ mình. Quả thực trong lòng anh vẫn tin Hiền sẽ không làm điều gì dại dột.
Bữa cơm chiều đã xong, Minh ngồi bên mâm cơm đợi Hiền về. Nhưng thời gian cứ trôi đi một cách chậm rãi không có tiếng bước chân Minh chợt lo lắng. Anh linh cảm có điều gì đó không hay xảy ra. Minh cầm máy gọi điện cho cái Hiền. Có tiếng chuông đổ nhưng Hiền không nghe máy. Anh luống cuống gọi cho My- cô em sinh viên đang đi kiến tập tận Bắc Ninh.
Anh ngồi thụp xuống giường, Hiền đã không liên lạc với My. Thế thì nó đang ở đâu. Minh nhìn đồng hồ đã 11h đêm rồi. Anh cầm vội cái áo chạy ra đường. Men theo các góc phố, chỉ có các cặp tình nhân dập dìu đèo nhau về nhà. Quán xá cùng bắt đầu dọn dẹp nghỉ ngơi.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12h đêm, Minh mệt nhoài ngồi ra đường. Nghĩ lại, lời Hiền nói Minh đã ân hận thật rồi, lẽ ra Minh nên nghe em giải thích thì hay hơn. Minh có thể khuyên bảo Hiền nhẹ nhàng hơn, biết đâu lại khác.
Trở về nhà không tìm thấy Hiền, Minh đi vào phòng và đốt 1 điếu thuốc, trầm ngâm. Lâu rồi anh mới nhìn thấy Hà Nội về đêm. Hà Nội về đêm thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Nghĩ lại lời ba dặn: "Mẹ đi sớm giờ đến lượt ba, con thay ba mẹ chăm sóc cho 2 đứa em nên người. Như thế ba mới yên tâm nhắm mắt được con ơi!". Minh mường tượng lại hình ảnh anh chở hai đứa em trên một chiếc xe đạp, những con đường trải đầy điệp vàng,....
Đang miên man hồi tưởng, Minh giật mình vì tiếng chuông tin nhắn: "Anh ơi, em xin lỗi, thực sự em không muốn làm anh buồn đâu. Em đã hiểu được những lo lắng của anh. Anh đừng buồn nữa anh nhé. Em đang đứng dưới cổng anh ra mở cửa cho em nha".
Minh thở phào nhẹ nhõm "đúng là đứa em nông nổi" rồi cầm chìa khóa chạy nhanh xuống nhà. Ngoài trời, một cơn gió lạnh vừa thổi qua.
Theo VNE
1 tay 2 cô, em phải làm sao để quên anh? Em biết anh yêu cả hai người, cô ấy giúp anh t.iền bạc còn em cho anh t.iền nhưng em không quên được anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang rất mệt mỏi với cuộc tình của mình, em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em luôn tâm niệm một điều, nếu em gặp ai, em nguyện sẽ yêu thương,...