Mất vợ con, tôi chỉ muốn tìm cách để trả thù mẹ vợ
Những ngày qua không đêm nào tôi ngủ được ngon, lúc nào cũng bị ám ảnh về cảnh tượng kinh hoàng ngày đó. Trong lòng tôi chỉ tổn tại ý nghĩ muốn trả thù mãnh liệt.
Khi viết những dòng này, tim tôi đau đến độ không thở được. Nước mắt vẫn rơi và nỗi hận thù thì dâng lên ngùn ngụt. Trên đời này, liệu có ai bất hạnh như tôi không?
Tôi vốn là trẻ mồ côi bố, mẹ bỏ tôi lại cho bà nội rồi đi lấy chồng khác. Vì vậy mà tôi thiếu thốn tình cảm gia đình vô cùng. Chật vật học hết 12 năm trung học, tôi cũng đậu vào một trường đại học. Những ngày là sinh viên, tôi có làm phụ bếp ở nhà hàng để có tiền trang trải cuộc sống và học phí.
Làm ở đó được 2 năm, tôi mới quen em – người vợ đã mất của mình. Mới đầu, tôi tưởng em là khách quen, sau mới biết em là con gái ông chủ nhà hàng. Em chủ động bắt chuyện với tôi, rồi suốt ngày em lẽo đẽo theo tôi nhờ dạy toán (lúc này em mới học lớp 12). Chúng tôi tiếp xúc nhiều hơn rồi yêu nhau lúc nào không hay. Trong suốt 4 năm em học đại học, chúng tôi luôn bí mật ở cạnh nhau.
Nói là bí mật, bởi ba mẹ em, đặc biệt là mẹ em, chưa bao giờ chấp nhận chuyện tình cảm của chúng tôi. Khi biết con gái vàng ngọc của mình yêu một anh chàng như tôi, bà đã mắng tôi không ra gì. Mẹ em sỉ nhục tôi bằng những câu từ rất chối tai ở ngay trước toàn bộ nhân viên trong nhà hàng. Bà bảo tôi đũa mốc chòi mâm son, dụ dỗ con gái bà để moi tiền của bà…
Làm rể nhà giàu, tôi mới thật sự biết thế nào là nhục nhã, cay đắng. (Ảnh minh họa)
Đúng là một kẻ như tôi không xứng với em. Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, những lời của mẹ em khiến tôi tức giận và bị tổn thương vô cùng. Vì thế mà tôi đã đưa ra lời chia tay nhiều lần. Những lần tôi đòi chia tay, em lại khóc lóc, năn nỉ tôi cho em thời gian thuyết phục bố mẹ. Thậm chí có lần, vì ức chế mẹ em mà tôi đã chửi mắng em không ra gì. Tôi mắng em cậy có tiền, thích đùa giỡn người khác, mẹ con ác như nhau. Tôi còn bảo em về nói cho mẹ em biết là tôi đã đá em rồi, đừng có làm phiền tôi nữa.
Tôi nhớ em đã khóc và bỏ đi, rồi lại quay lại xin lỗi tôi. Chúng tôi dùng dằng nhắn tin cho nhau và quay về bên nhau sau 6 tháng chia tay.
Video đang HOT
Sau khi em ra trường, tôi đã ngỏ lời cầu hôn. Lúc này tôi đã là trưởng phòng của một công ty thiết kế và thi công công trình hạ tầng. Biết tin, mẹ em đã ép em đi Nga du học 2 năm. 2 năm này cũng là khoảng thời gian xa cách nhưng càng yêu nhau hơn của tôi và em.
Sau 2 năm, em về nước và nói thẳng rằng ngoài tôi, em sẽ chẳng cưới ai nữa hết, em sẽ ở vậy đến cuối đời. Ba mẹ em chỉ có một mình em, họ không chỉ thương mà còn rất sợ em buồn nữa. Đồng thời, có lẽ tình yêu quá mức bền vững của tôi đã làm ba em cảm động thật lòng. Ông quyết định cho chúng tôi đến với nhau, với điều kiện, tôi phải về biệt thự nhà ông sống, chấp nhận ở rể.
Vì em, tôi gật đầu không do dự. Làm rể nhà giàu, tôi mới thật sự biết thế nào là nhục nhã, cay đắng. Tôi đi làm, môi trường bắt tôi phải căng đầu óc để tính toán, để thăng tiến. Nhưng về tới nhà, tôi chẳng được nghỉ ngơi. Lúc nào cũng phải tìm cách đối phó với mẹ vợ. Trong bữa ăn cũng phải nghe những lời bóng gió chê bai, khinh miệt của bà làm nhiều khi tôi chỉ muốn đập bát cơm rồi bỏ đi. Vậy nhưng tôi vẫn nén vì nghĩ tới vợ mình.
Vợ tôi cũng bị bà mắng không thương tiếc. Mẹ vợ tôi cay cú nói vợ tôi là đồ phản bội, có chồng là chỉ biết chăm chăm cho chồng, vứt bỏ công ơn sinh thành dưỡng dục 25 năm của bà. Nhiều khi thương vợ, tôi động viên cô ấy ra ngoài sống nhưng vợ tôi sợ bố mẹ buồn nên cứ năn nỉ tôi ở lại. Cô ấy còn ngây thơ cho rằng sau rồi mẹ vợ tôi sẽ thông cảm và bớt cay nghiệt với tôi.
Trong lòng tôi giờ chỉ toàn nỗi đau và ý muốn trả thù mẹ vợ. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi mang thai được 5 tháng, tôi chăm vợ những bà hoàng, vậy mà chẳng vừa ý mẹ vợ. Lúc nào bà cũng cho rằng tôi được “hưởng ké” khối tài sản nhà bà nên phải hầu hạ cả nhà bà thật tử tế.
Song, hôm vừa rồi, sự chịu đựng của tôi lên đến giới hạn. Chỉ vì tôi vô tình làm rơi mất cái đĩa mẹ vợ mới mua. Tôi không biết cái đĩa trị giá bao nhiêu tiền mà bà chỉ tay mắng tôi vô dụng, đầu đất. Thấy tôi im lặng, bà lôi cả bố tôi và bà nội – những người tôi vô cùng kính trọng ra để chửi.
Bao ấm ức dồn nén bị bùng phát, không kiềm chế được, tôi đã quát lại bà vài câu rồi bỏ đi. Vợ tôi từ trên lầu trông thấy tất cả. Cô ấy vội vã đuổi theo tôi. Vì luống cuống mà cô ấy trượt chân ngã 4 bậc cầu thang.
Nghe tiếng vợ thét lên, tôi quay lại thì chết điếng trước cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Tôi chạy ào đến đỡ em dậy. Mẹ vợ tôi cũng bấn loạn cả lên. Bà cứ đứng loay hoay rồi hỏi những câu ngớ ngẩn. Tôi quát bà gọi cấp cứu nhưng bà run tay tới mức không biết điện thoại để đâu.
Nhìn vợ hôn mê, máu chảy ròng dưới chân mà tôi hoảng loạn và sợ hãi đến mức không còn sức nhấc cô ấy lên. Đến khi đưa em tới được bệnh viện thì em đã ngưng thở rồi. Cả đứa con trong bụng cũng chưa kịp chào đời.
Sau đám tang em, tôi chính thức bước ra khỏi nhà vợ, dù ba vợ hết lời khuyên can. Tôi chỉ hận mẹ vợ mình. Tôi hận đến nỗi chỉ muốn trả thù bà, để bà phải nếm trải những đau khổ đã gây ra cho tôi. Nhưng tôi chưa biết nên trả thù như thế nào? Không đêm nào tôi ngủ được ngon, lúc nào cũng bị ám ảnh về cảnh tượng kinh hoàng ngày đó. Tôi biết tiếp tục sống như thế nào đây?
Theo Afamily
Người vợ loay hoay tìm kiếm cách trị 'bệnh à ơi' gái lạ của chồng
Những lúc con ốm, con đau, sốt ly bì cả đêm có mình tôi chăm con mà không dám kêu ca gì. Vậy mà chồng tôi không một lời hỏi han vợ con mà lại có thời gian để buôn chuyện với "1 đứa em bình thường".
Tôi lập gia đình được gần 6 năm, hiện tại vợ chồng tôi có 1 con gái 5 tuổi và tôi đang mang thai bé trai thứ 2 được 7 tháng. Tôi làm công chức Nhà nước, công việc ổn định. Chồng tôi là bộ đội nhưng là bộ đội địa phương vì anh làm ở huyện đội nên vẫn được về nhà thường xuyên. Chúng tôi thuê nhà ra ở riêng trên thành phố để tiện công việc. Ai nhìn vào cũng tưởng cuộc sống của vợ chồng tôi hạnh phúc.
Nhưng thực tế không phải vậy, tôi lúc nào cũng sống trong cảnh buồn khổ, không biết tâm sự cùng ai. Từ khi cưới đến nay năm nào chồng tôi cũng khiến tôi đau lòng. Năm đầu tiên khi mới cưới được khoảng 1 tháng tôi tình cờ đọc được tin nhắn chồng tôi nhắn cho 1 cô gái khác là anh cưới vì gia đình sắp đặt và hiện tại 2 vợ chồng đang trục trặc. Thực tế không phải vậy, tôi và anh quen biết, yêu nhau dự định cuối năm cưới, nhưng do có em bé trước nên chúng tôi cưới ngay đầu năm. Tôi hỏi anh thì anh bảo đấy là trêu đùa rồi anh hứa sẽ không làm tôi khổ như thế nữa.
Ảnh minh họa.
Đến năm thứ 2, do có mạng Viettel có dịch vụ 10 phút không mất tiền nên tôi đăng ký cho anh một sim để anh liên lạc cho rẻ. Nhưng một lần nữa tôi lại thật sự choáng váng khi phát hiện một số điện thoại trong danh sách thu cước liên lạc rất nhiều lần. Ví dụ như vừa gọi cho tôi chỉ khoảng 2 phút nhưng gọi cho người con gái kia 4-5 cuộc sau đó. Khi bị tôi phát hiện thì anh nói đấy là đứa em bình thường, anh em chỉ chơi với nhau bình thường, coi nhau như anh em chứ không có gì.
Tôi choáng váng thực sự, không biết tin vào đâu nữa. Một người chồng mà tôi hết mực yêu thương lại đối xử với tôi như thế. Những lúc con ốm, con đau, sốt ly bì cả đêm có mình tôi chăm con mà không dám kêu ca gì. Vậy mà chồng tôi không một lời hỏi han vợ con mà lại có thời gian để buôn chuyện với "1 đứa em bình thường".
Tôi đã khóc rất nhiều, không ăn không ngủ được nhưng chồng tôi hờ hững coi như không thấy. Chồng tôi cũng là người ít nói, lầm lỳ. Nên tôi không biết do tính chồng tôi thế hay anh ta mặc kệ tôi. Tôi đòi chia tay, nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy nói tôi cứ hay suy nghĩ linh tinh, chứ có gì đâu. Tôi cũng nói với anh ấy hy vọng đây là lần cuối cùng.
Năm thứ 3, đúng vào ngày 14/2, hôm đó chồng tôi trực, nếu như mọi ngày thì chồng tôi sẽ gọi điện về hỏi thăm vợ con nhưng tôi lại không thấy chồng tôi gọi điện. Tôi chủ động gọi cho anh vào lúc 8h30 thì đợi gần hết hồi chuông anh mới bắt máy. Và không gian khi anh bắt máy rất yên tĩnh. Anh nói đang đi cùng sếp vào nhà ông Trưởng phòng Nội Vụ huyện uống rượu. Tôi đã thấy lạ vì tôi biết nhà ông này ở gần đường tỉnh lộ, không khí uống rượu phải rôm rả chứ không im lặng như vậy. Tôi coi như không biết, không muốn suy đoán rồi lại đau đầu. Nhưng đến khoảng hơn 10h tôi gọi điện chồng tôi mới về đến cơ quan.
Hôm sau chồng tôi về nhà tôi hỏi anh có biết ông Trưởng phòng Nội vụ tên gì không? Nhà ông ấy ở đâu không? Chồng tôi không trả lời được vì anh ấy không biết. Anh nghĩ tôi không làm ở huyện nhà nên tôi không biết, nhưng thực ra tôi biết. Tôi nói rõ tên và địa chỉ nhà ông trưởng phòng nội vụ cho anh biết thì anh mới nói thật là hôm đó anh đi uống rượu cùng anh bạn cơ quan anh ấy và 2 người bạn gái của bạn anh ấy. Nhưng tôi đã mất hết lòng tin vào chồng tôi rồi. Chồng tôi biện minh rằng tại tôi hay ghen nên anh mới phải nói thế. Nhưng tôi cũng nói là em không bao giờ nói mà không có căn cứ.
Tôi quá chán nản không biết bấu víu vào đâu. Nói chuyện với người lớn thì tôi nghĩ chưa đến lúc. Mà không nói thì tôi bí bách quá. Tôi chán quá rồi, không muốn nhắc lại nữa rồi, vì tôi có nhắc thì chỉ mình tôi khổ, tôi đau. Nhưng ngoài những việc đó chồng tôi vẫn là người cha hết mực yêu thương con. Lương tháng chồng tôi vẫn đưa đủ. Việc nhà nội ngoại đều chu toàn.
Phải chăng tôi hay suy nghĩ linh tinh như chồng tôi nói? Chồng tôi là người như thế nào? Tôi có nên tiếp tục cuộc sống như thế này không? Thực lòng tôi rất bối rối và không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Theo Afamily
Chúng tôi không dám gần gũi vì mẹ vợ hay gõ cửa lúc 'cao trào' Mẹ vợ rất hay làm phiền lúc chúng tôi gần gũi. Sau những lần bị mẹ vợ làm phiền, chúng tôi chỉ muốn nhanh chóng ra ở riêng. Tôi là công nhân, còn vợ tôi buôn bán nhỏ ngoài chợ. Sau khi kết hôn, vì tiện cho đi lại và nhà vợ cũng neo người nên tôi chấp nhận ở rể. Bố vợ...