Lễ tri ân đong đầy cảm xúc
Sáng 23/5, Trường THPT Phan Châu Trinh (Đà Nẵng) tổ chức lễ tri ân và trưởng thành cho học sinh lớp 12. Những cô cậu học trò tuổi 18 chia tay những năm tháng kỷ niệm của thời học trò với bao cảm xúc đong đầy.
Khoảnh khắc kỷ niệm trong ngày lễ tri ân và trưởng thành của học trò lớp 12.
Trong sân trường ngập nắng mùa hè, những cô cậu học trò lớp 12 xúc động nói lời tri ân cha mẹ, thầy cô đã bảo bọc, dìu dắt để hôm nay các em trưởng thành với bao ước mơ, hoài bão cho tương lai. “Ngày mai dù đi đến nơi đâu, chúng con vẫn luôn nhớ trong tim cha mẹ cho con hình hài, thầy cô cho con tri thức” – chia sẻ xúc động trong ngày lễ tri ân và trưởng thành.
18 tuổi, chia tay quãng đời học trò, chia tay bao gương mặt thầy cô, bạn bè thân quen, cảm xúc như vỡ òa với những giọt nước mắt rưng rưng cùng những vòng tay ôm siết chặt nhau. Những tấm áo trắng in đầy những tên bạn, những lời chúc nhau vượt vũ môn thành công và thẳng tiến vào giảng đường đại học, những lời nhắn nhủ nhau hẹn ngày gặp lại, những lời bâng khuâng “bạn sẽ nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi!?”.
Dưới đây là những hình ảnh vừa ghi nhận trong lễ tri ân và trưởng thành của học sinh lớp 12 Trường THPT Phan Châu Trinh (Đà Nẵng) sáng 23/5:
Tiếng hát thay lời nói trong ngày lễ tri ân và trưởng thành.
Tấm áo trắng học trò in đầy bao tên bạn
Bịn rịn chia tay những bạn thân bao năm qua chung lớp, chung trường
Video đang HOT
Luôn nhớ trong tim ơn thầy cô.
Và những giọt nước mắt lăn dài nơi sân trường ngày chia tay tuổi học trò.
Nhớ mãi lớp mình
Nhớ mãi mùa hè năm học cuối nhiều cảm xúc luyến lưu, và cũng đong đầy bao ước mơ cho tương lai…
Theo Dantri
Vay hàng trăm triệu để xây trường đẹp cho học trò Bahnar
"Nếu chỉ làm hết ngày để lấy tiền lương thì sẽ không bao giờ thay đổi được chất lượng học sinh vùng sâu, vùng xa được", thầy hiệu trưởng Phạm Quốc Tuấn lý giải việc thầy "cả gan" vay hàng trăm triệu đồng để đầu tư cơ sở vật chất hạ tầng trường học.
Đi nhiều nơi nhưng chúng tôi chưa thấy ngôi trường nào sạch đẹp, thân thiện như Trường Phổ thông dân tộc bán trú Tiểu học Đăk Rong (xã Đăk Rong, huyện Kbang, Gia Lai) - ngôi trường được xây dựng từ sự đoàn kết, tình cảm cao đẹp của người "đưa đò", mồ hôi, công sức của giáo viên (GV) cùng phụ huynh.
Trường TH Đăk Rong được thành lập từ tháng 8/2011 (trước đó tiểu học chung với THCS) với cơ sở vật chất chỉ có khoảng hơn 10 phòng học với dãy nhà 2 tầng, 5 phòng ở cho GV, trường nằm trơ trọi bên một dãy núi... Đáng nói nhất là trong số hơn 300 em học sinh (HS) được thầy hiệu trưởng Phạm Quốc Tuấn tiếp nhận thì chỉ có 20 em biết đọc. Cả xã có 15 thôn, làng thì có đến 5 thôn cách trường trên 20km đường đồi núi, hầu hết các gia đình đều thuộc hộ nghèo, cha mẹ ở trên nương rẫy cả tuần mới về làng một lần.
Thầy Tuấn là GV ở xã Sơn Lang liền đó được phân công về làm Hiệu trưởng Trường TH Đăk Rong, trước mắt thầy là muôn vàn khó khăn chồng chất, nhiều lúc tưởng chừng như muốn bỏ cuộc. Cơ sở hạ tầng thiếu thốn đã đành nhưng HS thì không thích đến trường, phụ huynh "bất hợp tác". Nhưng vì thương những "mầm non" nơi đây, thầy Tuấn đã không "đầu hàng" hoàn cảnh.
Phải thay đổi suy nghĩ của phụ huynh là yếu tố đầu tiên, quan trọng nhất - thầy Tuấn nghĩ. Nhưng để tiếp cận với người địa phương không phải chuyện dễ, bởi họ không thích tiếp xúc với người lạ, rào cản về ngôn ngữ cũng ảnh hưởng rất nhiều. Và sau quá trình nỗ lực làm quen được với các phụ huynh, thầy Tuấn lại tiếp tục một "chiến thuật" mới.
Già làng và trưởng thôn là người có quyền lực nhất làng, thầy Tuấn liền kết thân với cả hai. Sau đó, thầy nhờ chính quyền xã phối hợp với già làng và trưởng thôn để đưa ra một cam kết với phụ huynh, nếu ai không để con em mình đến trường thì sẽ bị cắt hết mọi hỗ trợ của Nhà nước. Khi "biên bản" được lập, tất cả các bên đều kí vào. Sợ ảnh hưởng đến quyền lợi của mình, từ đó trở đi nhiều phụ huynh không chỉ không muốn con đến trường mà còn giúp các thầy cô đưa chở con đến trường.
Sân trường Tiểu học Đăk Rong với hệ thống cây cảnh thẳng hàng trông rất đẹp.
Nhà nghèo, nhiều em lại xa trường trong khi cha mẹ không có điều kiện để đưa đón con tới trường. Mỗi HS người dân tộc thiểu số nhà cách trường trên 3km sẽ được nhà nước hỗ trợ 460 nghìn đồng/tháng để được ăn bán trú tại trường, tuy nhiên với hoàn cảnh trên của các em thì không thể sinh hoạt theo kiểu bán trú được, chẳng lẽ chịu đầu hàng? Một cuộc họp được diễn ra, thầy Tuấn đề xuất phát động Công đoàn, mỗi GV góp 300-400 nghìn đồng để xây dựng nhà ăn cho HS, phụ huynh sẽ góp gỗ tận dụng ở trên rẫy và góp công dựng nhà ăn. Ý kiến của thầy Tuấn được tập thể tán thành.
Nhà sinh hoạt của các em học sinh do các thầy cô và phụ huynh làm nên
Nếu để các em đi về trong ngày, chắc chắn chất lượng HS khó mà cải thiện, mà số lượng HS cũng sẽ bị rơi rớt dần. Không còn cách nào khác, các thầy, cô trong trường đã thống nhất lấy tiền bán trú, nuôi các em theo kiểu nội trú. Đề xuất của thầy Tuấn đã được Phòng Giáo dục huyện Kbang đồng tình, Phòng đã trích ngân sách ủng hộ trường vài chục triệu đồng xây phòng ở cho các em HS, mua chăn, màn, giường, chiếu cho các em ngủ nghỉ. Số tiền thiếu, thầy Tuấn đi vay người thân để "đắp" vào.
Có phòng học, nhà ăn, phòng ngủ cho các em nhưng thiếu nhà tắm, nơi sinh hoạt công công cộng, chỗ che mưa, che nắng cho các em... phải làm sao để các em cảm thấy ở trường thích hơn ở nhà thì các em mới muốn ở - thầy Tuấn băn khoăn. Những điều này đều có lợi cho HS sao mình không làm? Nhưng làm thì lấy tiền ở đâu đây? Sau nhiều ngày suy nghĩ, thầy Tuấn quyết định đi mua chịu nguyên vật liệu để làm. Ngoài ra, thầy tiếp tục huy động phụ huynh đóng góp gỗ tận dụng ở rẫy và đóng góp công sức, còn thầy Tuấn sẽ mua chịu ngói, xi măng, gạch, cát để làm nền và mái che, phát động trồng cây cảnh trong khuôn viên trường.
Thư viện của các em học sinh.
Để làm được một phòng họp, một nhà sinh hoạt cho HS, một thư viện, một phòng học, một phòng họp và một hành lang che nắng, mưa cho HS thì số tiền lên đến hàng trăm triệu. Số tiền trên đối với thầy là quá lớn, sẽ chẳng ai chịu cho thầy mua chịu nên thầy đã đứng ra vay các GV mỗi người vài ba triệu đồng, rồi bạn bè, người thân mỗi người một ít, số tiền còn lại chủ đại lý đã đồng ý cho thầy mua chịu nhưng trả lãi suất thấp. Và số nợ này tổng cộng khoảng 300 triệu đồng.
Khu hành lang che nắng, mưa nối từ trường học đến phòng ở, nhà ăn, nhà sinh hoạt, thư viện và quay lại phòng học của trường.
"Nếu có lợi cho HS tôi sẽ làm, tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi nghĩ rằng số tiền này với một cá nhân sẽ rất lớn nhưng nếu có sự chung tay của cộng đồng thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nếu mình không dám làm, cứ ngồi chờ thì chẳng biết sẽ chờ đến khi nào, trong khi học sinh thì thiếu thốn đủ bề. Tôi chỉ mong, các nhà hảo tâm sẽ quan tâm hơn đến trường chúng tôi", thầy Tuấn chia sẻ.
Các em vui chơi mà không sợ bùn đất hay nắng, mưa.
Với suy nghĩ đầy táo bạo của mình, cộng với sự đồng lòng của các thầy, cô giáo và sự ủng hộ của toàn thể phụ huynh, thầy Tuấn đã thành công. Đến nay, HS trong trường đã có chỗ ăn, ở, sinh hoạt và học tập vừa thoáng mát, sạch sẽ, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu và tất nhiên các em không còn bỏ học về nhà nữa. "Ở trường thích hơn ở nhà, ở đây em được học, được ăn, được chơi cùng các bạn. Nhà ở đây sạch sẽ, các em có ti vi xem, được các thầy, cô dạy múa, hát nữa", em Hriu vui vẻ nói.
Được biết, cuối tuần, thầy Tuấn và các thầy cô còn bỏ tiền ra mua bánh, kẹo cho các em cùng ăn lúc xem ti vi.
Thầy Tuấn lấy cơm cho học sinh nhỏ nhất trường.
"Mình phải làm như thế nào để các em thấy ở trường thích hơn ở nhà thì các em mới chịu ở. Khi sĩ số được giữ vững thì chất lượng sẽ được nâng cao, kỹ năng sinh hoạt của các em cũng tốt hơn", thầy Tuấn tâm sự.
Theo Dantri
Đổi mới Kiểm tra, đánh giá môn Văn: Nhiều nơi chỉ dám từ từ Theo nhiều giáo viên và cán bộ quản lý giáo dục, dù họ rất tán thành chủ trương đổi mới cách thức ra đề thi môn Văn của Bộ GD&ĐT trong các kỳ thi tốt nghiệp nhưng nếu thực hiện ngay lập tức trong năm nay thì khó khi hiện có quá nhiều bất cập trong chương trình cũng như năng lực của...