Không bữa cơm nào ở nhà chồng, mình không chan với nước mắt
Không có bữa cơm nào ở nhà chồng, mình không chan với nước mắt. Không có lần hát ru con nào mà mình không khóc theo. Và mình cũng phải chịu kha khá những trận đòn vô lý từ chồng và mẹ chồng chỉ vì cái tội dám nói thẳng, nói thật suy nghĩ của mình.
ảnh minh họa
Chắc không có nàng gái già ly hôn nào lại hạnh phúc và phấn khích như mình. Mình vừa bước qua thời kỳ hôn nhân đau khổ đen tối và cực kỳ muốn chia sẻ những giây phút thảnh thơi hiện tại.
Mình thuộc 8X đời đầu, lanh lẹ, ương bướng nhưng cũng đầy xúc cảm. Tính cách này cộng với đường tình duyên không mấy tốt đẹp, mình nhanh chóng rơi vào bi kịch thường thấy khi ở nhà chồng.
Những điều tồi tệ mà mình phải chịu đựng trong suốt 6 năm hôn nhân có thể viết thành truyện, thành kịch bản phim. Từ bố chồng, mẹ chồng cho đến em chồng đều xem mình là người lạ “đột nhập” vào gia đình họ. Ngoài giá trị lợi dụng, mình chẳng là cái gì ở gia đình đó.
Tuy vậy, mình không hề thấy buồn lòng vì với mình họ cũng chỉ là người dưng. Người chỉ khiến mình thất vọng đến suy sụp nhất đó chính là chồng. Cũng là một người đàn ông mà mình yêu thương nhưng trước và sau khi cưới thì khác hẳn.
Không biết bao lần chồng mình đứng về phía gia đình để chửi mắng và cướp từng đồng tiền do chính tay mình làm ra. Không chỉ nhậu nhẹt bê tha, chồng cũ của mình cũng là một tay chơi gái có hạng.
Và ngay đến cả thiên chức làm cha bản năng của mình, anh cũng không thể hoàn thành. Những lúc túng quẫn vì không có tiền cược tỷ số, anh còn cầm luôn trang sức cưới, của hồi môn thậm chí là sữa của con để bán.
Mình từng mắc chứng trầm cảm sau sinh. Quả thực vì vết mổ sau sinh thì ít mà đau vì chồng thì nhiều. Thật ra mình đã từng muốn ly hôn từ ngay khi nhận ra bộ mặt thật của từng con người trong gia đình chồng. Nhưng có quá nhiều điều đã giữ mình lại.
Video đang HOT
Thứ nhất, danh dự phẩm giá. Thứ hai, sự ngăn cản của bố mẹ đẻ. Thứ ba, mình thiếu can đảm và hay lo sợ. Thứ tư, chẳng hiểu sao mình vẫn ảo tưởng và hi vọng (Tuy đau đớn vì chồng nhưng mình luôn tha thiết hi vọng ngày nào đó anh sẽ thay đổi).
Mình đã đọc được một số tâm sự của các chị em cảm hóa được chồng hoặc mẹ chồng. Riêng mình, đó là điều không tưởng. Mình không đủ khéo léo và thời gian để gọt giũa cái tôi to đùng và tính tình đã ăn sâu vào máu của họ.
Chính những điều đó đã khiến mình mất đi vài năm trời quý giá. Mà suốt thời gian đó mình cũng không có lấy một ngày sống cho ra người. Hàng ngày đi làm đã phải tuân thủ theo đủ các loại sếp, tối đến còn phục tùng và nhẫn nhịn nhà chồng. Bố mẹ chồng thì gia trưởng và ghê gớm. Chị em chồng thì hay xét nét, nhòm ngó nói xấu và đặt điều cho chị/em dâu.
Không có bữa cơm nào ở nhà chồng, mình không chan với nước mắt. Không có lần hát ru con nào mà mình không khóc theo. Và mình cũng phải chịu kha khá những trận đòn vô lý từ chồng và mẹ chồng chỉ vì cái tội dám nói thẳng, nói thật suy nghĩ của mình.
Đồng nghiệp hay chậc lưỡi bảo mình sinh con xong tóc rụng nhiều quá. Mình cười mà ứa nước mắt. Họ có đâu biết thỉnh thoảng, mình bị chồng và mẹ chồng túm tóc bao nhiêu lần để đánh và nhục mạ vì đã làm họ tức mắt. Dẫu biết đó đều là sự chịu đựng vô lý nhưng lúc đó mình như rơi vào vũng lầy, chỉ biết ngụp lặn trong nỗi đau mà không hề nghĩ đến cách tự vệ và giải thoát.
Cho đến một ngày cách đây hơn năm, khi nhận ra cuộc sống là nên sống cho bản thân mình trước và đời phụ nữ đâu chỉ có lấy chồng thì mình mới đủ dũng khí quyết định ra đi. Mình đã quỳ xuống những con người đó để xin được tự do và sống.
Sau những chuyện đã qua, mình ngẫm ra một chân lý, phụ nữ khổ bởi vì họ tự nguyện giao quyền sống của mình cho người khác định đoạt.
Hiện mình đang sống cùng con gái tại nhà bố mẹ đẻ và rất hạnh phúc với những gì đang có. Mình không phải san sẻ kinh tế cho quá nhiều người, không phải lao động chân tay như một con ô sin, không phải nhìn mặt người khác để sống như trước đây nữa.
Mỗi ngày, ngoài thời gian đi làm, mình dành ra nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống. Con gái ngoan ngoan xinh đẹp khiến mình thấy cuộc sống đủ đầy, không cần phải tham vọng gì nhiều.
Mỗi lần gặp lại nhà chồng trong những dịp thăm con, mẹ chồng có vẻ rất cú vì thấy mình đang sống quá vui vẻ. Bà ta vẫn cứ ác khẩu xiên xỏ bóng gió đủ điều. Nhưng khác với trước đây, bây giờ nghe câu nào là mình có thể tự do đáp trả câu đó.
Cho dù bị mang tiếng là vô giáo dục nhưng thực sự mình rất hả hê. Mình bây giờ chỉ muốn ngẩng cao đầu thách thức dư luận mà sống chứ không phải lấm lét lo sợ như trước đây nữa.
Còn anh chồng cũ thấy mình ngày càng trẻ đẹp ra thì tiếc nuối và thèm thuồng. Thỉnh thoảng mình cũng trêu chọc bằng cách ỡm ờ ngọt nhạt khiến anh ta càng phát cuồng và muốn quay lại. Nhưng xin thề, mình chỉ đùa cợt thế với anh ta mà sẽ không bao giờ chui đầu vào cái rọ hôn nhân một lần nữa.
Tuy không tự hào gì chuyện là gái đã qua một đời chồng nhưng mình nghĩ với cuộc sống hiện đại, giá trị hôn nhân đã phần nào lệch lạc và không còn là bến đỗ an toàn cho tất cả mọi người.
Thế nên, thay vì chạy theo hôn nhân, hãy chọn một con đường mà ở đó mình tìm thấy hạnh phúc thật sự. Thay vì chịu đựng một lão chồng chẳng ra gì, một bà mẹ chồng ghê gớm, hãy tự giải thoát cho mình vì bản thân mình trước.
Theo Afamily
Em hủy cưới vì tôi bị sa thải
Yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường rồi đi làm, mối quan hệ của tôi và Lan càng ngày càng thêm thắm thiết.
Yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường rồi đi làm, mối quan hệ của tôi và Lan càng ngày càng thêm thắm thiết. Ai nhìn vào cũng khen chúng tôi là một cặp đẹp đôi, và bản thân chúng tôi cũng rất hài lòng về tình yêu của mình.
Lan làm hành chính tại một trường đại học, tôi là nhân viên của một ngân hàng, lương không cao, nhưng cuộc sống của chúng tôi cũng tương đối ổn. Chúng tôi có thể ngày ngày đi làm, cuối tuần lại vui chơi cùng bạn bè, hò hẹn xem phim, ăn uống. Dù chưa thể mua một căn nhà ở thành phố, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi chật vật. Và cũng như những người yêu nhau khác, khi đã ổn định về cuộc sống, tài chính, tôi và Lan nghĩ đến chuyện làm đám cưới.
Đều là dân tỉnh, chúng tôi phải lên kế hoạch dành dụm, gom góp tiền bạc để chuẩn bị cho chuyện trọng đại nhất trong đời. Không xun xoe như bạn bè, chúng tôi chỉ dự định làm một đám cưới nhỏ, rồi mua sắm sửa soạn cho cuộc sốnghôn nhân. Lên kế hoạch từ giữa năm ngoái, chúng tôi dự định cuối năm là có thể thực hiện đâu vào đấy.
Trong thời gian hai đứa cùng lo lắng cái này, cái kia, có những khi giận hờn, xung đột, nhưng vì mục tiêu lâu dài, chúng tôi lại nhường nhịn, bỏ qua cho nhau. Nói cũng buồn, nhưng vấn đề chính để dẫn đến tranh cãi chủ yếu vẫn chỉ là tiền bạc. Biết thân tôi là đàn ông nhưng đến khi cưới vợ vẫn chưa có được nhà cửa đàng hoàng cho người mình yêu thì cũng có phần thiệt thòi cho cô ấy, nên tôi luôn là người chủ động nhường nhịn mỗi khi có bất đồng.
Nhưng qua năm lần bảy lượt, tôi hiểu là Lan rất chi li. Bàn về đám cưới, từ chi phí chụp album cưới, lựa chọn nhà hàng, chi phí xe cộ đưa đón người thân đi lại cho đến tiền mua sắm vật dụng sau khi cưới, chọn nhà mới để thuê sau khi đã là vợ chồng... Lan đều luôn tính toán từng chút một sao cho có lợi nhất, tiết kiệm nhất. Có người bảo tôi, cả đời mới cưới một lần, nên xông xênh một chút, kiểu như Lan thì "kẹo" quá, khó sống. Nhưng cũng có người lại khen, bảo người như Lan lấy về rồi tha hồ sướng, vì vợ biết lo toan thì gia đình lúc nào cũng sẽ trong ấm ngoài êm.
Có người bảo tôi, cả đời mới cưới một lần, nên xông xênh một chút, kiểu như Lan thì "kẹo" quá, khó sống. (ảnh minh họa)
Thôi thì đằng nào cũng đúng cả, quan trọng là tôi yêu Lan thật lòng. Dù vậy, đôi lúc tôi cũng hơi bối rối và chạnh lòng khi thấy những mối lo về tiền cứ thường trực quanh tôi và Lan. Có vẻ như khi tính đến hôn nhân rồi thì những sự lo toan cứ làm chết dần cảm xúc lãng mạn của tình yêu đôi lứa.
Nhưng rồi đùng một cái, tôi mất việc. Đơn giản là vì tình hình kinh tế khó khăn, nơi nơi đều thực hiện cắt giảm biên chế, ngân hàng là một trong những cơ quan "thẳng tay" với nhân viên nhất. Năng lực của tôi không đến nỗi tệ, nhưng xét trong tình hình chung của phòng, có chị thì đang bầu bì, chị thì mới sinh em bé nên đang trong thời gian nghỉ dưỡng, anh thì có mối quan hệ thân thiết với sếp, tôi ra đi cũng là lẽ thường tình.
Đó là một cú sốc lớn đối với Lan. Em vô cùng thảng thốt và thất vọng khi nghe tôi bị cắt giảm biên chế. Thay vì an ủi, động viên tôi như lẽ thường tình, em đâm ra cáu gắt, bực bội.
Tình hình còn tệ hơn vì đã bắt đầu vào quý cuối năm, thế là tôi gõ cửa khắp nơi nhưng lại chẳng có tìm được một công việc phù hợp và ưng ý. Làm một công việc tạm thời nào đó, với mức lương thấp thấp cũng được, rồi qua tết tìm việc mới, đó là ý kiến của Lan. Nhưng bản thân tôi lại mong muốn tìm được một công việc ưng ý, để khỏi phải lăn tăn nhảy chỗ này chỗ kia, tôi vốn thích ổn định. Nên thời gian thất nghiệp của tôi cũng theo đó mà dài ra.
Không có lương, việc chi tiêu cũng dè xẻn hơn. Đi ăn uống, coi phim với Lan hay hát hò, nhậu nhẹt cùng bạn bè cũng không còn như trước. Thi thoảng tôi mới dám đi một lần. Lại còn dành tiền lo cho đám cưới. Nhưng Lan không chịu hiểu hết, hình như em chỉ thấy chán, chán và chán. Nên sau vài lần rủ tôi không đi, Lan tự đi cùng đám bạn, rồi em cũng từ chối dần những lần hẹn hò hai đứa, với lý do là tiết kiệm.
Mới đây, khi bàn bạc với em về chuyện hơn một tháng nữa là đám cưới, như dự định, Lan đã thản nhiên nói rằng em đã báo với gia đình em hủy đám cưới rồi. Dời lại sang năm. Đợi khi nào tôi tìm được việc làm ổn định, có tiền bạc rủng rỉnh rồi hãy nghĩ đến chuyện tương lai. Chứ cưới về, mà chồng thất nghiệp thì trước sau gì gia đình cũng lục đục vì thiếu tiền.
Quả thật, ngẫm ra thì Lan cũng có lý của em. Em không sai. Nhưng tôi là một thằng đàn ông, tôi có lòng tự trọng của mình. Tôi rất ghét những sự xúc phạm, không tôn trọng. Nên tôi cũng đã không tỏ ra níu kéo khi em nói hủy cưới.
Vậy là đã mất việc lại còn mất vợ! Tôi chua chát tự hỏi, vậy cuối năm nay tổng kết, mình sẽ được gì đây?
Theo VNE
Chồng ơi, vợ sắp ngoại tình! Bởi vì tình yêu vợ dành cho chồng dường như đã cạn kiệt. Hơn 10 năm qua, vợ đã phải chịu đựng quá nhiều khi sống chung với người chồng nhu nhược, tính như đàn bà, vô tâm và keo kiệt. Khi đọc những chia sẻ tôi viết dưới đây, có lẽ mọi người sẽ nói rằng tôi "có voi đòi tiên", không...