Họp lớp vui vẻ, lớp trưởng quá chén nói ra 1 bí mật, tôi đứng dậy thanh toán 70 triệu tiền bữa ăn rồi ra về
Sau buổi họp lớp, tôi lặng người khi phát hiện bí mật giấu kín suốt 10 năm qua.
Bài tâm sự đầy nước mắt của anh Lý sau buổi họp lớp được đăng tải trên trang NetEase đã thu hút rất nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng Trung Quốc.
Đi họp lớp vô tình phát hiện 1 bí mật, tôi lặng người không dám tin đây là sự thật
Tôi họ Lý, sinh ra trong một làng quê nghèo ở tỉnh lẻ. Năm tôi quyết định lên thành phố lớn học đại học, bố mẹ từng thức trắng đêm trăn trở vì không biết kiếm đâu cho đủ học phí cho tôi đi học. Suốt 4 năm đại học tôi chưa từng có một ngày thảnh thơi, mỗi ngày sau khi kết thúc giờ học trên giảng đường, tôi lại tranh thủ đi làm thuê bưng bê ở quán ăn kiếm thêm ít tiền trang trải sinh hoạt phí hàng tháng. Có những lúc ốm đau, cả ngày nằm trong chiếc giường chật hẹp trong ký túc xá, không đi làm không có tiền ăn, tôi cảm tưởng như mình sắp bỏ cuộc đến nơi. Ấy vậy mà sau 4 năm nghiến răng nỗ lực, tôi cũng hoàn thành chương trình đại học, tốt nghiệp ra trường và kiếm được việc làm với mức lương đãi ngộ rất tốt. Cuộc sống của tôi hiện tại so với trước đây quả thực là một trời một vực.
Cách đây ít ngày, lớp trưởng lớp đại học có nhắn tin liên lạc với tôi thông báo rằng cậu ấy chuẩn bị tổ chức họp lớp. Vì đây là cuộc họp lớp đầu tiên sau nhiều năm ra trường nên lớp trưởng rất mong mọi người có thể tề tựu đông đủ. Sau khi nhận được thông tin tôi đồng ý ngay lập tức.
Ngày họp lớp cuối cùng cũng đến, gặp lại bạn bè cũng khiến tôi vô cùng mừng rỡ, tay bắt mặt mừng hỏi thăm cuộc sống của nhau. Lớp tôi giờ có người đã thành giám đốc chủ tịch, có người tự đứng ra buôn bán kinh doanh, cũng có người chưa gặp thời nên vẫn đang làm công ăn lương bình thường. Mỗi người một cuộc sống, mỗi người một số phận nhưng tôi lại thấy rất vui mừng vì thật may mắn chúng tôi vẫn được lại nhau đông đủ. Tuy chẳng phải ai cũng giàu sang thành đạt nhưng chúng tôi ai cũng khoẻ mạnh, không bệnh tật hiểm nghèo, chỉ cần vậy là đủ.
Họp lớp vui vẻ, lớp trưởng quá chén nói ra 1 bí mật, tôi đứng dậy thanh toán tiền bữa ăn 70 triệu rồi ra về. Ảnh minh họa
Suốt bữa ăn, anh em hát hò vui vẻ rồi uống hết mình, tôi tửu lượng kém hơn các bạn nên đã xin dừng lại từ sớm. Cuối bữa, khi các bạn đã gục gần hết, chỉ còn lại tôi ngồi nói chuyện với lớp trưởng. Lúc này tôi nhớ lại chuyện trước đây nên đã nói cảm ơn lớp trưởng: “Năm đó cảm ơn người anh em đã xin giúp tôi phần trợ cấp sinh hoạt phí 300 tệ/tháng (khoảng 1 triệu đồng). Nhờ khoản tiền đó mà mỗi ngày tôi được ăn một bữa cơm thịt 10 tệ (khoảng 34.000 đồng) ở căng tin trường. Nếu không có bữa cơm thịt thật no khi đó, có lẽ tôi không trụ được mà đã bỏ học đi làm công việc tay chân rồi. Nhờ có anh mà có tôi của hiện tại, lời cảm ơn này đáng lẽ phải nói với anh sớm hơn…”.
Video đang HOT
Khi tôi đang nói thì lớp trưởng bỗng xua tay ngăn tôi lại và nói rằng: “Đừng cảm ơn tôi, nếu cảm ơn hãy cảm ơn những người ngồi ở đây hôm nay. Người anh em, có điều này mọi người vẫn luôn giấu cậu, thực ra không có khoản học bổng trợ cấp nào cả. Số tiền sinh hoạt phí 300 tệ khi đó là do cả lớp cùng góp vào để giúp cậu đó. Mọi người đều rất quan tâm cậu, thậm chí còn sợ cậu ngại không nhận nên nói dối là tiền trợ cấp của trường…”
Nói xong thì lớp trưởng cũng gục xuống bài vì đã ngấm rượu, còn tôi thì tai cứ ù đi không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Khoản tiền trợ cấp thời sinh viên thực chất là do các bạn trong lớp cùng đóng góp. Ảnh minh họa
Sau khi sắp xếp mọi người về nhà ổn thỏa, tôi lặng lẽ đi thanh toán toàn bộ số tiền bữa ăn hôm nay là hơn 20.000 NDT (khoảng 70 triệu đồng) rồi ra về. Không nhớ rõ hôm đó tôi đã về nhà bằng cách nào, chỉ biết khi tỉnh dậy thì thấy gối ướt một khoảng thật lớn. Cảm xúc trong lòng khi đó không biết dùng lời lẽ nào để miêu tả.
Sáng sau tôi nhận được tin nhắn của lớp trưởng, nói rằng lấy hoá đơn để chia tiền cho mọi người. Hôm qua cậu ấy say quá nên không nhớ gì cả để phiền tôi phải thanh toán hộ. Tôi nghe vậy thì không khỏi mỉm cười nói với cậu ấy rằng: “Người anh em, các cậu ‘nuôi’ mình bao năm như vậy, cứ để mình cảm ơn bằng bữa ăn hôm qua nhé. Thật biết ơn vì năm tháng khó khăn đó gặp được mọi người”.
Bài tâm sự của anh Lý dừng lại ở đây, rất nhiều người sau khi đọc được những dòng tâm sự này đều cảm thấy rưng rưng vì cũng từng trải qua những ngày tháng sinh viên khó khăn tương tự. Tuy nhiên không phải ai cũng may mắn gặp được những người bạn tốt như anh Lý.
“May mắn hồi đi học đại học có cô bạn cùng bạn tốt bụng, nhỏ nuôi mình suốt 3 tháng trời nhờ vậy mà có được mình như hiện tại này”.
“Mình cũng có những ngày tháng 2 ngày chỉ dám ăn một gói mì tôm, cố gắng để tiền mua ít quà về quê nhà dịp nghỉ lễ vậy mà bị bạn cùng ký túc xá lấy mất. Hồi đó mình buồn mà khóc nhiều lắm”.
“Những người bạn đáng trân trọng nhất luôn, anh bạn thật may mắn quá rồi”.
Nửa đêm thấy vợ đứng khóc trước di ảnh mẹ chồng, tôi sững sờ với bí mật hai người giấu kín
Biết bí mật vợ và mẹ kế giấu kín, tôi bất ngờ lắm.
Năm tôi 12 tuổi, bố qua đời. Kể từ đó hai mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống. Chính vì chỉ có hai mẹ con nên sau khi lấy vợ, hai vợ chồng tôi dọn về sống chung với mẹ cho gần gũi, tiện bề chăm sóc bà lúc ốm đau.
Vợ tôi có hoàn cảnh khá đặc biệt, cô ấy lớn lên trong cô nhi viện, thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ nên mẹ tôi thương cô ấy lắm. Mẹ chăm sóc vợ tôi rất ân cần, chẳng bao giờ bắt cô ấy phải làm gì, cứ như mẹ con ruột vậy chứ không phải là mẹ chồng nàng dâu. Bà còn hay dặn dò con trai:
- Vợ con thiệt thòi thì con phải che chở, yêu thương nó nhiều hơn. Đừng để nó buồn lòng mà tội nghiệp con nhé.
Về vợ tôi, ban đầu cô ấy rất quý mến mẹ chồng. Hai mẹ con tình cảm rất thân thiết, thường xuyên chia sẻ mọi điều với nhau. Nhưng một thời gian sau, tự nhiên tôi thấy thái độ của vợ với mẹ ngày một khác. Cô ấy tỏ ra xa lánh, không gần gũi với bà như trước, thậm chí còn dễ nổi nóng với mẹ tôi rồi đỉnh điểm là đòi ra ở riêng.
Ban đầu mẹ và vợ tôi rất gần gũi, nhưng sau đó vợ lại thờ ơ với bà, đòi ra riêng. (Ảnh minh họa)
Chiều vợ, tôi mua một căn chung cư ở gần đó để tiện chạy qua chạy lại, chứ mẹ tôi cũng có tuổi rồi, một thân một mình tôi không yên tâm.
Thế rồi hồi đầu năm, mẹ bị đột quỵ và ra đi bất ngờ khiến tôi bàng hoàng, đau xót. Điều lạ là bình thường vợ không ưa mẹ nhưng khi bà nằm xuống, cô ấy lại rất suy sụp. Tuy trước mặt tôi cô ấy vẫn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thi thoảng tôi vẫn bắt gặp vợ lén lau nước mắt trước di ảnh mẹ chồng. Thấy tôi, cô ấy lại lảng tránh.
Đêm ấy, 1 giờ sáng tôi giật mình tỉnh giấc nhưng nhìn sang bên cạnh không thấy vợ đâu nên bật dậy đi tìm. Không ngờ vừa lên tới phòng thờ đã nghe tiếng khóc thút thít của vợ:
- Sao mẹ lại bỏ con mà đi. Con xin lỗi mẹ. Lẽ ra con nên nhận mẹ sớm hơn, con không nên cố chấp như vậy.
Tôi sững người khi nghe vợ nói. Chuyện này là sao chứ? Tôi lao vào hỏi vợ cho ra nhẽ, gặng hỏi mãi cô ấy mới kể:
Thấy vợ khóc trước di ảnh mẹ, tôi sững sờ. (Ảnh minh họa)
- Mẹ tuy là mẹ kế của anh, nhưng bà chính là mẹ ruột của em. Năm xưa khi em 3 tuổi, không biết vì lý do gì bà ấy đã bỏ rơi em trong cô nhi viện cùng một tấm ảnh chụp em hồi đó.
Một lần khi dọn phòng hộ bà ấy, em mới phát hiện thấy trong tủ có một tấm ảnh giống hệt em hồi nhỏ. Lúc ấy em đã nhận ra bà chính là mẹ ruột của mình. Nhưng vì chưa chấp nhận được sự thật này, và thấy mẹ vẫn day dứt nỗi đau bỏ rơi con gái nên em mới muốn trừng phạt bà thêm, tính đợi một thời gian nữa mới nói sự thật với bà để mẹ con nhận nhau. Nào ngờ mẹ lại ra đi đột ngột như vậy...
Biết bí mật vợ và mẹ kế giấu kín, tôi bất ngờ lắm. Khi tôi lên 5 tuổi, mẹ ruột qua đời, 5 năm sau thì bố cưới mẹ kế. Cưới nhau chưa đầy 2 năm thì bố tôi qua đời nên không kịp sinh thêm con. Vì mẹ kế đối xử với tôi rất tốt, thương tôi như con ruột nên tôi cũng chẳng hỏi chuyện quá khứ của mẹ làm gì.
Thật không ngờ mẹ kế lại có một đứa con, và người đó không ai khác lại chính là vợ tôi. Có lẽ vì bà từng bỏ rơi con gái không nuôi nên lúc nào cũng trăn trở day dứt trong lòng, luôn dặn dò tôi phải đối xử tốt với vợ như vậy. Nhưng tôi tin mẹ kế có lý do khó nói nên mới phải bỏ con như vậy.
Tôi động viên vợ đừng nghĩ ngợi, tự trách nhiều, vì có lẽ ở trên trời có linh bà không trách cô ấy đâu, cũng chẳng muốn nhìn thấy vợ tôi như thế này.
Đi họp lớp cấp 3, tôi ngạc nhiên: Người bạn trước đây ngạo mạn, 'tác động vật lý' với tôi giờ thất nghiệp, muốn xin vào công ty tôi làm bảo vệ Thời gian và cuộc sống khắc nghiệt đã gọt giũa chúng tôi thành những con người khác. Bài viết là lời chia sẻ của Tống Hòa, được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc). Ngay sau khi đăng tải, bài viết nhận được sự quan tâm lớn. Tôi là Tống Hòa, mới đây về quê, tôi đã đi họp lớp cấp 3. Nhiều...