Gái gọi sinh viên trăm mánh lọc lừa
Gái gọi sinh viên thường có giá vì khách thích những “hàng” lạ. Bọn họ thường nói với nhau “gái gọi sinh viên” là đặc sản”.
Có một số sinh viên đi làm gái gọi. Phần nhiều khác, là những cô gái đóng mác sinh viên lừa khách làng chơi. Trò chuyện với những cô sinh viên bị đưa về giáo dục tại Trung tâm bảo trợ xã hội số 2, bất giác chúng tôi nhận ra, ngay cả cái mác “sinh viên” cũng khiến nhiều đàn ông mê đắm, như thể họ săn được “rau sạch”. Và nhiều đường trả giá…
Khác với những cô gái chúng tôi tiếp xúc tại Trung tâm Bảo trợ Xã hội số 2, N.H.N trả lời khá trôi chảy, bản lĩnh mặc dù có đôi lúc xúc động nói về gia đình. Vốn là một sinh viên ngành nghệ thuật tại Thái Nguyên nên N. được trời phú cho cả dáng vóc và nước da rất trắng trẻo. Không như những cô gái làm “nghề buôn phấn bán hương” không khi nào kêu hoàn cảnh xô đẩy hay do gia đình quá khó khăn. Cô luôn miệng nói rằng do đua đòi, ham chơi.
Rất khó bắt “gái gọi sinh viên”
Sau những phút tâm sự đầy xúc động về chuyện gia đình, con cái và cả con đường dẫn đến N. trở thành gái mại dâm. N. bắt đầu tiết lộ hàng loạt những chuyện động trời, mánh khóe hoạt động của gái gọi, đặc biệt là những sinh viên kiêm gái gọi.
Với mác sinh viên, gái gọi thường “đắt khách” và có giá cao (ảnh minh họa)
Do là sinh viên nên cơ quan chức năng rất khó kiểm soát. Thực tế các đối tượng thường chỉ làm theo ca và chỉ đến một điểm sau đó có khách sẽ được phân đi. Khi hết “ca” ai sẽ về nhà nấy, đặc biệt không tụ tập, ăn chơi nhảy múa như những gái bán dâm chuyên nghiệp. N. tiết lộ: “Những sinh viên làm gái thường ăn mặc rất kín đáo. Chỉ khi nào đến nơi tập trung mới cởi bỏ y phục thường ngày và trở thành “bướm” ngay. Các sinh viên thường có nhiều bạn bè, nhất là bạn học nên họ sợ lộ”. Các sinh viên mới “vào nghề” sẽ được các “má mì” lựa từ nhiều nguồn khác nhau. Có thể từ các nhà hàng, quán bar…
N. chia sẻ, tại đường dây của mình đa phần là những sinh viên tại khu vực Cầu Giấy, Từ Liêm (Hà Nội). N. hất hàm tỏ thái độ khinh đời, cô nói: “Chuyện mọi người cứ nói sinh viên trường nghệ thuật hay làm gái bao, mại dâm cũng không oan lắm đâu anh. Rất nhiều thành viên cốt cán trong đường dây của em là sinh viên trường nghệ thuật. Thu nhập của tụi em, phập phù thì phập phù thật nhưng cũng lên tới hàng chục triệu”.
Với những gì chúng tôi thu thập được, N. không chỉ là một gái gọi mà còn là một “má mì” chuyên điều “hàng” sinh viên. Chính vì thế cô này rất am hiểu đường đi nước bước của những sinh viên non nớt mới vào “nghề”. K. một sinh viên cũng bị bắt lên trại số II cùng đợt với N. chia sẻ: “Ở Hà Nội hiên nay có rất nhiều các dịch vụ gái gọi. Trong số các đường dây gái gọi đó có nhiều sinh viên làm theo ca. Bọn em làm kín lắm, không bao giờ nhuộm tóc xanh, tóc đỏ. Ăn mặc cũng kín đáo không như bọn cave chuyên nghiệp”.
Việc những gái gọi mang mác sinh viên khi không có mối cố định mà chỉ đơn thuần tập trung ở những tụ điểm thì sẽ vô cùng khó khăn. Bởi cả gái chuyên nghiệp và sinh viên sẽ hoạt động theo tốp. Ai đến trước sẽ được ghi vào một cuốn sổ và “hàng” sẽ được điều theo thứ tự từ trên xuống dưới. Chính vì điều này những cô gái mang mác sinh viên thường xuyên bị vợt khách trước và luôn rơi vào cảnh “trâu chậm uống nước đục”. K. tỏ vẻ bức xúc kể tiếp: “Nhiều khi phải cắn răng mà chịu đựng. Lúc đó phải ngồi bàn với khách ở các tụ điểm ăn chơi để bắt mối quen. Thường thì nếu ngồi bàn với khác được cho tiền phải trả 50- 100.000 đồng cho “bố mì”. Nếu đi khách ngay tại quán thì sẽ phải trả 100.000 đồng sau khi đi về”.
Video đang HOT
Khi các cô gái mất đầu tư “không công” tại một số tụ điểm ăn chơi, họ sẽ sàng lọc những “khách hàng” có thể khai thác được để mồi chài. Các cô gái này sẽ hoạt động theo kiểu “truyền miệng” chính vì thế cơ quan chức năng rất khó kiểm soát. Hơn nữa, chỉ có những mối quen, trả ” các -sê” cao và cực kỳ an toàn thì các “sinh viên” này mới qua đêm. Bằng không chỉ chớp nhoáng rồi trở về với lý do gia đình, nhà cửa.
“Ham hàng độc dễ dính sinh viên dởm”
Hiện nay khi điều kiện kinh tế được nâng cao, lượng cầu về “gái gọi” có lẽ cũng tăng cao. Tuy vậy, nhiều đại gia hoặc những người có tiền thường thích của lạ, của độc. Họ gần như chán ngán các em chân dài, tóc xanh tóc đỏ đứng vỉa hè. Phần vì không an toàn phần vì chơi hàng “chợ” không còn thời thượng. Chình điều này những chân dài “vừa có sắc lại vừa có chữ” sẽ là lựa chọn sành điệu nhất. Nắm bắt được điều này, nhiều sinh viên “lười ăn mỏng làm” đã lao đầu vào cái “nghề” mạt hạng, không lối thoát. K. ngán ngẩm nói: “Gái gọi sinh viên thường có giá vì khách thích những “hàng” lạ. Bọn họ thường nói với nhau “gái gọi sinh viên” là đặc sản”.
Đánh hơi được sở thích “quái dị” của các thượng đế nhiều gái làng chơi chuyên nghiệp cũng cố gắng tạo cho mình vỏ bọc sinh viên. Họ ngụy trang bằng những chiếc thẻ sinh viên giả, khai mình ở những trường nổi tiếng sinh viên nữ xinh đẹp như các trường nghệ thuật. Các cô này sẽ tìm hiểu kỹ các trường đại học, khi khách hỏi sẽ trả lời vanh vách các phòng, khoa thậm chí cả thấy giáo từng bộ môn. Nhiều gái gọi còn học dăm ba câu tiếng Anh để mìn khách. Bỗng nhiên những gái gọi này sẽ trở thành hàng lạ và độc trong mắt khách làng chơi.
Em làm gì còn đường về nữa..
Cuộc trò chuyện của PV với N.H.N tại Trung tâm Bảo trợ Xã hội số 2.
Nhìn vóc dáng của em thế này chắc cũng là người thành phố?
Không, em ở Thái Nguyên. Quê mùa thôi ạ. Trước em học một trường trung cấp nghệ thuật ở Thái Nguyên, chuyên ngành múa. Em học được một năm thì nghỉ học xuống Hà Nội từ năm 2001.
Đang học dở, tương lai phơi phới sao lại bỏ?
Dạo đó em mải chơi quá, theo lời bạn bè lôi kéo xuống Hà Nội, rồi nghỉ học luôn.
Bố mẹ có biết không?
Lúc đó em mới 18, vừa học phổ thông xong ạ. Nhắc đến chuyện này làm gì hả anh? Em thương bố mẹ em lắm, bố mẹ khổ vì em nhiều … (ôm mặt khóc). Bố mẹ giận em lắm. Gia đình em vốn gia giáo. Bô em là bô đôi còn mẹ là giáo viên nên viêc em chơi bời rôi bỏ học là môt viêc khó châp nhân nôi. Lúc hay tin em bỏ học xuông Hà Nôi chơi bời mẹ em khóc dữ lắm. Thâm chí bô em còn quyêt định từ mặt em nhưng sau đó do mẹ năn nỉ bô em mới nguôi ngoai và cho em môt cơ hôi làm lại cuôc đời.
Như vây là em đã quay vê nhà và được bô mẹ tha thứ?
Em đã vê nhà nhưng sô phân không cho em được sông tử tê. Em bắt đầu trượt dài không thể dừng lại chỉ sau một lần đi chơi cùng đám bạn cùng trường rôi đã mắc nghiện ma túy mà không hề hay biết. Bố mẹ em cũng đã rât cố gắng để giúp em có thể cai nghiện và chấp thuận đê em xây dựng gia đình với môt người đàn ông gân nhà để yên bề gia thất.
Rồi sao lại xuống Hà Nội, và giờ ở đây?
(N. khóc không cầm được nước mắt. Cứ thế nức nở, luôn miệng gọi tên con trai, tên bố mẹ…)
Em đã có một bé trai kháu khỉnh nhưng chông em đã mât sau môt tai nạn giao thông kinh hoàng khiên em không thê kiêm soát được mình. Cuộc đời của em sau cái chết của chồng là những chuỗi ngày bi thảm chìm trong men rượu, ma túy và sau đó trở thành gái mại dâm.
Em không sợ con mình biết chuyện?
Có chứ ạ! Đời em còn biết sợ cái gì nữa, chỉ có con là điều duy nhất em sợ thôi. Vì chán nản và không muôn con thây mẹ làm cái nghê mà cả xã hôi kì thị, em quyết định gửi con về cho ông bà nội chăm sóc còn mình lang thang ở Hà Nội với số tiền nhỏ nhoi vợ chồng gom góp được trước đó, rồi vùi đầu vào các cuộc ăn chơi hoan lạc quên ngày tháng. Em hành nghề gái gọi qua các dịch vụ. Tuy nhiên, làm chẳng được bao nhiêu lại bị ăn chặn nhiều rồi bị tranh khách, em mới quyết định ra “làm riêng” cùng môt sô môi sinh viên quen biêt ở Cô Nhuê và khu Đại học Mỏ – Địa chất, Học viện Tài chính.
Có nhiêu bạn sinh viên làm cùng em không?
Có nhiêu chứ anh. Nói thực là vì đông tiên nhưng em thấy tiếc cho các bạn sinh viên trẻ đi làm gái. Có nhiều trường hợp nhà rất có điều kiện nhưng vẫn đi làm gái. Đơn giản là để thỏa chí chơi bời trác táng hoặc do ăn chơi trước đó rồi bị dụ dỗ dẫn đến thành gái gọi lúc nào mà không hay. Nhiều cô đổ lỗi là do hoàn cảnh nghèo nhưng em nghĩ đó không phải là lý do. Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh như vậy được, tất cả chỉ là do lười biếng thôi.
Em vào trung tâm bao nhiêu lân rôi?
Đây là lân thứ 2 em lên trung tâm này nhưng lân này em không bị bắt vì tôi mại dâm mà bị “bắt nhầm” trong một đợt truy quét của lực lượng công an. Em bị bắt vì ma túy chứ không phải vì mại dâm.
Vào đây ít nhât vài năm nữa mới được ra. Em có nghĩ đên viêc được gặp con và làm lại cuôc đời với môt người đàn ông khác không?
Em làm gì còn đường về nữa anh ơi. Em không còn cơ hội được gặp cháu nữa rồi. Trước đây, thi thoảng cháu còn gọi điện cho em nhưng em vào trại rồi thì mất hẳn liên lạc…Em nhớ cháu lắm (khóc). Trước đây ở bên cháu em chưa bao giờ dám có bất kì biểu hiện nào khác lạ dù khi còn ở bên cháu, em đã mắc nghiện nặng. Cháu sẽ nghĩ sao lúc lớn lên khi biết mẹ của cháu từng hành nghề mại dâm khi còn quá trẻ.
Em có hy vọng khi con lớn sẽ hiểu được nỗi lòng của mẹ không?
Em chẳng còn hy vọng gì nữa! Từ khi chồng em chết, con phải gửi về ông bà nội và thường xuyên cháu được ông bà tiêm nhiễm những cái xấu xa nhất để cháu quên hẳn em, em chẳng còn thiết tha gì nữa rồi…
Oan uổng cho nhiều trường đại học
Bằng chứng khi cơ quan Công an bắt giữ gái mại dâm đang hành nghề, họ thường khai là sinh viên của các trường đại học. Tuy nhiên với tên tuổi, địa chỉ, quên quán khi đến các trường đã khai thì đều không có. Đại tá Đặng Hùng Thắng, Trưởng phòng tham mưu hành chính, trường đại học Văn hóa Nghệ thuật Quân đội chia sẻ: Chúng tôi đã từng nhận được thông tin về trường hợp gái mại dâm nhận là sinh viên của trường. Khi nhập số liệu như tên tuổi, địa chỉ, ngành học thì hoàn toàn không có sinh viên nào như vậy. Việc các gái mại dâm khai man như vậy là vô cùng nguy hiểm. Nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín, danh dự của các trường chứ không chỉ riêng trường chúng tôi. Cũng đã có một số trường hợp trước, họ là sinh viên của trường nhưng hiện tại họ đã ra trường thì việc quản lý đó không thuộc thẩm quyền của chúng tôi nữa.
Theo VNN
Thân phận những kiều nữ bán mình trên mạng-Kỳ cuối: Nỗi đau của kẻ đi săn và... kẻ bị săn đuổi
Từ tối đến gần sáng em ngồi lỳ bên chiếc laptop để chát chít tìm những gã đàn ông thích của lạ. Rồi em phát hiện ra rằng, có rất nhiều gã đàn ông lên mạng tìm gái rất thích các nữ sinh viên.
"Sướng quen rồi khổ không chịu được anh ạ. Câu nói tưởng như khôi hài này đang rất đúng đối với trường hợp của em. Vì khó khăn em đã trót lên mạng internet để... bán mình, giờ muốn dừng lại để làm một nghề lương thiện nhưng không thoát ra được vì làm gì cũng khó, cũng khổ. Nhà Phật có câu "quay đầu lại là bờ" nhưng làm thế nào để quay lại được là cả một vấn đề không hề đơn giản". Đó là tâm sự của Trang, cô gái mạo nhận là sinh viên để moi tiền của Lĩnh "đồng nát".
Nước mắt của cô gái trẻ
Trở lại câu chuyện của Trang, cô gái mạo nhận là sinh viên để trở thành tình nhân của Lĩnh "đồng nát" đã nói ở kỳ trước. Trang tâm sự: "Sau cái lần đi với anh Nam lái taxi bị anh Lĩnh phát hiện và bị ăn mấy cái tát của anh Lĩnh, em đã nghĩ rất nhiều. Em không giận anh Lĩnh vì em đã lừa anh ấy, đã cố gắng để anh ấy nhìn nhận mình là một sinh viên đang gặp khó khăn. Phải thừa nhận là em đi với anh ấy chỉ vì tiền. Cũng phải thôi, xét cho cùng em cũng chỉ là một con cave, thứ mà cả xã hội khinh miệt.
Năm 2008, em từ quê ở Thái Nguyên theo bạn xuống Hà Nội làm tiếp viên karaoke trên phố Nguyễn Chí Thanh với mong muốn thoát khỏi kiếp nghèo và những cuộc cãi vã của bố mẹ em. Làm cả năm mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền vì em không đẹp, không hát hay như các "đồng nghiệp" khác. Thế rồi em chọn cho mình một con đường riêng, tự tìm khách qua mạng internet.
Từ tối đến gần sáng em ngồi lỳ bên chiếc laptop để chát chít tìm những gã đàn ông thích của lạ. Rồi em phát hiện ra rằng, có rất nhiều gã đàn ông lên mạng tìm gái rất thích các nữ sinh viên. Để trở thành sinh viên, em đến chơi với đứa bạn cùng quê đang học trường ĐH Sư phạm Hà Nội để tìm hiểu thông tin và khoác lên mình chiếc áo "Made in sinh viên" từ cuối năm 2010. Từ đó, em trở thành thợ săn của những gã chuyên săn sinh viên trên mạng. Anh biết sự khác nhau giữa cave giả làm sinh viên với cave ở quán karaoke như thế nào không? Đó chính là cách thức lấy tiền. Sinh viên không thể làm giá thẳng tưng cho một ca "tàu nhanh" hay "tàu chậm" mà phải khéo léo để moi tiền. Vì thế có khi được cả chục triệu đồng một đêm nhưng cũng có khi chỉ được 200 nghìn đồng "để em ăn sáng". Đi câu mà anh".
Những ngón tay của Trang vuốt như múa trên bàn phím chiếc điện thoại Iphone rồi nghiêng đầu về phía tôi: "Đây là ảnh của hàng chục gã đàn ông em săn được trong gần 2 năm qua. Em có một thói quen là sau khi ngủ với gã đàn ông nào cũng cố tìm cách chụp lại ảnh làm kỷ niệm. Nó cũng giống như việc người thợ săn dùng dao chém vào cột nhà để đếm số con thú mình đã giết vậy?! Anh Lĩnh "đồng nát" cũng chỉ là những số đếm tự nhiên không hơn không kém, dù anh ấy đã cho em không ít tiền. Em là thế, cave nhưng cũng có tâm hồn, cũng biết đâu là tình yêu đích thực, đâu là chỗ để ăn, đâu là chỗ để thờ.
Khi gặp anh Nam, dù chỉ một lần nhưng em rất thích sự chân thành và con người của anh ấy dù biết các anh đã dùng anh Nam để bóc mẽ em với anh Lĩnh. Có một điều các anh không biết, anh Nam đã nhắn tin xin lỗi em vì sự cố đó. Em rất xúc động vì anh ấy vẫn còn sự tôn trọng đối với một con cave như em.
Em từng mơ ước sẽ yêu được một người như anh Nam nhưng với em, giờ đã quá muộn. Muộn kể cả khi anh Nam có thể bỏ qua tất cả để yêu em. Em sướng quen rồi nên dù có bỏ nghề để sống với anh ấy thì chuyện quay lại cái nghề đốn mạt này cũng chỉ là vấn đề thời gian...". Trang khóc. Nước mắt lăn dài trên má...
Với Nhung (không biết tên thật hay tên giả) lại khác. Nhung vào nghề săn khách trên mạng không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng như Trang. Nhung kể: "Em thấy nhiều thằng nói thích sinh viên thì em cứ nhận đại là sinh viên. Thằng chồng em làm cho em cái thẻ sinh viên giống y chang thẻ thật, dấu photo màu đỏ chót. Nó còn dặn, thằng khách nào hỏi thì đưa thẻ ra rồi tỏ vẻ giận dỗi "anh không tin em là sinh viên thì em về"... Thế mà hiệu quả lắm anh ạ, khối thằng tin. Em có biết quái gì về khoa nào, thầy nào đâu mà trả lời. Có lần em lỗ to. Hôm đó em vừa chìa thẻ sinh viên ra thì bị thằng khách chộp lấy dọa đi báo CA vì em làm thẻ sinh viên giả. Em xin mãi nó vẫn hành hạ em cả đêm, sáng hôm sau mới tha cho về.
Tôi hỏi Nhung: "Khi chát trên mạng những người đề nghị em show hàng có nhiều không?". Nhung cười: "Nếu em gợi ý bóng gió thì hầu hết họ đều muốn điều đó". "Đã cởi áo khoe hàng thì ai còn tin em là sinh viên", tôi thắc mắc. Nhung trả lời: "Thế mà vẫn khối thằng tin đấy anh ạ. Nhiều thằng ngu hơn anh nghĩ nhiều. Có thằng còn đòi đưa đón em đến trường cơ"?!
Cặp kẻ cướp và "chim mồi" bị bắt giữ. Ảnh: TL
Đừng đùa với lửa
Có nhiều con đường dẫn dắt các cô gái lên mạng internet để câu khách, kiếm tiền. Liễu, đang là sinh viên năm thứ hai của một trường ĐH tại Hà Nội cho biết, trước đây em lên mạng chát chỉ với mục đích kết bạn và buôn dưa lê cho vui. Một lần, tài khoản điện thoại hết tiền nên em than thở với các bạn trong phòng chát thì bất ngờ nhận được sự giúp đỡ của 3 - 4 bạn trai. Cũng từ đó em dùng điện thoại thoải mái mà không quan tâm đến hết bao nhiêu tiền mỗi tháng. Em đã tự đặt câu hỏi "xin nạp thẻ điện thoại dễ thì chưa chắc xin tiền học phí đã khó".
Kết quả là có ngay một anh làm ở Cty liên doanh "xung phong" tặng em 1 triệu đồng với chỉ một điều kiện "đi cà phê với anh cho vui". Từ quán cà phê em đã lên giường với anh ta trong nhà nghỉ lúc nào không hay. Và cũng từ đó, mạng internet là nơi em "thực tập" giao tiếp với khách hàng mỗi đêm".
Một cô gái chuyên chát sex để xin tiền qua thẻ nạp điện thoại tâm sự trên Blog: "Em kiếm tiền qua việc cởi áo, tụt quần cho bọn đàn ông xem để xin thẻ nạp tiền thì đã sao? Sao trách em mà không trách mấy thằng có máu dê mong được em nhận tiền để ngắm nghía, rên rỉ khi dán mắt vào cơ thể em? Em có một nguyên tắc là chỉ phơi hàng nhưng không bao giờ phơi mặt. Cơ thể người phụ nữ nào cũng ngần ấy bộ phận, thế mà nhiều gã đàn ông cứ muốn mất tiền để ngắm những cái xác không đầu. Điên thật".
Hầu hết những cô gái săn khách trên mạng internet đều có chung nhận định, săn hàng trên mạng độc lập, làm hay chơi, "đi" với ai là tùy mình, làm tất ăn cả, không bị má mì, tú ông bóc lột. Tuy nhiên, không phải cô gái nào cũng lường trước được những hậu họa có thể xảy ra. Đó là việc bị hiếp dâm tập thể, việc bị đánh đập, bị bạo dâm, bị quỵt tiền. Thậm chí bị các đối tượng nhiễm HIV buộc phải quan hệ tình dục không dùng bao cao su...
Nhiều gã đàn ông chuyên săn gái trên internet cũng lâm vào tình cảnh "sống dở chết dở", khổ đau không kém những kẻ bị săn đuổi. Đó là câu chuyện của anh Phương, 25 tuổi, ở Ngã Tư Sở. Qua chát anh đã ra tay nghĩa hiệp, cứu net để làm quen với Hoa Thị Mai Anh ở huyện Thanh Trì mà không biết rằng thị chỉ là một "chim mồi". Kết quả, anh Phương bị cướp tài sản. Rất may CA huyện Thanh Trì đã kịp thời bắt giữ Mai Anh và hai kẻ dàn dựng vụ "tranh bạn gái" này.
Thanh niên có nickname gasitinhrongreu... than thở: "Qua chát mình dụ được một em đi "vui vẻ" vì thấy em giới thiệu là sinh viên. Mình có làm bài thử nhưng cô ả nói vanh vách thầy hiệu trưởng tên gì, cô chủ nhiệm tên gì, đang học ở đâu nên mình tin lắm. Đêm hôm đó vì mệt nên mình thiếp đi. Đến sáng lấy ví để trả tiền thì ví còn nhưng 10 triệu đồng đã không cánh mà bay, cô ả vẫn đang ngủ khì khì. Trước lúc vào phòng ngủ mình vẫn thấy còn tiền, phòng lại chỉ có hai người. Vậy mà khi mình vừa hỏi cô ta đã khóc toáng lên nói mình vu khống và gọi ngay mấy "ông anh" mặt rô đến đe dọa. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng".
Thay cho lời kết
Tôi xin dẫn lời kể của anh bạn Lĩnh "đồng nát": "Cách đây 2 năm tôi cũng mắc bẫy một em chuyên chát sex. Sau khi vào nhà nghỉ với cô ta 2 ngày thì cô ả gọi cho tôi xin địa chỉ Email để "gửi anh mấy cái ảnh ngộ nghĩnh". Khi mở Email tôi điếng người thấy cảnh mình tồng ngồng trên giường. Từ một kẻ săn mồi tôi trở thành kẻ bị rượt đuổi. Và cái giá để đổi lấy sự im lặng là 30 triệu đồng. Tôi không thể báo CA vì nếu báo gia đình tôi sẽ tan vỡ. Đó là bài học cho những ai thích săn tình trên mạng".
Theo PLXH
Thân phận những kiều nữ bán mình trên mạng- Kỳ2: Hạ màn diễn của "nữ sinh viên" Trong khi những tay đàn ông chuyên săn tình qua mạng internet hả hê với những chiến tích "săn sinh viên" của mình thì không ít kẻ "bị săn đuổi" cũng đang nhâm nhi sự sung sướng vì vừa săn được con vịt béo bên cạnh gã tình nhân trẻ Tuy nhiên, cả hai đều quên hoặc cố tình quên đi việc đang...