Đừng vì sợ hãi ban đầu mà không dám dấn thân, hãy cứ can đảm bước, vì sau tất cả mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn!
Stephen King có một câu nói nổi tiếng như thế này: ‘Thời điểm đáng sợ nhất luôn luôn là ngay trước khi bạn bắt đầu. Sau đó, mọi thứ nhất định sẽ tốt đẹp hơn’.
Có bao giờ bạn nghĩ rằng cảm giác an toàn và mong muốn được ở trong vùng an toàn của mình sẽ giới hạn khả năng của bạn? Bạn luôn loay hoay với những điều mới mẻ, sợ cảm giác thách thức bản thân và nghĩ về thất bại. Điều đó không được tính là lo xa hay cẩn thận, mà đó chính là bạn đang tự sắm cho mình những chiếc hàng rào vô hình và xây nên thành lũy kiên cố, để “nhốt” những khả năng tuyệt vời của bạn trong đó.
Stephen King có một câu nói nổi tiếng như thế này: “Thời điểm đáng sợ nhất luôn luôn là ngay trước khi bạn bắt đầu. Sau đó, mọi thứ nhất định sẽ tốt đẹp hơn”. Sự thật chính là như vậy, mỗi dự án mới đều là một cuộc hành trình, và thái độ nhìn nhận của bạn sẽ giúp bạn mở cánh cửa ra cho cuộc hành trình đó. Khi bạn đón nhận mọi thứ với sự tự tin, hào hứng và quyết tâm tiến lên phía trước, không có bất cứ điều gì khiến bạn run sợ. Bạn xem nhẹ sự thất bại, coi vấp ngã khi khởi đầu là điều cốt yếu. Và chắc chắn, bạn luôn thành công dù bạn đi được bao xa. Thành công ở đây trước hết đến từ việc bạn DÁM TRƯỞNG THÀNH.
Còn khi bạn đón nhận sự việc với sự sợ hãi , run rẩy, khối óc nhanh nhạy của bạn đã hình dung ra muôn ngàn cảnh tượng khốc liệt thì hỡi ôi, bạn đang nhút nhát đấy ư? Bạn sợ việc phải bắt đầu, bạn sợ cả việc tiến lên, bạn không dám chấp nhận thất bại vì bạn nghĩ rằng điều đó chẳng hay ho gì. Nhưng ai đó vẫn nói, nếu không đôi lần đón nhận trái đắng từ việc thất bại, chúng ta sẽ chẳng thể nhận ra thành công có vị ngọt như thế nào. Và quan trọng hơn cả, bạn cứ định sợ hãi đến bao giờ?
Cuộc hành trình có thể chẳng có gì to tát, chỉ cần bạn gật đầu và dũng cảm bước đi. Trong Nhà Giả Kim cũng đã có một câu nói nổi tiếng như thế này: “Khi bạn thực sự mong muốn một điều gì, cả vũ trụ sẽ hợp lại giúp bạn đạt được nó.” Vậy tại sao chúng ta không thử nghiệm, nhón một chân ra khỏi vùng an toàn, dùng một tay vén tấm rèm sợ hãi lên và chờ đón những điều mới mẻ đang tới?
Thật ra, cuộc sống này không có định nghĩa thế nào là thất bại, thế nào là thành công, bởi mỗi người đều tự đi tìm cho mình những khái niệm riêng biệt. Có những người xem thành công là thất bại, nhưng cũng có những người biến thất bại thành thành công. Có những người chọn cách sống nặng nề, mệt mỏi và áp lực, trong khi đó lại có những người luôn tự biết hô biến những điều đen tối, khai trừ triệt để năng lượng tiêu cực ra khỏi bản thân mình. Còn bạn thì sao ?
Bất cứ sự việc gì cũng vậy, chúng chỉ có thể gây ra nỗi sợ hãi cho bạn ở một vài giây đầu tiên khi bạn tiếp nhận thông tin. Còn về sau, chúng có đáng sợ hay không đáng sợ, có nên vượt qua hay không vượt qua, là trái đắng hay là quả ngọt… Tất cả đều do cách nhìn nhận từ sâu trong tiềm thức của bạn. Hãy sống đơn giản như một đứa trẻ, tròn ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò và chín tháng bắt đầu lò dò để học đi. Đôi khi, dùng bản năng tiến về phía trước không biết sợ hãi chính là cách tốt nhất để bạn chinh phục cuộc sống này.
Đừng để bản thân thụt lùi lại phía sau chỉ vì không dám tiến lên phía trước. Cuộc sống này mỗi ngày đều trôi qua vội vã, cả thế giới đều đang vội chuyển mình. Vậy nên, một phút chần chừ của bạn chính là ngàn năm lạc hậu so với sự nhộn nhịp ngoài kia. Hãy cứ can đảm đương đầu, vì sau tất cả mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn, chỉ là bạn có muốn hay không mà thôi!
Chồng lấy hết tiền tiết kiệm bỏ đi biệt tích, một năm sau xuất hiện trước cửa khiến mẹ con tôi sợ hãi ôm chặt nhau mà không dám mở cửa
Nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa, tôi sợ đến nỗi tay chân run lẩy bẩy nói không thành lời, cố ôm chặt con trai để lấy lại bình tĩnh.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 7 năm và có một đứa con trai, nhiều lần tôi cũng muốn sinh đứa nữa cho vui cửa vui nhà nhưng chồng tôi bảo nuôi một đứa cũng chưa nổi đẻ lắm làm gì cho khổ.
Tôi thì bán tạp hóa ở nhà, còn chồng làm công nhân trong khu công nghiệp. Tháng nào chúng tôi cũng tiết kiệm được vài triệu đồng. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi đi cho đến một ngày tôi đi ra bến xe lấy hàng, về nhà thì thấy cánh tủ két sắt mở toang, bên trong trống rỗng không còn một thứ gì.
Ngay lập tức tôi gọi điện hỏi chồng nhưng anh không bắt máy, vào phòng thì thấy quần áo của anh ấy không còn bộ đồ nào khiến tôi ngã quỵ xuống. Tại sao anh ấy đột ngột bỏ mẹ con tôi mà đi, lại mang theo 2 cây vàng và 100 triệu đồng nữa?
Những ngày sau đó tôi khóc rất nhiều, chồng vốn hiền lành tu chí làm ăn là vậy, sao đột nhiên bỏ nhà đi, lại lấy hết tiền tiết kiệm nữa? Tôi đã cố gắng tìm tung tích của chồng nhưng không có chút manh mối nào về anh ấy. Nhà chồng cũng chẳng ai biết anh đi đâu. Để rồi gần 1 năm sau, đúng lúc mẹ con tôi dần quen với sự thiếu vắng của chồng thì anh lại xuất hiện.
Buổi tối hôm đó, hai mẹ con đang ăn cơm thì có tiếng chuông cửa reo nên con trai ra nhìn xem ai tới. Nhưng thấy con kêu thất thanh rồi chạy vào nói là thấy một người đàn ông rất đáng sợ ở trước cửa nên không dám mở. Tôi tò mò nên chạy ra nhìn nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông hai cánh tay đầy hình xăm, đầu thì trọc lóc, bịt khẩu trang, sợ quá vội ôm chặt lấy con trai lùi về phía sau.
Chồng đi rồi tôi bật khóc nức nở, anh thay đổi rồi, không còn hiền lành như trước nữa, chưa bao giờ tôi thấy bế tắc như giờ. (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi đã nghĩ, người này hẳn là ăn trộm hoặc kẻ cướp. Thế nên tôi nói với giọng run rẩy như cầu xin: "Nhà chỉ có hai mẹ con, không có đồ đạc gì quý giá đâu, xin anh tha cho mẹ con tôi". Nói mà nước mắt tôi cứ ứa ra, thế nhưng anh ta vẫn không đi mà đứng im đó, khiến tôi càng lo lắng hơn. Chỉ đến lúc con trai tôi hồn nhiên dỗ dành mẹ đừng khóc nữa. Thì người đàn ông kia mới kéo khẩu trang xuống và nhận là bố, lúc này tôi đứng lặng người một lúc rồi mới nhận ra chồng mình và ra mở cửa.
Chồng nói là một năm trước nghe lời bạn xấu nên đã lấy hết tiền tiết kiệm của gia đình đi tụ tập chơi bời. Khi tiền tiêu hết và mắc nợ 300 triệu đồng thì chẳng bạn nào cho mượn lại còn truy đòi ráo riết. Không còn chỗ dung thân nên anh ấy mới tìm về cầu cứu mẹ con tôi.
Tôi bảo bên nội bên ngoại cùng nghèo, két sắt thì rỗng không nên chồng tự đi làm mà trả nợ. Nào ngờ anh ấy nổi khùng lên bảo sống không có tình người, lúc chồng gặp khó khăn hoạn nạn không chịu giúp, chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân.
Nói xong chồng để lại số điện thoại nói là khi nào gom được tiền thì gọi anh ấy về, sau đó đạp ghế bước ra cửa. Chồng đi rồi tôi bật khóc nức nở, anh thay đổi rồi, không còn hiền lành như trước nữa, chưa bao giờ tôi thấy bế tắc như giờ. Theo mọi người tôi phải làm sao đây?
Tuổi 30 - Liệu có trễ để chúng ta bắt đầu lại? Ở tuổi 30, bạn cảm thấy không hạnh phúc và thỏa mãn với những gì mình có. Đó có thể là một công việc, mối quan hệ hoặc môi trường sống không phù hợp. Bạn bắt đầu băn khoăn rằng mình có nên thay đổi những điều ấy và liệu khởi đầu lại có phải là lựa chọn đúng? Không phải ai cũng...