Đứng tim nhìn vợ trên giường với người đàn ông khác
Đến giờ này tôi mới nhận ra được một sự thật đau đớn rằng tôi không phải là cha của đứa trẻ đang lớn dần trong bụng vợ mình.
Tôi và Hạnh làm đám cưới đã được 5 năm. Khoảng thời gian ấy không quá dài nhưng đủ để một đôi vợ chồng ổn định chuyện công việc, nhà cửa và con cái. Phải công nhận rằng vợ chồng tôi là những người cực kỳ may mắn trong đường công danh. Từ khi lấy nhau về công việc của người nào cũng thuận lợi và thăng tiến vù vù. Tôi còn được sếp ưu ái cho mua lại một căn phòng rộng rãi trong khu tập thể của cơ quan với giá không thể rẻ hơn.
Đời sống vật chất của hai vợ chồng trẻ như thế so với bạn bè, đồng nghiệp cùng trạc tuổi có thể nói là quá đủ đầy, sung túc. Thế nhưng mỗi ngày qua đi tình cảm giữa chúng tôi dần trở nên khô khan, không khí trong gia đình đôi khi còn căng như dây đàn nguyên nhân là do chúng tôi vẫn chưa có con.
Ban đầu chúng tôi không chịu đi khám bác sĩ mà chỉ nghĩ rằng đó là tại số, ông trời vẫn chưa cho lộc con cái thì làm sao mà cuống lên được. Gia đình nội ngoại thì không nghĩ thế nên giục giã ghê lắm. Phải chịu sức ép từ các cụ lại nghe bạn bè bàn ra tán vào, tôi và Hạnh bắt đầu thấy bụng nóng như có lửa đốt.
Người mình đặt nhiều niềm tin nhất đôi khi lại đẩy mình xuống vực thẳm của sự bất hạnh(Ảnh minh họa)
Mấy anh hàng xóm trong khu tập thể vẫn hay kêu ca vì phải bế con khi vợ vắng nhà, phải phơi cả chậu đầy những tã lót của con. Anh bạn làm cùng bộ phận thì cứ hai ba tháng lại được một lần mệt mỏi, bơ phờ vì phải thay vợ trông con trong bệnh viện. Nghe các anh than thở ngoài miệng, tôi hết sức động viên nhưng thú thực trong bụng lại chỉ mong sao được “khổ” như các anh.
Ruột gan bừng bừng là thế nhưng tôi cũng không đề cập nhiều đến chuyện “deadline” sinh con với Hạnh. Tôi không muốn cô ấy phải chịu thêm bất cứ một sức ép nào nữa. Căng thẳng quá dễ đẩy phụ nữ đến tình trạng trầm cảm, Hạnh mà trầm cảm thì còn nói chuyện con cái gì nữa.
Tôi đem chuyện con cái kể với bà chị làm cùng cơ quan. Chị ấy hết sức thông cảm nhưng trách chúng tôi quá gan lỳ. Giữa thời buổi y học tiên tiến hiện đại như bây giờ mà việc hai vợ chồng “im lìm” suốt 5 năm nay lại không đi khám xét xem sao thì thật đáng trách.
Ừ thì không khám sao biết bệnh mà chữa, nghe lời bà chị tôi lẳng lặng đến gặp bác sĩ rồi sau nếu không gặp vấn đề gì sẽ dẫn vợ đi. Bác sĩ kết luật tôi vô sinh. Kết quả ấy chỉ khiến tôi khổ tâm hai tuần vì sau đó vợ tôi nói cô đã có bầu. Bác sĩ giỏi hay máy móc hiện đại cũng có phải thần thánh gì đâu mà lúc nào cũng đúng được. Sự thật thì tôi vẫn là một người đàn ông bình thường, không thế thì làm sao mà vợ tôi có thai được.
Video đang HOT
Người mình đặt nhiều niềm tin nhất đôi khi lại đẩy mình xuống vực thẳm của sự bất hạnh – giờ tôi mới nghiệm ra cái chân lý này. Tôi tin Hạnh bao nhiêu, hạnh phúc nhường nào khi biết tin cô ấy có thai thì giờ đây lại thất vọng, đau đớn bấy nhiêu.
Sự thật thì tôi không phải là cha của đứa bé đang lớn lên trong bụng Hạnh. Chứng cớ đã rành rành trước mắt. Hôm ấy, tôi trở về từ chuyến công tác Sài Gòn trước 3 ngày vì muốn gây bất ngờ cho vợ nên không báo trước. Tôi chỉ mong chiếc taxi chạy thật nhanh để được về nhà xoa xoa cái bụng bầu đang lớn dần lên của cô ấy. Nhưng bao nhiêu nỗi háo hức, bao nhiêu hạnh phúc, hy vọng đã tan biến trong phút chốc khi tôi chứng kiến cảnh vợ mình dù bụng mang dạ chửa vẫn đang “chiều” người đàn ông khác trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách.
Sau này qua những lời thú nhận của Hạnh, tôi mới biết gã đàn ông lạ kia là nhân tình của vợ tôi từ hai năm nay. Hai con người này thật to gan và trơ tráo, dám cả gan làm những chuyện bậy bạ trong chính ngôi nhà mà tôi đã bỏ bao công sức vun vén. Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi không thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng chẳng chửi rủa ầm ĩ gì. Tôi chết đứng độ vài phút rồi đuổi thẳng cổ gã đàn ông lạ ra khỏi nhà.
Tôi đến gặp vị bác sĩ thứ hai, ông này cũng nói tôi không có khả năng sinh con. Một người nói thì còn có thể hoài nghi nhưng hai người nói thì không thể không tin. 5 năm nay ngoài việc kiếm thật nhiều tiền tôi nào có dám lơ là công chuyện gia đình vậy mà Hạnh lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy. Không những ngủ với người đàn ông khác, cô ta còn dám cả gan hợp thức hóa cái thai trong bụng mình bằng cách bắt tôi là bố của đứa trẻ. Cái thai trong bụng thì không có tội tình gì nhưng càng ngày nỗi khinh bỉ cô vợ đầu gấp tay gối lại càng trào lên khiến tôi nghẹn ứ ở trong lòng.
Theo VNE
Chân dài làm 'gái bao' cho đại gia: Sướng đến mức nào?
Tôi đã từng tin rằng, đời người mạnh được yếu thua, trời cho ai nấy hưởng. Tôi đã từng tin rằng, mình đẹp, mình khéo, mình có quyền có được người đàn ông mình thích và vật chất sung sướng...
Tôi đẹp, từ lúc nhỏ tôi đã ý thức được điều này, vì rất nhiều người lớn chung quanh luôn khen tôi: Con bé sao mà đẹp thế, nét nào ra nét nấy. Hoặc: Lớn lên cho nó đi làm người mẫu.
Khi tôi bắt đầu trổ giò thì người ta nói: Thế nào nó cũng nổi tiếng cho mà xem, mặt như vậy, dáng như thế...
Trở nên nổi tiếng! Những suy nghĩ ấy dường như đã cắm rễ vào đầu tôi từ lúc còn nhỏ. Lớn lên, tôi luôn xem ảnh những ngôi sao và ao ước mình được đứng trên sân khấu lộng lẫy, được nhận những tràng pháo tay, những cặp mắt ngưỡng mộ và những ánh đèn ống kính.
16 tuổi, tôi tham gia vào câu lạc bộ người mẫu ở quận. Dần dà, với thể hình lý tưởng, với gương mặt "đẹp và cá tính" như nhiều người khen, tôi thường được trình diễn với vai trò người mẫu phụ trong một số chương trình thời trang ở thành phố. Tôi vẫn tìm kiếm cho mình các cơ hội để toả sáng. Tôi thử ca hát, casting vai phụ, gì cũng được, miễn là có cơ hội để được nhiều người biết đến.
Rồi cơ hội cũng đến với tôi. Một dự án phim truyền hình nổi tiếng sắp được bấm máy, đang trong giai đoạn tuyển diễn viên. Người quen nói với tôi, nếu làm quen với phó đạo diễn, tôi sẽ có khả năng nhận được vai nữ chính, mà như vậy thì cơ hội nổi tiếng trong tầm tay.
Thông qua nhiều mối quan hệ, tôi đã tiếp cận được phó đạo diễn, và đúng như kế hoạch, tôi sẵn sàng "đổi tình lấy vai diễn", rồi nhận được vai thứ chính trong bộ phim. Tôi bắt đầu được biết đến và nhận lời mời đi đóng vài vai nhỏ trong các bộ phim lớn.
Nhưng tôi chưa thể hài lòng được. Nhiều người trong nghề mách bảo, tôi phải có "đại gia" chống lưng và phải có hẳn một dự án quảng bá hình ảnh cho mình thì mới nổi tiếng được như ý. Thế là từ đó, tôi bắt đầu kế hoạch "săn đại gia" cho mình.
Với nhiều chiêu, trò cuối cùng tôi cũng khiến vợ chồng Ph. ly hôn (ảnh minh họa)
Chị bạn thân trong nghề khuyên tôi nên hướng sự chú ý đến các đại gia đứng tuổi và đã có vợ, dần dà sẽ tính tiếp. Rồi, tôi bắt đầu ngắm đến Ph, anh là một doanh nhân trong ngành sắt thép, tôi quen Ph. trong một sự kiện của công ty Ph., và tôi đi ké bạn bè đến.
Điều lý tưởng nhất của Ph đối với tôi là không những anh có đủ tiêu chí của một đại gia, mà còn... có một người vợ bệnh đã nhiều năm. Vài cuộc gặp vờ như tình cờ, vài lần hẹn hò, tôi trở thành tình nhân của Ph..
Quen Ph., tôi bắt đầu một cuộc sống mới, với ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp ở ngoại ô thành phố, những bữa tiệc sang trọng (và đường hoàng hơn, không phải đi "ké" bạn bè), xe hơi hạng sang và tiền bạc rủng rỉnh. Nhưng dù đã có tiền, có sự giúp đỡ từ một đạo diễn bạn Ph., nhưng tôi cũng chỉ đóng thêm được vài vai diễn nữa, tên tuổi vẫn làng nhàng.
Tôi bắt đầu tính đến con đường khác, nghĩa là chiếm Ph. làm của mình. Tôi bắt đầu đánh tiếng để vợ Ph. Biết mối quan hệ của chúng tôi. Một ngày, người vợ yếu đuối của Ph. gọi cho tôi, hẹn tôi gặp mặt.
Chị không đẹp lắm, khuôn mặt hiền hiền, người xanh xao vì thường đau ốm. Chị ta bảo Ph. trước giờ có quen ai chỉ qua đường thôi, mong tôi để yên cho Ph., vì tôi cũng có tai tiếng, sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Ph.
Càng nghe, tôi càng bực chị ta. Tôi tuyên bố thẳng thừng: Đời này mạnh được yếu thua, nếu chị không giữ nổi Ph. thì tôi sẽ giành anh Ph. về phía mình. Tôi làm nghệ thuật, mà giới này thì bao giờ chẳng có đồn thổi? Tôi đẹp, tôi có chút tiếng tăm, chẳng hơn người bệnh tật thường xuyên như chị hay sao?
Rồi, mặc dù Ph. đã rất cẩn thận, nhưng tôi vẫn để có thai với Ph. Ph. biết, có chút bực mình vì bị "úp sọt", nhưng sau đó là mừng, vì Ph. chỉ có một đứa con gái duy nhất, còn đứa con tôi mang trong bụng là con trai.
Với nhiều chiêu, trò cuối cùng tôi cũng khiến vợ chồng Ph. ly hôn. Bụng đã to, không thể có một cái đám cưới hoành tráng như mong muốn. Nhưng tôi đã trở thành phu nhân tổng giám đốc, cuộc đời đã bước sang một trang mới huy hoàng.
Nhưng mọi thứ chẳng như tôi mong muốn. Vốn quen với những cuộc chơi, tôi giờ đây phải khoá chân ở nhà chăm sóc con, và phải chăm luôn đứa con gái riêng của Ph., trong khi Ph. vắng nhà suốt vì những bữa nhậu, chiêu đãi, những chuyến công tác triền miên.
Con lên năm tuổi, tôi đã chứng kiến không biết bao lần Ph. tay trong tay với các chân dài khác. Ghen tuông, đau khổ rồi tôi cũng dần dà chấp nhận, vì biết chẳng qua là Ph. vui chơi chốc lát thôi.
Năm 2012, tôi phát hiện Ph. đang cặp với một sinh viên học trường nghệ thuật, cô này xinh đẹp và bắt đầu có chút tiếng tăm nhờ tham gia các cuộc thi âm nhạc truyền hình. Ph. đang bảo trợ cho cô ta.
Không giống các cô bồ trước của Ph., lần này tôi thấy Ph. có vẻ si mê cô ta, thường công khai cùng cô ta đến các bữa tiệc. Ph. cũng bỏ tiền cho cô ta làm album. Tôi đã trực tiếp tìm gặp cô ta để hăm doạ, thậm chí năn nỉ, nhưng chỉ nhận được câu: Có giỏi thì giữ chồng, còn không giữ được thì để tôi giữ cho. Cô ta làm tôi giật mình, như nhìn thấy lại mình năm năm về trước, lúc cướp Ph. khỏi tay người vợ cũ.
Tôi bắt đầu tìm lại bạn bè cũ, tham gia các cuộc vui để quên nỗi buồn khi thấy Ph. ngày một si mê nhân tình. Có những đêm về, Ph. đánh tôi thẳng tay vì nghe mùi bia rượu thuốc lá trên người tôi. Chuyện gì đến cũng đã đến. Ph. làm đơn ly hôn. Tôi đau đớn thấy mình trắng tay.
Sau phiên toà, con tôi để cho Ph. nuôi vì tôi không có gì trong tay. Số tiền ít ỏi Ph. cho chỉ đủ mua một căn hộ chung cư nhỏ xíu để đi về. Không nghề nghiệp, tuổi và nhan sắc chẳng còn đủ trẻ để lên sàn diễn, tôi theo bạn bè đi hát phòng trà...
Hàng đêm, tôi chạy sô qua các tụ điểm, nhận vài trăm mỗi đêm chỉ đủ tiền mua sắm quần áo và chi xài hàng ngày. Tương lai mờ mịt, chẳng biết sẽ ra sao. Những giấc mơ của tôi đã tắt. Tôi đã trả giá cho sự bất chấp của mình.
Theo VNE
Mình làm tình nhân chỉ một đêm thôi chị nhé! Cậu ta nói: "Mình làm tình nhân một đêm thôi chị nhé!" và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình. Sáng ra, sau tình một đêm, chúng mình vẫn là chị em, xã giao ở mức vừa phải. Không ai xấu hổ hay nhắc lại chuyện đêm qua (Ảnh minh họa) Tình...