Chị dâu ngày nào cũng ăn cơm với nước mắm, tôi dò hỏi nguyên nhân thì chị bực bội đập bàn nói ra một sự việc tày trời
Hèn chi tôi cứ thấy anh trai đi làm suốt, không dám nghỉ ngày nào.
Lương chị dâu tôi mỗi tháng 30 triệu chứ không ít. Anh tôi cũng đi làm, tuy lương không cao bằng vợ nhưng cũng không đến mức quá túng thiếu. Vậy mà mỗi lần sang chơi, tôi lại thấy chị dâu ăn cơm với nước mắm. Bữa nào có con ở nhà thì chị nấu ăn ngon hơn một chút. Mà cũng chẳng có gì, có chút thịt rang, bát canh rau (rau hái ngoài vườn) hoặc vài con tôm hấp.
Chị toàn nhường đồ ngon cho con ăn, còn mình cứ chấm rau luộc với nước mắm. Tôi khuyên chị phải biết yêu bản thân, đừng sống kham khổ như thế. Đâu phải không có tiền, đằng này tiền nhiều, dư dả là đằng khác.
Chị dâu bực bội ra mặt. Chị ấy đập bàn nói: “Nếu anh trai cô không gây chuyện thì đâu đến mức tôi sống khổ thế này? Còn lần nữa, tôi ly dị luôn cho anh ta sáng mắt ra”.
Tôi ngớ người. Chị dâu hầm hầm kể hết mọi chuyện. Thì ra anh tôi vốn mù mờ mà lại thích ra oai. Cứ suy nghĩ mình làm ít tiền hơn vợ nên tự ái, vay mượn tiền đầu tư. Không có kinh nghiệm, anh ấy bị lỗ sấp mặt, cuối cùng vỡ nợ hơn 2 tỷ mới dám nói với vợ.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Chị dâu tôi tức lộn ruột gan nhưng vì thương con mà ráng gồng gánh trả nợ cho chồng. Tiền vàng tiết kiệm vì tính sĩ diện của anh mà đội nón ra đi. Giờ vẫn còn nợ 500 triệu nữa, nên ngoài đi làm ở cơ quan, anh trai tôi còn phải chạy xe ôm, giao đồ ăn để kiếm tiền chợ búa. Lương của chị dâu cũng dành dụm trả nợ chứ có dám ăn ngon mặc đẹp nữa đâu?
Tôi nghe cũng sốc ngang. Hồi giờ chị dâu ít khi tâm sự nên tôi cũng không biết nhiều về chuyện gia đình anh chị. Hèn chi tôi cứ thấy anh trai đi làm suốt, không dám nghỉ ngày nào.
Tôi về kể cho bố mẹ nghe. Ông bà cũng bất ngờ. Một tháng, chị dâu vẫn biếu ông bà 2 triệu, không hề cắt giảm khoản tiền này nên ông bà không biết chuyện gia đình chị túng thiếu.
Bố mẹ tôi bảo sẽ cho anh chị 300 triệu tiền tiết kiệm. Tôi cho anh chị mượn 200 triệu nữa là đủ trả nợ. Nhưng tôi thấy gia đình gánh nợ thay anh trai là không đúng. Thứ nhất, tiền đó là tiền hưu, tiền dưỡng già của bố mẹ. Thứ 2, anh tôi sẽ ỷ lại. Lần sau có khi lại tiếp tục gây nợ với con số lớn hơn. Mà chị dâu ăn uống kham khổ, tôi cũng không đành lòng. Nên làm sao mới phải đây?
Em chồng hay xét nét bắt lỗi chị dâu
Em chồng hơn tôi tới 5 tuổi. Có lẽ vì tôi ít tuổi hơn cô ấy khá nhiều nên khi tôi về làm dâu, cô ấy hay để ý, xét nét, luôn cố tình tìm ra những hạn chế để bắt lỗi tôi.
Điều tôi rất khó chịu là cô ấy không góp ý trên tinh thần xây dựng mà chủ yếu là để làm bẽ mặt tôi trước nhà chồng.
Trong giao tiếp, cô ấy chỉ gọi tôi là "bác" thay con, hoặc gọi rất xách mé là "vợ anh Đà" (tên chồng tôi). Tôi biết rõ điều ấy nhưng không tự ái hay chấp trách. Vì tôi nghĩ, cô ấy dù sao cũng đã đi lấy chồng, có để ý tôi thì cũng chỉ năm họa mười thì chứ có phải chung sống hàng ngày với nhau đâu mà giận dỗi cho mệt người.
Phần tôi, tôi cứ sống đúng con người thật của mình, thực lòng yêu thương, vun vén cho gia đình nhà chồng thì chẳng có gì hổ thẹn.
Nhà chồng tôi chỉ có 2 anh em, đất ở của bố mẹ chồng khá rộng nên bố mẹ chia cho con gái 1/3 diện tích làm "của dắt lưng". Còn lại, vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ chồng, sau này có trách nhiệm thờ cúng tổ tiên, ông bà.
Đất chia cho em chồng được sang tên sổ đỏ cho cô ấy, nên sau này cần tiền làm ăn, vợ chồng cô quyết định rao bán phần đất của mình. Bố mẹ chồng tôi buồn lắm nhưng đất đã sang tên cho cô ấy, làm sao cản được. Vì chuyện này mà bố mẹ chồng tôi phát ốm.
Hiểu nỗi lòng bố mẹ chồng, cảm thấy có lỗi nếu để đất hương hỏa cha ông rơi vào tay người ngoài, vợ chồng tôi gom góp, vay mượn để mua lại phần đất của em chồng.
Về làm dâu nhà chồng hơn chục năm, dần dà, em chồng đã hiểu tôi hơn nên không còn thái độ kẻ cả như lúc đầu. Cô ấy đã một điều "chị ơi", hai điều "chị à", thể hiện sự tôn trọng với chị dâu. Tôi mừng vì sự chân thành của mình đã cải thiện được mối quan hệ chị dâu - em chồng theo chiều hướng tích cực.
Nhà cách 5km mà gần 2 tháng nay không thấy em chồng ghé về thăm bố mẹ. Lần nào tôi gọi điện thoại cũng thấy cô ấy nói bận, có bận giọng lạc đi, như người đang ốm. Nóng ruột, tôi chạy qua thăm, chị em tỉ tê chuyện trò tôi mới biết, cô ấy đang đứng trước bờ vực đổ vỡ hôn nhân.
Cô ấy không chịu ký vào đơn ly hôn thì bị chồng bạo hành. Thì ra bấy lâu, chồng cô ấy có bồ mà cô ấy không biết, vẫn giao toàn bộ vốn liếng cho chồng làm ăn. Giờ hai người đó muốn đến với nhau nên ép cô phải ly hôn.
Khổ nỗi, cô ấy chấp nhận ly hôn thì không những trắng tay vì sổ đỏ ngôi nhà đang "cắm" nợ ngân hàng mà còn cõng thêm một đống nợ sẽ "bị chia" từ chồng. "Chị ơi, mẹ con em sắp phải ra đường, em biết làm sao bây giờ?" - bị dồn vào đường cùng, cô ấy suy sụp.
Tôi bàn với chồng, tạm thời dựng căn nhà nhỏ cấp 4 trên phần đất trước đây mua lại của em chồng chưa sử dụng cho mẹ con cô ấy ổn định cuộc sống, yên tâm làm ăn. Sau khi thưa chuyện với bố mẹ chồng và thống nhất với chồng, chúng tôi gọi cô ấy về trao đổi kế hoạch của cả nhà.
Trước bố mẹ chồng và chồng tôi, em chồng nghẹn ngào nói: "Sao chị đối tốt với em thế? Em đã từng đối xử chẳng ra gì với chị, còn bán cả đất bố mẹ cho. Sao chị không trách mắng em, còn bao bọc mẹ con em? Em không dám nói, gắng chịu đựng một mình bấy lâu vì em sợ nói ra, chị lại khinh em là cứ khôn ngoan lắm rồi ngang trái nhiều...".
Tôi nhẹ nhàng an ủi cô ấy: "Nếu chỉ nhân cơ hội để trả đũa nhau thì đâu phải là tình thân nữa. Trước khi chị về làm dâu thì cả tuổi thơ của cô từng gắn bó với mảnh đất này, ngôi nhà này. Giờ trong hoàn cảnh này, mẹ con em cứ ở đây, sau này bọn trẻ lớn lên, trưởng thành hẵng hay". Em chồng nức nở như một đứa trẻ.
Chồng mất đã lâu nhưng đêm nào cũng có người đàn ông lạ lẻn vào phòng ngủ, tôi sốc ngất vì lời đề nghị ám muội của chị dâu Vài tháng trở lại đây, tôi để ý chị dâu trưởng bắt đầu đề cập tới chuyện tôi đi bước nữa. Thú thật là tôi cho rằng mình còn trẻ, việc tái hôn là điều hiển nhiên song bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Chắc phải qua 2 lần giỗ chồng mới thảnh thơi tìm một người đàn ông khác. Mỗi...