Đừng để rượu uống anh
Mỗi lần thấy anh trả lời điện thoại “Đang ở đâu… tôi ra ngay đây” là tim em đập liên hồi. Mỗi buổi anh đi uống rượu là mỗi ngày em thức chong chong, cho đến tận lúc anh phóng xe về được đến nhà, em mới thở phào một cái.
Hôm qua anh lại đi nhậu, về chỉ kịp bảo em là uống rượu táo mèo, mình anh với sếp phải tiếp bốn người, giờ rượu mới ngấm mệt quá, để anh ngủ, em cũng ngủ đi. Nhưng thấy người anh cứ run run lên từng chập mà tim em tím tái lại vì sợ, có ngủ nổi đâu. Em nắm tay anh lạnh ngắt, thi thoảng lại sờ xem có bị buốt chỗ nào nữa không. Nghe tiếng thở đều đều, cùng tiếng tim anh đập từng nhịp em mới phần nào yên tâm, nhưng vẫn cứ trằn trọc, thao thức mãi.
Từ giờ đến tết lịch liên hoan của anh kín gần hết. Đã bao phen em góp ý với anh về chuyện rượu chè, dù em biết anh không ham hố gì, chỉ vì công việc anh luôn phải cố. Đi tiếp khách toàn được sếp dắt đi cùng để “đỡ đạn”, nhân viên vô cùng mẫn cán và cả nể nên sếp càng thích dắt đi. Từ chối không được, đi rồi không uống không chứng tỏ được sự nhiệt tình, hiếu khách.
Có lúc tươi tỉnh anh lại cười bảo em, không thế thì không ký được hợp đồng, sẽ chẳng được xem xét, đánh giá tăng lương. Thế là những đêm mất ngủ em cứ suy nghĩ suốt, liệu có phải mình đã khiến chồng suốt ngày đau đầu vì tiền hay không, tự vấn lại em thấy mình có ngu muội đến thế đâu. Những đứa như em tiêu tiền còn cực hơn cả kiếm tiền, vì luôn phải cân nhắc đắn đo, nâng lên đặt xuống, thậm chí còn tiết giảm vài sở thích hơi tốn của mình, để tránh tiêu lẹm vào quỹ chi dùng chung, để chồng không bao giờ phải nhìn thấy những con số âm, khiến phải thêm mệt nhoài áp lực kiếm tiền bù vào chỗ ấy.
Video đang HOT
Những lúc anh khoe được tăng lương em chỉ vui vẻ chúc mừng anh và tự hào về chồng mình rất nhiều, em cũng cố không dám tỏ ra quá mừng rỡ và hám tiền. Với em, không tăng lương cũng được, cắt thưởng cũng chả sao, em chỉ cần anh mạnh khỏe bên mẹ con em là được.
Sắp tới tết sẽ là một loạt những phi vụ đọ rượu giữa bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng và anh em, đó thực sự là những pha thử thách độ bền của gan và độ chắc của dạ dày, nói chung là đánh đố sức khỏe. Em chỉ mong sao anh giữ mình, bởi anh là chỗ dựa của nhiều người, đặc biệt là trong gia đình, từ phương diện kinh tế cho đến tinh thần, anh phải biết giá trị của mình để mà tiết chế, giữ gìn bản thân. Anh đang chở cả gia đình trên xe, nên hãy vững tay lái vì rủi ro thì chưa biết chừa ai bao giờ, kể cả kẻ đó có ăn ở hiền lành, nhân đức đi chăng nữa.
Theo VNE
Gia tài toàn nước mắt sau 15 năm chung sống với chồng
Tôi mắc bệnh tim phải mổ, tự lo tiền để trang trải viện phí. Lúc đấy gia đình anh gửi 20 triệu, tôi nói đùa "Hay mình lấy tiền này đóng viện phí", anh nói "Tiền này để làm việc lớn chứ không phải lo chuyện như vậy".
Tôi 38 tuổi, có hai con, trai 12 tuổi, gái 7 tuổi thật xinh xắn, đáng yêu. Tôi là kế toán, chồng là giáo viên, cuộc sống gia đình như địa ngục. Cách đây 15 năm tôi kết hôn với anh, người bạn học cùng cấp 3 sau 5 năm tìm hiểu. Trong 5 năm này tôi đã đổ không biết bao nhiêu nước mắt vì chuyện tình yêu của mình. Bằng linh cảm tôi cũng ngờ ngợ nhận ra người này không yêu mình nhưng vì lúc trước anh theo đuổi nhiều nên tôi lầm tưởng.
Tôi nhan sắc gần trung bình, anh thuộc hàng đẹp trai. Tôi bướng bỉnh, cũng vì tính này nên khi đã ngờ ngợ nhận ra vẫn cương quyết đi đến hôn vì bản thân không chịu nhận mình thất bại. Quãng thời gian đầu chồng ngày nào không đi dạy thì vào quán cờ tướng gần nhà chơi bất kể ngày đêm, không có đêm nào về nhà trước 23h. Thứ bảy, chủ nhật sau khi mở mắt vào 8h sáng rồi ra đó ngồi suốt ngày luôn.
5 năm kế tiếp ngoài giờ dạy học chồng vào quán bia chơi thâu đêm suốt sáng đến hôm sau mới về, cũng không gọi điện hay nhắn tin gì. Tiếp theo những năm gần đây ngoài việc dạy học anh lên Facebook tán ngẫu rồi đi nhậu, xong về nhà sinh chuyện. Cuộc đời 15 năm làm vợ của tôi thấm đẫm nước mắt, không biết bao nhiêu lần ngồi trên chuyến xe buýt số 04 mà nước mắt tuôn rơi, phải lấy áo khoác che đi, đến nơi làm việc lại vào làm bình thường chưa một lần than thở với ai.
Quay trở lại thời kỳ mới cưới, sau một năm tôi sinh bé trai, cũng trong thời gian này phát hiện mình bị tim bẩm sinh phải mổ, tự tôi đi lo tiền vì gia đình anh chì chiết tại sao lấy một người vợ mắc bệnh như tôi. Lúc đấy gia đình anh có gửi 20 triệu, tôi nói đùa "Hay mình lấy tiền này đóng viện phí", anh nói "Tiền này để làm việc lớn chứ không phải lo chuyện như vậy".
Ngày mổ tim, gia đình bên ngoại và tôi lo tất. Sau 15 ngày, tôi dẫn anh đi thử HIV vì có lần anh ngã tại bệnh viện. Tại đó, tôi không khóc mà nước mắt cứ rơi, anh nói: "Đừng khóc nữa, tôi muốn bỏ cô từ lâu rồi mà tại cha mẹ nên thôi". Cũng nhờ trời thương nên tôi tai qua nạn khỏi, vượt qua khó khăn, giờ cũng có vị trí trong xã hội, bao nhiêu người mơ ước. Về nhà dù mệt mỏi thế nào cũng phải bò ra làm việc nhà, lo cho 2 con.
15 năm làm vợ, dù ốm đau thế nào tôi cũng phải làm hết việc. Tôi nhớ như in lần vỡ kế hoạch đứa thứ 3, phải đi điều hòa, về mệt quá nên nằm. Tối đó không có cơm nên anh chửi tôi rồi đưa 2 đứa nhỏ đi ăn, bỏ tôi nằm một mình. Anh là giáo viên nên một tháng đưa tôi 3 triệu để lo cho con, vì thấy không đủ nên ngoài giờ làm tôi nhận thêm việc kế toán trưởng ở nơi khác để có tiền nuôi con. Thứ bảy nào tôi cũng đi làm chiều về phải cáng đáng hết, anh ở nhà chỉ uống cà phê rồi vào ngủ, có ai gọi đi nhậu là đi luôn.
Sống cùng chồng, cảnh nào tôi cũng nếm đủ. Nhẫn cưới anh cũng bán để chơi bài, hình cưới anh đem vứt. Vì bị bệnh tim nên sức khỏe không tốt, hai lần tôi dắt xe bị ngã trước cửa nhà là 2 lần hàng xóm đến đỡ, còn anh đứng đó để chửi vì có bấy nhiêu mà làm không xong. Vợ chồng có chuyện gì anh lên Facebook, yahoo loan tin hết, đi nhậu về anh đánh tôi vào đầu, đưa chìa khóa cho tôi anh không đưa tận tay mà ném xuống đất. Cãi nhau với vợ luôn mày tao, xem mình là nhất, vợ không chịu thì thôi. Nửa đêm ba mẹ con phải ôm nhau chạy vì anh dọa giết.
Thật ra từ ngày anh bán nhẫn cưới xem như trong lòng tôi đã chết rồi. Tôi không muốn xáo trộn cuộc sống nên chưa ly dị, biết trong thâm tâm anh cũng không chịu ly dị. 15 năm qua tôi sống như một người đơn độc, chưa một lần có sự hỏi han, chia sẻ từ chồng. Hai lần sinh con, một lần ốm đều nhận được sự thờ ơ của anh. Anh đồng ý là với tôi anh ta xấu xa, còn nói "Có thể với cô, tôi thế, nhưng với người khác thì không".
Gần đây anh ghen ngược với tôi, tra xét điện thoại, ba giờ sáng gọi xác minh làm tôi vô cùng xấu hổ, xúc phạm danh dự, chuyện gì anh cũng nói được. Tôi nghĩ đã đến lúc mình phải tự giải thoát, tôi biết mình đã sai khi kết hôn nhưng luôn ngẩng cao đầu vì đã lèo lái cuộc đời tưởng như vứt bỏ đi của bản thân (lúc bị bệnh) để có được kết quả như hôm nay. Tôi biết muốn dứt khỏi một người chồng như thế thật khó khăn, nhưng thật sự lòng đã nguội lạnh, chỉ muốn chăm lo cho 2 con rồi sau này vào quy y trong chùa. Các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vợ thích khoe chuyện nhà trên facebook Người ta có nhiều thứ để khoe: khoe giàu, khoe sắc, khoe tài... Riêng vợ tôi có thói quen thích khoe... gia đình mình trên facebook. Âu đó cũng là một sở thích khá phổ biến giữa thời đại mà các mạng xã hội gần như là "mái nhà thứ hai" của không ít người. Trên facebook, nàng xây cho mình một "ngôi...