Đêm tân hôn, tôi bật khóc ôm lấy mẹ chồng mà xin lỗi
Về nhà chồng, ngay đêm tân hôn, tôi đã nhận ra lỗi sai của mình. Nhưng mẹ chồng dường như chẳng để tâm mà còn bênh vực tôi.
Nhà chồng tôi có 2 anh em trai, chồng tôi là con út. Anh chồng đã có vợ, xây nhà ở sát từ đường. Trong thời gian yêu nhau, tôi đã nói thẳng thắn quan điểm sẽ không ở nhà chồng, không làm dâu. Bởi tôi nghe nhiều chuyện về quan hệ mẹ chồng – nàng dâu rồi. Nếu muốn giữ hòa khí trong mối quan hệ này, tốt nhất là nên ở riêng, một tuần về nhà chồng một lần là được rồi. Lúc này, chồng tôi vẫn còn đồng ý với yêu cầu này của tôi. Để chuẩn bị ở riêng sau khi cưới, tôi còn để dành tiền và mua được mảnh đất; chỉ đợi có đủ tiền là sẽ xây nhà riêng.
Nhưng khi bàn đến chuyện đám cưới, mẹ chồng lại không muốn cho chúng tôi ở riêng. Bà nói anh chồng đã ở riêng rồi, bà muốn vợ chồng tôi sẽ chung sống với bà cho vui nhà vui cửa. Tôi không đồng ý và có nhắc đến mảnh đất đã mua thì mẹ chồng lại kêu tôi bán mảnh đất đó đi. Tiên thì gửi tiêt kiêm hoặc làm gì thì làm. Không chỉ tôi mà bố mẹ tôi cũng sửng sốt trước yêu cầu vô lý rành rành của bà. Tôi giận dữ tuyên bố không cưới hỏi gì nữa hết.
Sau đó vài ngày, mẹ chồng gọi điện cho tôi, bảo tôi ra quán cà phê nói chuyện riêng với bà. Thật ra khi này tôi đang giận mẹ chồng lắm nên cũng không mấy mặn mà cuộc nói chuyện này. Không ngờ, mẹ chồng lại đưa tôi xem tờ giấy chứng nhận bệnh Alzheimer. Bà buồn rầu nói muốn sống cạnh con cháu trong quãng thời gian còn lại trước khi bà quên hết mọi người. Bố chồng tôi mất lâu rồi, bà phải ôm ảnh ngủ mỗi tối đê không quên mặt ông. Mẹ chồng tôi rớm nước mắt, năn nỉ tôi ở chung với bà một thời gian nữa thôi, có lẽ bà sẽ không quấy rầy chúng tôi lâu đâu. Tôi thất thần cầm tờ giấy trên tay, trong lòng rối như tơ vò.
Video đang HOT
Đám cưới diễn ra, tôi chuyển về nhà chồng ở theo đúng lời của mẹ chồng. Nhưng đêm tân hôn, vợ chồng tôi lại tranh cãi chuyện mảnh đất tôi đã mua. Chồng ép tôi bán đi để xây nhà từ đường. Tôi thì muốn giữ lại làm tài sản riêng cho con cái sau này. Nghe ồn ào, mẹ chồng tôi đến can ngăn, bênh vực con dâu và mắng chồng tôi xối xả. Bà nói tôi đã về đây rồi thì mảnh đất đó là của riêng tôi, không ai được động tới, quyền quyết định là ở tôi.
Tôi bật khóc, ôm lấy mẹ chồng mà xin lỗi vì đã từng hiểu lầm, từng nghĩ xấu cho bà. Nhờ mẹ chồng mà chồng tôi không còn nhắc đến chuyện mảnh đất nữa. Nhưng sống mấy tháng nay, thấy ngôi nhà chồng xuống cấp, tôi cũng buôn. Chông thì có ý nêu tôi bán mảnh đât kia đi xây nhà từ đường thì anh sẽ đi thêm tên tôi vào sô đỏ. Căn nhà là sở hữu của 2 vợ chông thì viêc tôi bỏ tiên vào xây dựng là chuyên bình thường. Tôi có nên làm theo yêu câu của chông không?
Đêm tân hôn được mẹ chồng cho quà cưới, con dâu chỉ muốn trả lại ngay vì quá sốc
Mẹ chồng cầm quà cưới sang tận phòng để tặng, con dâu lại muốn trả lại bà ngay lập tức.
Tôi tỏ ý chưa đồng tình với cách làm của mẹ chồng thì bị bà quát mắng, dọa dẫm. (Ảnh minh họa)
Tôi kết hôn sau khoảng thời gian yêu nhau 1 năm, mọi thứ diễn ra thuận lợi về mọi nghĩa, chúng tôi yêu đương hợp nhau, cả hai cùng có suy nghĩ chín chắn, gia đình hai bên hết sức ủng hộ... Đám cưới của chúng tôi không quá hoành tráng, nhưng cũng đủ để những người tham dự phải ấn tượng.
Ai cũng tấm tắc khen tôi số hưởng khi có mẹ chồng rất thiện cảm, khéo léo. Đặc biệt là trong hôn lễ, mẹ chồng còn mang ra một hộp quà và nói rằng rất giá trị, đủ để cho vợ chồng hai con có được cuộc sống thoải mái, không phải lo nghĩ gì về chuyện tiền bạc về sau. Ai cũng đoán hẳn là rất nhiều tiền, vàng.
Đêm tân hôn, muộn rồi mà mẹ chồng tôi sang tận phòng gõ cửa, vào đưa hộp quà cưới cho con dâu. Trước khi tôi mở hộp quà, mẹ chồng yêu cầu vợ chồng tôi đưa toàn bộ phong bì, tiền, vàng được tặng trong đám cưới để bà tính toán, cộng đếm xem được bao nhiêu. Tôi ngoan ngoãn trao hết lại cho mẹ chồng và hồi hộp mở hộp quà ra, trong đó cũng không có gì cả, chỉ có mấy bộ quần áo và một chiếc hộp nhỏ đựng 5 chỉ vàng.
Mẹ chồng tôi giải thích: "Trước đây lấy chồng, cũng chỉ được mẹ chồng cho hai chỉ vàng thôi, giờ được 5 chỉ vàng thế là nhiều rồi đó. Nhớ mà giữ cẩn thận không là mất mát, tiêu sài hoang phí. Còn số tiền vàng hồi môn, phong bì thì mẹ giữ để lo liệu đám cưới, chứ nhà trai tổ chức quá nhiều chi phí, chỉ sợ thiếu thôi. Còn mấy bộ quần áo mẹ mua ngoài chợ, mặc ở nhà rất tiện cho nấu cơm, rửa bát, quét nhà".
Nói xong, bà soi từng sợi dây chuyền, chiếc nhẫn, kiềng vàng đeo cổ là của hồi môn mà bố mẹ đẻ, anh chị em bên nhà tôi tặng cho. Bà thẳng thừng chê bai: "Cái kiềng này chưa chắc được nổi cây vàng, bên trong là thạch cao. Nhìn thì to, nhưng chẳng được là bao nhiêu, đúng là lòe mắt thiên hạ. Cái nhẫn kia bé tẹo, chị em thân thiết gì mà tặng cho có hai chỉ vàng... Cái lắc tay cứ như đổ giả! Con nhớ xin lại hóa đơn mua để mẹ đi bán cho được giá nhé".
Mẹ chồng tự tay xé từng chiếc phong bì, mặc cho tôi có ý kiến muốn được ghi chép lại xem ai đi bao nhiêu để sau này còn đi lại. Mẹ chồng tôi xua tay: " Về nhà chồng rồi thì phải theo nề nếp, quy định của nhà chồng cưới xin đi đồng hạng 200 nghìn thôi. Không việc gì phải sĩ, mình đi bao nhiêu là quyền của mình, tại họ đi nhiều chứ có ai bắt phải làm thế đâu".
"Mai tôi đi bán hết số vàng này, nhưng ước tính cả tiền vàng cộng lại vẫn lỗ gần 30 triệu so với chi phí bỏ ra. Đấy, cô xem cưới xin tiết kiệm thế mà vẫn chi quá tay. Cứ thích hoành tráng làm gì, bày vẽ đủ thứ, lại còn bị nhà gái thách cưới tận 5 triệu nữa chứ, làm như đại tiểu thư không bằng. Hai đứa lo mà trả nợ nhé, tôi không có tiền đâu" - Mẹ chồng tôi buông lời trách móc.
Tôi tỏ ý chưa đồng tình với cách làm của mẹ chồng thì bị bà quát mắng, dọa dẫm. Chồng tôi thì cứ thúc giục vợ đi ngủ cho sớm vì mệt rồi, mọi chuyện tính sau. Cầm 5 chỉ vàng trong tay cũng vừa vặn số tiền nợ mẹ chồng bắt trả, trong khi bị tước đi khoảng 200 trăm triệu tiền vàng hồi môn, cho riêng của tôi.
Quá thất vọng với cách hành xử của mẹ chồng, tôi có nên trả lại mẹ chồng 5 chỉ vàng đòi lại số tiền, vàng hồi môn mà bà đã thu giữ?
Nhìn mâm cơm cữ của mẹ chồng, tôi khóc không cầm được Cuối cùng tôi đã hiểu, mẹ chồng thực tâm đối tốt với con dâu dù trước đó tôi đã nghĩ đủ cách để chống đối bà. Tôi lấy chồng năm 29 tuổi. Vốn là một cô gái ở thành phố nên việc lấy một người đàn ông ở quê như tôi không dễ dàng. Gia đình không chấp thuận, tôi cũng hơi nghĩ...