Đã nhiều lần chồng tôi chỉ dùng lời nói cũng khiến cả nhà vợ tổn thương
Mẹ tôi thở dài, bà thương tôi nhưng không biết phải đối đãi làm sao với con rể.
Hồi mới yêu nhau, tôi đã biết anh có tính sĩ diện, nhưng lúc đó tôi nghĩ đàn ông ai chẳng có tính đó, cứ không động chạm tới là được. Song tôi không ngờ càng ngày càng thấy tính cách đó của anh có phần quá sức chịu đựng của tôi.
Chẳng hạn mẹ tôi mua cho bố chiếc áo sơ mi rất đẹp nhưng bị chật, chồng tôi gầy hơn bố, chắc chắn mặc vừa nhưng khi mẹ có ý cho con rể thì anh từ chối. Anh không nói thẳng câu chê bai nhưng anh bóng gió kiểu “không mặc đồ thừa” khiến mẹ tôi xấu hổ. Bố tôi nghe thế thì bảo mẹ vứt cái áo đi.
Về đến nhà, chồng còn nhếch môi hừ lạnh 1 cách coi thường và nói với tôi: “Em bảo mẹ đừng nghĩ anh dễ dãi, cho gì cũng lấy, thằng này không thiếu quần áo nhé. Mua mới cho anh, anh còn chưa chắc đã nhận huống chi là đồ người khác không mặc”. Tôi giải thích đây không phải đồ cũ, áo còn nguyên mác, chỉ là bố thử không vừa, mẹ không muốn đi đổi thì mới cho anh. Anh không nhận thì thôi, còn nói bóng gió làm khó xử cả nhà.
Chuyện chỉ có vậy nhưng vào chồng tôi là như biến thành chuyện to tát lắm không bằng. Hay tháng trước, chị họ tôi cưới, chị mời gia đình tôi về ăn cưới từ chiều hôm trước, tức là sẽ ăn 2 ngày. Chị họ hơn tôi 1 tuổi, hồi nhỏ rất thân với nhau, con chú con bác vô cùng gần gũi. Nhưng chồng không cho, anh bảo ăn gì ăn lắm, ăn thế để người ta cười cho à. Thế là anh nhất quyết để bữa trưa hôm sau – đúng bữa chính mới về, và cũng về rất muộn còn hơn cả khách quý khiến ai cũng hỏi thăm sao giờ này mới thấy mặt. Tôi uất ức không biết giải thích ra sao, chẳng lẽ bảo chồng sợ ăn nhiều mọi người đánh giá nên không cho về sớm?
Video đang HOT
Tôi có nên tự hạ quyết tâm phản kháng 1 lần không? (Ảnh minh họa)
Đến buổi chiều, khi chúng tôi chuẩn bị ra về, mẹ tôi gói cho ít thức ăn mang theo để đỡ phải nấu cơm tối, thức ăn thừa từ đám cưới còn nhiều nên ai cũng có phần. Tôi vừa cầm túi đựng bên trong nào là thịt nướng, thịt gà, thịt bò xào… thì chồng tôi hất tay tôi. Anh cau mày nói: “Nhà thiếu đồ ăn hay thế nào mà lại định mang về? Không có cầm cái gì theo. Đồ ăn thừa mà cũng nhận”.
Lúc đó tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ nhưng vì xung quanh còn có họ hàng nên tôi không phản ứng lại. Mẹ tôi thở dài cầm lại túi thức ăn đi vào, không nói 1 lời với con rể. Rất nhiều chuyện xảy ra khiến càng ngày tôi càng mệt mỏi và chán chồng.
Mới đây còn xảy ra chuyện làm tôi suy nghĩ có nên ly thân 1 thời gian không. Ngày hôm qua, chồng tôi đi nhậu với bạn bè, say rượu nên bạn anh gọi tôi tới đón về. Quán nhậu cũng chỉ cách nhà tôi gần 1km, đi xe máy chút là được nên tôi định chở anh, thế mà trong cơn say, anh vẫn du đẩy tôi xuống xe, anh bảo: “Thằng này không ngồi sau đàn bà, tránh ra, tôi chở”.
Tôi hết nói nổi, bạn bè cũng khuyên bảo nhưng anh không nghe. Kết quả, 1 người bạn của anh phải gọi taxi rồi bắt anh vào, nhưng anh lè nhè đòi xuống xe, thế là 2 người đẩy anh nằm sấp trên ghế sau và trả gấp đôi tiền taxi thì tài xế mới nhận ca này, tôi đi xe máy đuổi theo sau mà nước mắt cứ chảy. Giờ tôi muốn bỏ mặc chồng, về nhà bố mẹ đẻ ở 1 thời gian cho thanh thản nhưng với tính cách của chồng tôi, đi là anh cho đi luôn. Tôi có nên tự hạ quyết tâm phản kháng 1 lần không?
Chỉ một cái nhếch môi của cô gái đến dự tiệc cưới, tôi biết mình đã thua hoàn toàn
Hôm qua là đám cưới của tôi, nhưng đêm qua không phải đêm tân hôn mà tôi ao ước, đó là 1 đêm không ngủ vì bức bối và tổn thương.
Chồng tôi say rượu tới chiều hôm nay vẫn chưa dậy, không phải vì anh vui, mà vì anh cố tình trốn tránh hiện thực. Bởi hôm qua, người yêu cũ của anh tới dự đám cưới.
Tôi yêu anh 4 tháng thì làm đám cưới, chúng tôi được chị họ anh giới thiệu với nhau. Quen biết, tìm hiểu, yêu đương và kết hôn chóng vánh cũng vì tôi tin tưởng chị họ anh - bạn thân của chị gái tôi - và gia đình nhà anh. Bố mẹ anh đều là giáo viên, bố anh đã về hưu, mẹ thì vẫn đang công tác.
Tôi chỉ lờ mờ biết trước khi yêu tôi, anh cũng có 2-3 mối tình rồi, nhưng tôi nghĩ ai chẳng có thời thanh xuân, ai chẳng có tuổi trẻ yêu đương, bản thân tôi cũng có người yêu cũ mà. Thế nên tôi không coi trọng vấn đề này. Chúng tôi trân trọng hiện tại và tương lai là được.
Thế mà hôm qua, trong đám cưới của mình, tôi thấy xuất hiện một cô gái xinh đẹp, mặc chiếc váy hồng duyên dáng, trang điểm khá tỉ mỉ. Vì cô ta nổi bật nên tôi để ý hơn những người khác. Tôi thấy cô ta đi 1 mình và thường hay nhìn chú rể. Chồng tôi cũng vậy, dù cười nói với khách mời đông đúc nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nhìn lén cô gái ấy, sau đó vẻ mặt trầm xuống đầy đau khổ.
Tôi hỏi chị gái mình đó là ai? Chị gái tôi ấp úng 1 lúc mới trả lời đó có lẽ là Hiền - người yêu cũ của chú rể. Lúc này tôi đã thấy trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn cố suy nghĩ tích cực rằng chỉ là người yêu cũ đến dự đám cưới thôi, chẳng sao cả.
Tôi đã thua từ khoảnh khắc thấy chồng và cô người yêu cũ nhìn nhau. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng lúc tôi ra bàn tiệc của bạn hồi đại học của mình thì chú rể bỗng dưng biến mất. Sau khi chúc rượu và cảm ơn bạn bè xong, tôi đi tìm anh thì thấy anh từ nhà vệ sinh nữ đi ra. Và đi sau anh là cô người yêu cũ. Son môi cô ta bị lem, còn chồng tôi thì vừa đi vừa lấy khăn giấy lau môi. Chẳng cần nghĩ cũng biết họ vừa làm gì. Tôi đau đớn đến đứng hình. Chồng tôi cũng giật mình kéo tay tôi vào hội trường, lại tiếp tục đi mời rượu khách khứa mà không 1 lời giải thích. Cô gái kia cũng điềm nhiên ngồi xuống 1 bàn tiệc. Khi ánh mắt tôi và cô ta chạm nhau, tôi thấy cô ta khẽ nhếch môi, vừa giống với khoe khoang chiến thắng, vừa giống giễu cợt tôi.
Suốt từ lúc đó trở đi, chồng tôi uống rượu mời mà không từ chối một chén nào. Đến khi về tới nhà thì anh đã say không biết trời đất và cả đêm tân hôn anh lăn ra ngủ, không thèm cởi bỏ bộ vest.
Tôi cảm thấy mình đã thua hoàn toàn, thua từ khoảnh khắc thấy chồng và cô người yêu cũ nhìn nhau. Có lẽ anh vẫn còn tình cảm với người ta. Vậy thì lý do anh lấy tôi là gì? Tôi có nên chờ chồng tỉnh rượu rồi hỏi cho ra lẽ hay quên hết chuyện xảy ra trong đám cưới đi, để cho cuộc hôn nhân này được bình yên?
Nghe con trai 8 tuổi kể chuyện, tôi quyết định chấm dứt việc ngoại tình Tôi nghe con kể, chợt lặng người xúc động. Một đứa bé 8 tuổi, trải qua biến cố bỗng như già đi. Chính những người làm cha làm mẹ đã buộc con mình phải lớn lên bằng những tổn thương quá lớn. Một buổi tối, như thường lệ, trong khi vợ dọn dẹp sau bữa tối, tôi sẽ ngồi chơi hoặc kiểm tra...