‘Cuối cùng, vợ mình cũng hiểu ra: là đàn bà thì sẽ bị đánh’
Anh ta chẳng cười tự mãn mà nói rằng: “Cuối cùng thì con vợ mình cũng hiểu ra được một điều. Đó là, là đàn bà thì sẽ bị đánh. Bị đánh ít hay đánh nhiều thôi”.
Anh ta cười tự mãn và nói rằng: “Cuối cùng thì con vợ mình cũng hiểu ra được một điều. Đó là, là đàn bà thì sẽ bị đánh. Bị đánh ít hay đánh nhiều thôi” (Ảnh minh họa)
Lúc mới lấy nhau, anh ta bàn với tôi mượn tiền bố vợ làm ăn và hứa trả lãi theo tháng rồi sau vài năm trả cả gốc. Bố tôi dồn hết vốn liếng cho ông con rể mượn. Rồi chỉ vì mâu thuẫn vợ chồng (do anh ta suốt ngày chỉ nhậu nhẹt, đá bóng và chơi game, tôi một nách con thơ không cáng đáng hết việc), anh ta nóng giận bế con bỏ đi giữa đêm.
Anh ta vứt lại bao công sức tiền bạc của cả bố tôi và 2 vợ chồng. Anh ta lại đòi quay lại Sài Gòn lập nghiệp. Bố tôi như ăn phải quả đắng khi ông con rể chẳng được một lời nói. Giờ ông phải thanh lý bán tháo từng thứ.
Dĩ nhiên quay lại Sài Gòn mọi việc không suôn sẻ tí nào. Anh ta cho 2 mẹ con tôi về nhà chồng ngoài Bắc ở. Nhưng nhà chồng nghèo mà anh ta thì công việc ngày một hao hụt tiền bạc, vay mượn khắp nơi chứ chẳng dư ra được đồng nào.
Thế là 2 mẹ con tôi lại phải về bám víu bà ngoại. Khi ấy tôi bị ám ảnh vì anh ta lén bế con bỏ đi. Tôi sợ hãi anh ta sẽ làm thế một lần nữa. Con tôi vẫn còn ẵm ngửa và bú mẹ, thế nên tôi dặn lòng mình an phận. Tôi hiểu là dù tòa án hoặc pháp luật có đứng về phía tôi, thì cũng còn cả ngàn cách để anh ta đánh cắp mất đứa nhỏ. Và vì thế, tôi cứ để mặc anh ta sắp xếp số phận mình.
Có những chuyện tưởng như con kiến thôi mà anh ta cứ phải gào vào mặt tôi. Tôi im lặng thì anh ta hỏi “Tại sao mày không trả lời?”. Tôi trả lời thì lại cho rằng: “Tại sao tao nói cái gì mày cũng cãi?” (Ảnh minh họa)
Những khi anh ta khó khăn nhất, cũng là tôi xin từng đồng của nhà ngoại vun vén cho anh. Bố mẹ tôi đã ly hôn, mỗi người cũng chẳng khá giả gì. Nhưng vì thương con thương cháu nên cũng giúp đỡ.
Cứ nghĩ rằng tôi chấp nhận hi sinh hết (tôi bán cả mảnh đất bố mẹ chia hồi môn cho để trang trải nợ nần mà ngày đó anh ta mượn ngân hàng đầu tư. Số tiền còn dư thì dành dụm mua cho anh ta cái xe đi làm. Nhẫn cưới cũng bán hết để anh ta sắm sửa áo quần) rồi sau này sẽ được nhờ. Anh ta nói hãy làm hậu phương vững chắc để anh ta có bàn đạp vươn lên thật cao, thật xa. Khi đó sẽ cho mẹ con tôi được sống sung sướng.
Video đang HOT
Chẳng biết sung sướng thế nào nhưng tới khi công việc ổn định, lương cũng kha khá rồi mà anh ta cũng không gửi được một ngàn về cho con mua sữa. Tôi sốt ruột nói rằng nếu không gửi về, tôi đi làm. Nếu không thì hãy đón mẹ con tôi vào đó hoặc gửi tiền về. Chứ bắt mẹ con tôi ăn bám mãi sao.
Anh ta quyết định cho mẹ con tôi vào đó ở với anh ta. Thằng đàn ông được tự do một thời gian mà giờ bị cột vào lại với vợ con thì nghe chừng khó chịu lắm. Tiền nong anh ta cầm tất, tôi không hề biết chính xác được trong túi anh ta có bao nhiêu, hàng ngày hết bao nhiêu.
Đầu tuần anh ta đưa tôi được năm ba trăm, hết thì hỏi xin tiếp, có khi phải ngồi cộng lại xài gì mà đã hết. Cũng chỉ toàn là lo ăn uống và sữa cho con. Anh ta sắm sửa cho mình phải là áo hàng hiệu, nước hoa tiền triệu, giày xịn và lúc nào cũng phải bóng loáng từ đầu tới gót chân, nhưng vợ con thì không hề.
Anh ta cho rằng tôi chỉ ở nhà thôi thì cần gì sắm sửa. Cho nên khi ra đường anh ta rất ngại vợ con nhếch nhác. Tôi cũng không thích tiếp xúc bạn bè anh ta. Và hầu như nếu tiện đường chở vợ con mà ghé bạn bè thì anh ta sẽ để vợ con đứng ở đâu đó đợi 1 lúc.
Sắm sửa cho vợ con với anh ta cũng là 1 điều hết sức xa xỉ. Tôi ấm ức vì bố mẹ cho tôi bao nhiêu tiền, tôi chỉ toàn để trả nợ cho cái ngu mà mình nghe theo anh ta. Anh ta bới ra cho đã xong bỏ đó, rồi đi Sài Gòn làm. Còn tôi ôm con ở lại nghe người ta tới đòi tiền sỉ vả đủ điều. Anh ta cũng không 1 ngàn gửi về nên bố mẹ tôi giúp tôi trả gần như tất cả.
Tôi thấy mình nhu nhược và bất hiếu. Tôi làm khổ cả bố mẹ mình. Và giờ đây anh ta cao giọng chửi vào mặt tôi là “Mày chẳng làm được cái tích sự gì trên đời”.
Tôi quyết định gửi con đi học và tìm việc làm. Cuối cùng anh ta cũng đồng ý. Tôi loay hoay tìm việc với tấm bằng và “kinh nghiệm” bao năm ở nhà nội trợ chăm con. Anh ta cười khẩy và coi tôi là một đứa ngu dốt.
Không ít lần tôi chán ngán và muốn bế con bỏ đi một nơi nào đó. Nhưng làm như thế khác gì anh ta ngày đó. Tôi không thể bỏ con về nhà ngoại được, vì chắc chắn anh ta sẽ lại về lén bế con đi, và lần này liệu tôi có tìm lại con được không?
Còn bỏ đi nơi khác, tôi lại chưa làm ra đủ tiền tự nuôi con ăn học. Nhìn lại tôi thấy mình thật ngu ngốc khi học xong chấp nhận ở nhà làm nội trợ để giờ này tôi như kẻ yếu thế không thể làm gì trái ý anh ta được.
Anh ta “vô tư” với vợ con thế đã đành, mà bố ốm, mẹ đau ngoài quê anh ta cũng chẳng đoái hoài 1 lời hỏi thăm. Gần Tết mẹ chồng ngã xe nằm 1 chỗ mất cả tuần, anh ta hứa hẹn ra Tết gửi về cho bao nhiêu, rồi ra Tết vì bạn bè hỏi mượn nên anh ta cho bạn mượn tiền mà không gửi về quê nữa. Khi đó anh ta để lại cho mẹ con tôi được 1,5 triệu để mua đồ đạc chuẩn bị xuống Sài Gòn. Tôi cũng ái ngại mà gửi về cho ông bà được 1 triệu với danh nghĩa là anh.
Anh ta bị 1 chứng gọi là ám ảnh cưỡng chế. Cái này là do anh ta tự gọi tên “bệnh” của mình nên tôi mới được biết tới. Anh ta luôn nghĩ mình cao hơn người ta 1 cái đầu. Anh nghĩ mình tài giỏi, anh nói rằng nếu sinh đúng thời thì sẽ làm vua. Anh ta coi thường người khác, nhất là bạn bè tôi.
Có một chị góp ý với tôi rằng gia đình chị không bao giờ có chuyện xưng mày tao cả, có lẽ vợ chồng sát tuổi nên thiệt thòi cho tôi. Anh ta biết được thì chửi rằng “Nó có tư cách gì mà nói tao?” (chị ấy hơn anh 9 tuổi, làm trưởng phòng cho một hãng hàng không lớn).
Rồi là: “Tụi nó ở một đẳng cấp khác, cái đầu của tao hơn cả bố nó chứ nó thì có tư cách gì nói tao”. Anh ta còn rất sợ dơ, nó cũng như 1 biểu hiện của cái bệnh thần kinh ấy. Có khi cu con bốc đồ ăn xong anh ta bắt tôi đi rửa tay ngay lập tức cho con trai. Rồi sau đó tôi phải đút cho con, không được để con tự bốc. Rửa xong anh ta chạy tới bắt con xòe tay ra và hỏi sao khô nhanh thế, rồi bế xốc thằng cu vào rửa lại…
Có những chuyện tưởng như con kiến thôi mà anh ta cứ phải gào vào mặt tôi. Tôi im lặng thì anh ta hỏi “Tại sao mày không trả lời?”. Tôi trả lời thì lại cho rằng: “Tại sao tao nói cái gì mày cũng cãi?”. Phải mất 1 thời gian tôi mới hiểu được là bất cứ lời nào tôi nói ra cũng là cãi, chứ không phải việc tôi phủ nhận ý của anh ta mới là cãi!
Hiện tại tôi thấy mình chán ngán với cuộc sống này. Tôi nên tiếp tục hay không tiếp tục với người chồng của tôi đây? Người chồng mà luôn coi tôi chẳng ra gì, bực lên thì xưng tao mày, nóng lên thì chửi vợ ngu như con ch*, điên lên thì nghiến răng đòi giết.
Những khi như thế tôi chỉ biết ôm con im lặng. Tôi chịu đựng vì qua bao trận đòn tôi nhận ra bất cứ một lời nào nói ra chỉ khiến tôi thêm đau đớn mà thôi. Anh ta cười tự mãn và nói rằng: “Cuối cùng thì con vợ mình cũng hiểu ra được một điều. Đó là, là đàn bà thì sẽ bị đánh. Bị đánh ít hay đánh nhiều thôi”.
Nhưng tôi im lặng không có nghĩa là chấp nhận. Tôi thấy mình cứ phải chịu đựng, tôi không làm được như mẹ chồng tôi dạy, rằng phải khôn, phải khéo thì sẽ không sao, còn dại thì sẽ bị ăn đòn. Rằng xưa bố đánh mẹ, mẹ quỳ xuống xin bố thế là bố không đánh mẹ nữa.
Hàng ngày, nhìn nụ cười của đứa con bé bỏng, tôi tự dằn lòng mình xuống và tự nhủ sống yên phận. Nhưng mâu thuẫn cứ giày vò trong tôi từng ngày, rằng giải thoát hay an phận đây? Con đường nào tốt nhất cho tôi và con mình? Liệu cứ tiếp tục thế này, có phải là điều tốt nhất cho con tôi, cho tôi không?
Theo VNE
Mới tán mà trả tiền gì anh cũng bảo cưa đôi
Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền thì anh đều bảo cưa đôi.
Một câu chuyện như thế này mà tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên nói ra để chị em cho ý kiến hay không. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định tâm sự, để mong nhận được sự sẻ chia của chị em.
Tôi và anh mới quen nhau được tầm 5 tháng. Sau 3 tháng đầu quen biết, chúng tôi thường đi chung với đám bạn. Ngày ngày, có vụ gì tụ tập là cả hai chúng tôi đều xuất hiện. Tôi thì chơi thân với các anh trong nhóm, còn anh là người độc thân, lại chơi thân với một anh bạn thuộc nhóm này. Thấy anh vui vẻ, cởi mở nên chúng tôi cho gia nhập nhóm, và từ đó, bất cứ cuộc hẹn hò nào, chúng tôi cũng đều không vắng mặt.
Những lần đi chơi nhóm như vậy, chúng tôi thống nhất quan điểm cứ &'campuchia' cho sòng phẳng. Chuyện đó thì tôi tán đồng, vì chẳng ai có tiền mà cứ chi trả được. Vả lại, có sòng phẳng, có chia đều như thế thì bạn bè mới bền được.
Tôi và anh hài hước nhất đội nên hay trêu mọi người. Thấy hai người hợp nhau nên bạn bè trong nhóm có ý gán tôi và anh với nhau. Tôi cũng không phản ứng gì nhiều vì coi đó là chuyện vui đùa, không sao cả.
Uống một cốc cà phê anh cũng đòi cưa đôi tiền (Ảnh minh họa)
Thế rồi, sau một thời gian đi chơi chung, chúng tôi đã cảm tình với nhau. Anh có ý quan tâm, tán tỉnh tôi. Nhiều lần, anh rủ tôi đi chơi riêng. Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền, vì nghĩ là sẽ mời anh, anh đều bảo cưa đôi. Anh không muốn tôi tốn tiền, cũng không tự động trả. Có khi anh cứ ngồi ỳ ra, hỏi là bao tiền nhưng không thấy trả nên tôi mới chủ động. Những lúc đó, anh cứ để tôi trả, xong rồi anh đưa lại cho tôi một nửa số đó, anh nói là chia.
Tôi thấy cứ kì kì làm sao đấy. Ai cũng nhìn chúng tôi vì rõ là giống hai người đang hẹn hò, quán ấy cũng chỉ dành cho cặp đôi yêu nhau. Thế mà, chúng tôi chia nhau vài chục bạc trả tiền cà phê, có lẽ họ đang cười thầm trong bụng. Nhưng thiết nghĩ, có cười thì họ cười anh, chứ cười gì người con gái như tôi. Họ lại thương cảm cho tôi cũng nên.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ.(ảnh minh họa)
Sau lần ấy, tôi cũng không thấy anh tiến triển gì. Thật ra, đi đông thì mình nên chia nhưng đi hai người như thế, chia thấy hài hài sao ấy. Tôi bèn chủ động đứng dậy tranh trả tiền và nhất định không cho anh trả, rồi anh cũng chịu thua. Thế nhưng, lần sau đi cùng anh, anh cũng không có ý định trả dù trước đó tôi đã trả rồi. Nhớ có hôm đi ăn lẩu, hai người vào quán lẩu 1 người, ăn hết nổi lẩu tầm hơn 3 trăm nghìn. Ăn xong anh cầm hóa đơn "cưa đôi nhé" làm tôi ngại chín mặt. Thật ra, nếu người ta không biết chúng tôi là đôi yêu nhau thì cũng coi như bạn bè đi ăn cùng, nhưng những gì chúng tôi thể hiện giống với một đôi tình nhân hơn là bạn bè. Tôi đành ngậm ngùi đưa tiền cho anh.
Nhiều lần quá, tôi bức xúc và nói thẳng với anh. Anh nói, sau này lấy nhau về cũng cứ chia đôi tiền nong, cái gì cũng sòng phẳng. Vợ chồng cũng phải sòng phẳng về kinh tế, không nên phụ thuộc ai hết, vì như thế mới tự do được. Cần làm việc gì lớn thì bàn kĩ với nhau rồi góp tiền tính toán. Tôi hơi choáng, thật ra anh còn tính cả tới chuyện sẽ lấy tôi, vậy mà còn kiểu chi li như vậy.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ. Tôi không hiểu anh suy nghĩ thế nào mà lại nói, làm như thế cho tôi quen. Tôi buồn lắm, dù là có tình cảm với anh, nhưng thật tình, tôi đang muốn chia tay lắm rồi. Các bạn nói xem, tôi nên làm gì lúc này?
Theo VNE
"Mày đã ngủ với nó chưa?" Thật chẳng thể ngờ, mẹ anh gọi riêng anh vào bếp và hỏi câu đó, mẹ không hay biết tôi đứng sát cửa và nghe được tất cả. Tôi buồn chán vô cùng. Còn nhớ ngày đầu tiên về ra mắt nhà anh, gặp bố mẹ và anh chị anh, tôi choáng váng và đau khổ vô cùng khi nghe mẹ anh lén...