Cứ bưng bát cơm lên, tôi lại bị bố chồng sỉ vả vì con không đạt được việc này
Tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc. Tôi cũng biết buồn, biết tủi thân chứ đâu phải gỗ đá để cho bố chồng thích xúc phạm thế nào cũng được.
Tôi xuất thân từ nông thôn, lấy chồng trên thành phố. Lúc mới về làm dâu, bố mẹ chồng đối xử với tôi khá tốt. Tuy nhiên, khi tôi sinh bé đầu được 2 tháng, biến cố ập đến khiến mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Mẹ chồng tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông và cũng chính tai nạn lần ấy đã cướp đi 1 bên chân của bố chồng. Kể từ đó, ông đi lại khó khăn và cũng thay tính đổi nết khiến tôi rất mệt mỏi.
Dường như bố chồng cho rằng, vợ ông qua đời và ông mất đi 1 phần cơ thể là do tôi đem vận đen tới cho gia đình. Vì thế, bao nhiêu bực dọc trong cuộc sống hay mỗi lần tái phát cơn đau, bố chồng đều trút giận lên đầu tôi.
Khổ sở khi bị bố chồng chì chiết, soi mói chuyện con không được học sinh giỏi. Ảnh minh họa
Ông soi mói, xét nét tôi từng li từng tí một. Kể cả tôi chăm con mọn, bố chồng cũng bắt tôi bế con ra khỏi nhà để ông không phải nhìn thấy mặt. Con tôi khóc, bố chồng mắng tôi không biết trông con, để nó khóc khiến ông nhức đầu. Con tôi chơi vấp ngã, bố chồng đay nghiến tôi không biết làm mẹ, để con bị thâm tím khắp người.
Đi làm đã áp lực mệt mỏi, về nhà gặp bố chồng thường xuyên xỉa xói, “vạch lá tìm sâu” để mắng chửi con dâu khiến tôi vô cùng áp lực. Không dưới 3 lần, tôi đề nghị chồng chuyển ra ngoài ở riêng nhưng anh không đành để bố bệnh tật ở một mình.
Video đang HOT
Vậy là tôi lại phải cắn răng chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng nỗi ấm ức thì cứ tích tụ dần dần qua năm tháng và cho đến tận bây giờ, khi đã bước sang năm thứ 8 làm dâu, tôi vẫn chưa có ngày nào được bình yên với ông.
Mới đây nhất là vụ con tôi lớp 1 không được học sinh xuất sắc cũng khiến tôi mất ăn, mất ngủ với bố chồng. Khi biết kết quả của con, tôi cũng rất buồn và tiếc cho con vì thực sự, con tôi cũng rất cố gắng trong suốt 1 năm qua. Vợ chồng tôi động viên nhau, con có kiến thức là được, còn thành tích cũng chỉ một phần nên cũng cố cân bằng lại cảm xúc, không gây áp lực thêm cho con.
Tuy nhiên, trái ngược với vợ chồng tôi, từ hôm biết chuyện cháu “đích tôn” không được học sinh xuất sắc, ngày nào bố chồng cũng lôi tôi ra để chì chiết như thể tất cả là lỗi của tôi.
Điều oái oăm là bố chồng luôn nhằm vào đúng bữa ăn để nói. Tôi cứ bưng bát cơm lên, ông lại cất giọng trách móc tôi bỏ bê con cái, để con mới lớp 1 đã “tay trắng” không được thành tích gì.
Dù tôi có giải thích không phải do con học kém (thực tế 2 môn Toán và Tiếng Việt con tôi thi được 9-10 điểm) mà do vướng 2 môn âm nhạc và mỹ thuật chỉ “hoàn thành” nên con không được danh hiệu học sinh giỏi nhưng bố chồng tôi không nghe.
Ông cho rằng tôi ngụy biện cho sự thiếu trách nhiệm với con cái, thậm chí thiếu nhạy bén khi không “chăm sóc” cô.
” Tôi không hiểu chị suốt ngày cắm đầu cắm cổ đi làm làm gì, trong khi có mỗi 1 đứa con cũng lo không xong. Con nhà người ta hết danh hiệu này đến phần thưởng nọ rồi giấy khen treo đầy nhà, đây con nhà này mới lớp 1 đã không được thành tích gì.
Chị nói con chị học tốt, chỉ vướng mấy môn phụ. Giá mà chị nhanh nhẹn hơn một tí thì cháu tôi nó cũng không đến mức thua kém bạn bè. Tôi cũng không phải xấu hổ với hàng xóm như bây giờ“.
Chồng tôi có lên tiếng giải thích thêm với bố cũng bị ông gạt đi, ông chỉ nhìn vào kết quả, còn cơ chế tính danh hiệu như thế nào, ông không quan tâm. Trước khi rời khỏi mâm, bố chồng còn đay nghiến tôi: ” Nhà này mấy đời đều học giỏi có tiếng mà giờ lại có đứa cháu học dốt. Không biết nó theo gene của ai nữa“.
Quả thực, so với những đắng cay, ấm ức mà tôi đã phải chịu đựng từ bố chồng trong suốt những năm qua, thì lần này cũng không phải quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, tôi thật sự quá mệt rồi, không còn muốn tiếp tục cố gắng sống vì người khác thêm nữa.
Tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc. Tôi cũng biết buồn, biết tủi thân chứ đâu phải gỗ đá để cho bố chồng thích xúc phạm thế nào cũng được.
Vợ chồng tôi có kế hoạch năm tới sinh con nhưng cứ cảnh này, có lẽ tôi sẽ phải suy nghĩ lại. Hoặc tôi sẽ phải thuyết phục chồng ra ngoài ở riêng mới có thể thoải mái mà mang bầu, sinh đẻ được.
Tôi nên nói thế nào để chồng đồng ý phương án đó. Và liệu tôi làm vậy có quá đáng với bố chồng bệnh tật hay không?
Phát hiện chồng ngoại tình, tôi rủ mẹ chồng đi đánh ghen thì chết sững với người bị bắt tại trận, giờ tôi chẳng khác nào tội đồ
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cả hai chúng tôi chết lặng, sững sờ.
Tôi lấy chồng đã được ba năm và suốt thời gian đó, tôi chỉ mong có được hạnh phúc như bố mẹ chồng tôi - luôn hòa thuận và đầy tình cảm. Bố mẹ chồng tôi rất tâm lý. Ông bà từng đề xuất cho chúng tôi tiền để ra ở riêng nhưng tôi thấy sống ở đây rất ổn. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ hiện đại, rất trẻ trung và thanh niên tính. Bà cũng khá tâm lý, bà thường rủ tôi đi chơi, đi mua sắm và tâm sự với nhau như những người chị em thân thiết. Có lẽ, đó là lý do tôi tự tin chia sẻ với bà bất cứ chuyện gì kể cả những vấn đề nhỏ của vợ chồng tôi.
Gần đây, khi phát hiện những biểu hiện lạ của chồng, tôi bắt đầu nghi ngờ. Chồng tôi đi sớm về muộn hơn, điện thoại lúc nào cũng cài mật khẩu và thường xuyên nhắn tin với biểu cảm mặt cười.
Ảnh minh họa
Mẹ chồng tôi nhận ra sự ủ rũ trong tôi và đã hỏi han. Khi tôi tâm sự, không ngần ngại, bà đã rủ tôi cùng đi đánh ghen để làm sáng tỏ mọi chuyện. Chúng tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, từ việc theo dõi, hẹn giờ và thậm chí là chuẩn bị cả tâm lý để đối mặt với tình huống.
Sau khi điều tra theo dõi, ngày hôm đó, đúng giờ hẹn, chúng tôi đổ bộ đến địa điểm đã được cung cấp. Tim tôi đập thình thịch, không chỉ vì lo sợ mà còn bởi cảm giác phẫn nộ. Mẹ chồng tôi cũng rất căng thẳng nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cũng may có mẹ chồng lo phần nhân viên nên tôi mới lặng lẽ lên được đúng phòng. Chúng tôi đứng trước cửa, hít một hơi sâu rồi giả vờ làm nhân viên gọi cửa. Tôi giả giọng còn mẹ chồng cầm sẵn điện thoại để quay.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cả hai chúng tôi chết lặng, sững sờ. Đó không phải là chồng tôi mà là bố chồng đang ôm ấp một người phụ nữ lạ mặt. Hóa ra, suốt thời gian này, bố chồng tôi đã mượn quần áo của chồng tôi để đi gặp bồ, cho đỡ bị phát hiện. Thực ra nhìn từ đằng sau dáng dấp 2 người cũng khá giống nhau nên có thể người tôi nhờ theo dõi đã nhầm đối tượng. Những giấc mơ về một gia đình hạnh phúc, hoàn hảo bỗng chốc sụp đổ.
Mẹ chồng tôi, người phụ nữ mà tôi luôn ngưỡng mộ về nhan sắc lẫn cách sống giờ đây như mất hồn. Bà không nói không rằng, chỉ đứng đó, chết lặng. Tôi biết mình phải làm gì đó để an ủi mẹ, nhưng lời nào lúc này cũng thật ít ỏi.
Mọi hình tượng mà tôi từng tin tưởng giờ đây đều tan vỡ. Tôi tự hỏi, làm thế nào để vực dậy niềm tin trong mẹ khi chính tôi cũng đang lạc lõng và hoang mang? Làm thế nào để chúng tôi có thể tiếp tục sống chung dưới một mái nhà khi mọi thứ giờ đây đã thay đổi?
Tôi còn không rõ liệu chồng mình có biết chuyện này mà bao che cho bố không. Tôi cũng tìm hiểu từ nhiều nguồn tin thì chồng tôi bận dự án mới nên hay đi sớm về muộn, còn việc suốt ngày điện thoại là do cày game rồi hội nhóm đá bóng, nhậu nhẹt với nhau. Tôi thật sự vừa thương mẹ vừa thấy bế tắc. Không khí gia định tôi mấy hôm nay thảm hại vô cùng, chồng tôi cũng chẳng mảy may quan tâm, bảo để mẹ tự xử lý. Bố chồng thì xấu hổ không dám nói gì với các con, mẹ chồng thì cả ngày im lặng. Tôi không biết xử lý thế nào lúc này, chắc mẹ chồng cũng không có ý định ly hôn khi đã lên chức bà nội.
Muốn ly hôn vì chồng ham chơi lười làm Cưới nhau 10 năm, đã có 2 con, nhưng chồng tôi lúc nào cũng như thời thanh niên chưa vợ, chỉ mải mê với những thú vui riêng, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện làm ăn kinh tế, đã thế mẹ chồng lại bênh con trai bằng mọi giá. Mỗi khi oằn lưng đi làm kiếm tiền tôi lại muốn bỏ chồng. Chồng...