Công Vinh: ‘Tôi và Thủy Tiên sẽ sống hạnh phúc’
“Tôi tin người đàn ông trong tôi sẵn sàng làm cho cuộc sống gia đình hạnh phúc”, Công Vinh nói về đám cưới gần với Thủy Tiên.
- Bố mẹ ly dị từ nhỏ rồi bố vướng vào vòng lao lý vì buôn ma túy, anh từng cảm nhận những chuyện buồn trong gia đình như thế nào?
- Lúc đó, tôi còn quá bé để cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh. Tôi cũng không giỏi chia sẻ để lúc đó nói điều gì an ủi mẹ. Mọi thứ trôi qua, giờ nói lại tôi không buồn mà chỉ thấy tiếc.
- Anh tiếc vì điều gì?
- Tôi tiếc vì tôi không trưởng thành sớm, để làm người đàn ông trụ cột trong gia đình, để giúp đỡ bố mẹ, thì có thể những câu chuyện buồn sẽ không xảy ra. Còn chuyện bố mẹ tôi chia tay, tôi nghĩ, trong hôn nhân có những câu chuyện trục trặc chỉ người lớn hiểu và họ có lí do để đưa ra quyết định. Bây giờ, bố mẹ tôi gặp nhau rất vui vẻ, họ cũng chia sẻ với nhau nhiều thứ, công việc, chuyện vui và cả những trăn trở về con cái.
Công Vinh cho rằng sự khổ luyện và hy sinh đem tới cho mình thành công. Ảnh: Tha La.
- Anh có bao giờ trách hay giận bố mẹ hay một điều gì đó tương tự?
Video đang HOT
- Mình là con, lớn rồi không giúp gì cho bố mẹ thì thôi chứ đời nào lại trách giận đấng sinh thành. Khi người ta trưởng thành, nhìn lại những lỗi lầm đã qua của người lớn, thì sẽ hiểu thêm nhiều thứ.
- Giới cầu thủ thường bị lên án rất ăn chơi. Lớn lên từ một gia đình khó khăn và bị đổ vỡ như thế, anh đã làm gì để thoát được những cám dỗ?
- Tôi nghĩ là do chính mình cả thôi. Trước khi người ta làm một điều gì đó mà không suy nghĩ về hậu quả thì thật đáng trách. Tôi luôn nghĩ về bố mẹ mình nên làm gì cũng phải suy nghĩ, biết đâu là cái đáng làm và đâu là cái không nên làm. Thế này nhé, con cái mà ăn chơi sa đọa, dĩ nhiên người ta sẽ trách bố mẹ người đó, không biết dạy giỗ con cái, để rồi làm những chuyện chẳng ra gì.
- Có phải vì những ám ảnh kinh tế mà sau này, khi những cú chuyển nhượng của anh đều khiến người ta mang chữ “tiền” ra áp đặt cho anh?
- Tôi chắc chắn, ai nghĩ đến tôi mà chỉ nghĩ về tiền thì sai lầm lớn. Nhiều cầu thủ khác chuyển nhượng còn nhiều tiền hơn tôi, sao người ta không quan tâm đến họ mà cứ chăm chăm vào tôi. Tôi nói thật, cầu thủ như tôi không hề có nhiều tiền. Những gì tôi làm được, mọi người phải xem lại cả một quá trình chứ, 14 tuổi tôi mới đi tập bóng đá, rồi cả một quá trình dài phấn đấu, với nghiệp cầu thủ như thế là muộn và có thể là chậm tiến. Tôi được như ngày hôm nay, tôi đã phải cố gắng tập luyện hết sức, để theo đuổi mơ ước của mình.
- Chuyện clip đi ăn hỏi Thủy Tiên xuất hiện trên mạng. Anh nghĩ chuyện đó đáng khoe hơn là giấu?
- Chuyện đó, chúng tôi không biết thật. Có người bạn nào đó dự lễ ăn hỏi của tôi và Tiên, rồi quay lại và đưa lên mạng. Tôi có xem qua clip đó, nếu là quay có chủ đích thì cứ thẳng mặt mà quay chứ, đây là quay lén. Tôi không bàn đến chuyện đáng khoe hay đáng giấu cả, bởi mỗi con người đều có một góc riêng tư, chuyện tôi và Thủy Tiên đã ầm ĩ trên báo một thời gian dài, rồi cả những khi chúng tôi chỉ đi chơi với nhau cũng bị chụp ảnh đưa lên, rồi nhận những bình luận mà chúng tôi không mong muốn. Tôi chỉ muốn tập trung vào bóng đá và không ồn ào về những chuyện riêng tư. Với tôi, Thủy Tiên cái gì cũng đẹp.
- Trong chuyến đi về miền Tây ăn hỏi Thủy Tiên, anh cảm nhận tình cảm phía gia đình Thủy Tiên thế nào?
- Tôi thích tính cách của người trong đó, yêu nói yêu, còn ghét nói ghét. Gia đình Tiên dành rất nhiều tình cảm cho tôi, mọi thứ làm tôi thấy thoải mái lắm.
- Thủy Tiên từng bảo, mẹ Tuệ không bao giờ nghe Thủy Tiên hát, anh nghĩ sao?
- Người già mà, nhạc nhẹ thì ăn mặc thời trang, sôi động, lại còn có vũ đoàn nhảy nữa, hẳn người ta không nghe được cũng là bình thường. Mẹ của Thủy Tiên cũng đâu xem tôi đá bóng, nhưng bà lại quan tâm đến kết quả, trận này Việt Nam thắng hay thua, trận này Hà Nội T&T có thắng không.
Với Công Vinh, Thủy Tiên cái gì cũng đẹp. Ảnh: ĐH.
- Ăn hỏi rồi, liệu anh đã phải tự lên kịch bản làm người đàn ông của gia đình?
- Tôi nghĩ, bản thân tôi sẽ không phải học hay lên kịch bản gì cả. Tôi tin người đàn ông trong tôi sẽ sẵn sàng làm cho cuộc sống gia đình hạnh phúc, bởi chúng tôi có niềm tin, có sự chia sẻ và sẵn sàng đối đầu với mọi thứ. Những trải nghiệm trong cuộc sống mà tôi đã có là bài học để tôi trang bị những thứ giúp mình sống tốt trong đời sống hôn nhân sau này.
- Anh và Thủy Tiên đều lớn lên từ gia đình không hoàn thiện, đó là điểm 2 người đồng cảm nhất trong tình yêu?
- Tất nhiên, tôi và Tiên tìm thấy nhiều điểm chung trong tình cảm, đó còn là sự chia sẻ, khi mà nỗi buồn được chia sẻ thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng. Còn nhiều điểm chung lắm, chúng tôi đều là những người độc lập, mạnh mẽ và tự quyết định sự nghiệp.
- Với anh, Thủy Tiên xấu nhất ở điểm gì?
- Tôi cũng như cánh đàn ông thường không muốn phơi bày những chuyện riêng tư về tình yêu quá nhiều. Mà yêu ai, thì chắc xấu cũng thành đẹp hết, với tôi, Thủy Tiên cái gì cũng đẹp.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chuyện buồn cô gái trẻ
Cũng nhờ người bạn gái cùng cảnh, em được một suất bồi bàn, bưng bê ở một tiệm ăn. Nhưng để được vào làm, nhất nhất bọn em phải tuân theo lời bà chủ (cũng người Việt mình).
Cô gái tuổi chừng hai lăm, hai sáu từ Mỹ về, trông ủ ê, sầu muộn. Tôi không ít lần cho người nhỡ nhàng đi nhờ xe, và lần này cũng vậy. Cô gái người tỉnh Thanh, giọng nói đã đôi phần lơ lớ, cô kể:
- Bố em mất khi em mới bước vào tuổi mười tám. Sau em là chút chít bốn em nhỏ. Một mình mẹ rơi vào cơ cảnh, oằn lưng nợ nần. Cũng nhờ trẻ trung và đôi tiếng Anh bập bõm, em được người quen giới thiệu với một người đàn ông Mỹ đã nhiều tuổi. Em đồng ý kết hôn và được đưa về Mỹ, nghĩ sẽ đổi đời cho mình và cả gia đình. Nào ngờ, anh Mỹ già này rất ke, mà hẹp hòi. Mỗi tuần chỉ cho em ra ngoài ba ngày, mỗi ngày một giờ...em như tù giam lỏng. Ngày ngày dọn dẹp nhà cửa, bếp núc rồi lại tầng dưới, tầng trên lau chùi, dọn dẹp. Không đi làm, lấy đâu tiền gửi về giúp mẹ. Cuộc sống tù túng, chật hẹp đó kéo dài được chừng một năm thì em quyết định li dị sau lần ông ta bạo hành em như một dã thú. Từ sau đêm đó, em tung ra hè đường, tự kiếm sống nuôi thân.
Cũng nhờ người bạn gái cùng cảnh, em được một suất bồi bàn, bưng bê ở một tiệm ăn. Nhưng để được vào làm, nhất nhất bọn em phải tuân theo lời bà chủ ( cũng người Việt mình ). Lần đầu tiên ăn mặc hở hang trước hàng trăm thực khách, điện đèn sáng trưng, em không sao chịu nổi. Nhưng nhìn nét mặt bà chủ sắt đá, em đành đi tiếp. Nhưng mọi chuyện cũng từ quen mà nên. Từ đó em bắt đầu có ít tiền để gửi về nhà. Đó là điều an ủi lớn nhất khi bước vào quán Bikini hở hang này. Em còn nhớ lần đầu tiên làm xong thủ tục chuyển tiền, đôi chân em như không còn xương, sụp xuống ngay quầy. Có người dìu em ra ghế ngồi. Bỗng nước mắt cứ thế tuôn ra. Chưa bao giờ trong đời em khóc như vậy, khóc cho kiệt khô nước mắt rồi đờ đẫn trở về nhà trọ.
Đã có lúc em nghĩ, mình gặp may. Trong số thực khách quen biết, có một người đàn ông trung niên để mắt đến em. Rồi bà chủ đích thân đưa em đến gặp mặt người đó. Bà chỉ nói, "gắng chìu ổng, rồi mặc sức hốt tiền...". Đêm hôm đó em tiếp rượu ông ta đến tận khuya. Rồi những gì diễn ra, em không còn biết nữa. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, đầu nhức như có ai kẹp chặt nơi thái dương.
Nhưng hóa ra cuộc đời đôi khi cũng mỉm cười với em. Ông ta là một thương nhân, người Huế. Ngày ngày em vẫn phải đi làm để giữ chỗ, đêm về phục vụ ông ta như một bồ nhí tận tình. Thù lao ông trả hậu hĩnh. Chẳng mấy chốc em có trong tay vài chục ngàn đô. Mỗi lần gửi về cho mẹ vài ba ngàn, tính ra cũng đến bốn năm chục triệu. Nói thật với anh, mẹ em có cày cuốc đến cuối đời cũng không có nổi số tiền một lần em gửi. Vậy là em quên đi mọi nỗi cơ cực đất người.
Ngỡ đâu vận may dài dài, nhưng tai họa trời giáng ập đến đời em lúc nào không hay. Em bị ông bồ "mời" ra khỏi nhà với giọng Huế rõ rành, "đừng bao giờ tìm đường trở lại con phố này, ngôi nhà này...". Em đã nhuốm bệnh lúc nào không hay. Biết em thế, mụ chủ quán Bikini cũng "bye" luôn vì không còn khả năng đi khách nữa...
Không tiền, không tình, không...tất cả, biết ở lại càng quẫn bách. Riêng tiền thuốc thôi, em đã dốc gần sạch hầu bao. Vậy mà bệnh vẫn không dứt được. Bây giờ tay không trở về, với bệnh tật. Biết ăn nói sao đây với gia đình, với người làng...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đại ca của anh Em ạ, anh không biết phải nói sao cảm xúc của anh lúc này. Anh chỉ có thể nói là anh yêu em nhiều lắm. Chuyện của em, anh đã biết tất cả, hơn cả những gì em kể cho anh nhưng dù gì thì đấy cũng là do lỗi của anh. Anh xin lỗi em. Giờ đây, chúng ta đang ở bên...