Con gái mang họ mẹ có thiệt thòi quá không anh?
Em stress sau sinh, luôn nghĩ con mình phải mang họ mẹ có thiệt thòi quá không khi cha của nó không đoái hoài đến?
Chào anh Tú và các anh chị trong tiệm!
Từ bé em đã là cô Chi Đội trưởng luôn mua báo Đội và hâm mộ góc Chánh Văn của anh. Lớn lên em là cô giáo Tổng Phụ Trách Đội và vẫn luôn theo dõi trang của anh như thế. Đến hôm nay em thật sự muốn anh cho lời khuyên và hướng đi cho cuộc đời con em sau này.
Chuyện là em và chồng quen nhau khi em đi dạy và chồng em đưa con đến trường (chồng em đã ly dị và anh nuôi con gái), anh chủ động tìm hiểu em, sau một thời gian chúng em hẹn hò và dần tiến đến hôn nhân.
Đầu năm nay em có thai, đám cưới 5 lần 7 lượt hoãn lại do Covid, chúng em chỉ làm lễ gia tiên mà chưa làm tiệc đãi bạn bè, chúng em cũng chưa đăng ký kết hôn (mẹ chồng đã can thiệp vào chuyện này). Mẹ chồng đã thay đổi thái độ khi em mang thai, bà cho rằng em là gánh nặng cho con trai bà trong lúc dịch, không thể chủ động, hơn nữa vì dịch em ở nhà không đi làm, kinh tế dựa vào chồng nên bà càng khinh thường, bà còn bảo “nó có con thì tự về đây chứ tao không cưới hỏi gì cả” càng làm em thấy tủi thân và mâu thuẫn.
Chồng em không đứng giữa phân minh, chồng em cũng đay nghiến em vì làm phật lòng mẹ chồng. Tối ngủ cả nhà lên trên lầu ngủ trong phòng điều hòa mát còn để em mang bầu nằm dưới nhà một mình. Tủi thân đến uất ức nhưng em cố nhịn để bảo vệ hạnh phúc hôn nhân, để con có cha có ông bà, nhưng mẹ chồng nhiều đay nghiến, lời lẽ cứa vào tim một thai phụ như em, nói vì lỡ để có bầu nên con trai bà mới bất đắc dĩ phải đưa em về nhà.
Video đang HOT
Chồng em tỏ ra chán khi gia đình ồn ào, lớn tiếng khi em đòi sự công bằng trong ngôi nhà này, tiền bạc em không nhờ cậy một đồng nào. Đỉnh điểm là em phát hiện chồng nói xấu em với bạn thân và cả vợ cũ nên em gọi anh ra nói chuyện và quyết định về nhà mẹ chứ sống ở đây như người thừa, tối ôm gối khóc, chân chuột rút gọi anh bóp cũng không xuống bóp, sống bị khinh thường, em sợ ảnh hưởng đến con trong bụng.
Giờ em chỉ mong chồng làm giấy khai sinh cho con chứ em không nghĩ chuyện hàn gắn hay về sống chung lại. (Ảnh minh họa)
Anh sống tệ bạc đến mức khi em rời đi thì anh cũng tháo chiếc giường cưới mẹ em tặng để trước nhà và bảo em về mang đi luôn. Em khóc rất nhiều, không nghĩ cuộc đời mình lại lấy một người chồng như thế, đã chọn một người đàn ông đổ vỡ hôn nhân thì sẽ biết trân trọng, nhưng không, anh ta luôn coi người vợ là thấp bé.
Em ôm bụng ra đi khi mang bầu 5 tháng, gia đình anh không hề gọi hỏi thăm gì 2 mẹ con, đến lúc nhập viện sinh em có nhắn tin và điện anh nhưng anh không trả lời. Sợ mẹ buồn nên em luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng em khóc rất nhiều, đau rất nhiều.
Giờ thì em đã sinh con rồi, cám ơn trời Phật con khỏe mạnh. Em stress sau sinh, luôn nghĩ con mình phải mang họ mẹ có thiệt thòi quá không khi cha của nó không đoái hoài đến?
Con gái mang họ mẹ ra đời có bị người đời mỉa mai không?
Là một giáo viên em có bị đồng nghiệp cười chê và cấp trên có nặng nhẹ?
Trong đầu em toàn nghĩ đến việc ấy, giờ em chỉ mong chồng làm giấy khai sinh cho con chứ em không nghĩ chuyện hàn gắn hay về sống chung lại.
Nhưng sự im lặng của chồng làm em thấy kinh sợ, em có nên nói với gia đình lên nhà bảo anh đi làm giấy khai sinh cho con không?
Em có thể nuôi con một mình, nhưng nghĩ đến việc con mang họ mẹ thiệt thòi thì lòng lại đau. Anh Tú và mọi người có thể cho em lời khuyên và hướng đi đúng đắn được không ạ? Cứ như thế này em sợ bị trầm cảm sau sinh mất.
Một hôm người đòi bỏ ta đi...
Tình yêu hơn 20 năm mà không bằng tình yêu 2 tháng...
Chúng em cùng sinh năm 1983, cùng học trường Y với nhau, cùng yêu và cùng sống với nhau. Yêu từ hồi sinh viên (2004) và cưới được 11 năm, có 3 con, 2 trai 1 gái. Con trai út hiện tại được 8 tháng tuổi.
Gần 20 năm qua, chúng em gần như chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn lớn. Tình yêu không quá nồng nhiệt nhưng chưa bao giờ em nghi ngờ nền tảng hạnh phúc của gia đình mình. Em chăm sóc, chắt chiu cho hôn nhân này và tự thấy bản thân mình đã rất vẹn tròn với nó. Vậy mà...
Em không có dù chỉ một lựa chọn, kể cả tha thứ để anh ấy quay về. (Ảnh minh họa)
Cách đây chừng 2 tháng, một ngày chồng em về thú nhận với em rằng anh ấy đã hết tình cảm với em. Hiện anh ấy đang có tình cảm với một người làm cùng trong bệnh viện sinh năm 1994. Em đã vô cùng sốc. Em không dám ghen, không dám trách mắng mà chỉ biết khóc và níu chặt lại tay anh ấy. Nhưng anh ấy lạnh lùng gạt tay em ra. Anh ấy bảo muốn ly dị để có thể sống cùng cô gái kia. Đó mới là tình yêu thực sự của đời anh ấy.
Không còn gì nữa! Tình cảm trong anh ấy đã hết. Em không có dù chỉ một lựa chọn, kể cả tha thứ để anh ấy quay về. Thậm chí, kể cả việc em chấp nhận anh ấy song song hai mối quan hệ cũng không được. Anh ấy chỉ hướng về cô bác sỹ kia. Một lòng một dạ. Không còn đoái hoài gì tới em và gia đình nhỏ này nữa.
Em đã làm tất cả những gì em có thể như vận động gia đình, vận động cơ quan. Dưới sức ép đó, anh ấy chấp nhận không ly dị, trở về với em và 3 con. Nhưng từ đó, anh ấy lựa chọn một nếp sống khác: Không có em trong đó. Anh sống như một cái bóng. Không mảy may quan tâm tới em. Như thể em không còn tồn tại nữa.
Trong thâm tâm em vẫn cứ nuôi một hy vọng. Em không muốn tin rằng tình cảm 20 năm của chúng em lại dễ dàng sụp đổ trước mối quan hệ mới ấy. Em vẫn chờ anh ấy tỉnh ngộ để trở về với 4 mẹ con em. Tình cảm 20 năm, giá kể như vì một cuộc cãi nhau, vì một mâu thuẫn thì em đã không đau đến thế. Lý trí của em thì nói rằng hãy chờ đợi đi, rồi anh ấy sẽ trở về. Đây chỉ là một xáo trộn. Nhưng trái tim em lại mách bảo rằng em đã mất anh ấy thật sự rồi.
Em có một công việc ổn định. Em có một vị trí xã hội tốt. Em không cần anh ấy nuôi con hay nuôi em. Là người khác hẳn đã chẳng cần giữ cuộc hôn nhân này. Em biết khi bài này lên trang, dưới những comment hẳn sẽ nhiều người khuyên em ly dị. Lời khuyên ly dị vốn là một lời khuyên rất dễ. Chúng ta chỉ cần gõ ra "ly dị đi" là xong. Bởi chúng ta là người ngoài cuộc.
Chúng ta đâu có đau như người trong cuộc. Khuyên người khác ly dị đâu có khiến ta đau. Anh có một Tiệm Sửa Chữa Hôn Nhân mà em muốn gửi gắm cuộc hôn nhân của mình vào đó. Anh và các bạn giúp em sửa chữa nó được không? Nhìn vào 3 đứa con của mình, em thật sự không thể cầm được lòng. Em có còn được quyền để yêu cầu anh ấy có trách nhiệm với gia đình, với tình yêu gần 20 năm, với 3 đứa con thơ hay không? Em có nên gạt bỏ tất cả lòng tự trọng để níu giữ anh lại mái ấm này? Hay nói như câu anh Chánh Văn đã chia sẻ: Đừng tưới nước một cây hoa đã héo?
12 sự thật nên nói với con gái trước ngưỡng cửa trưởng thành Những bài học trước ngưỡng cửa trưởng thành sẽ luôn là kim chỉ nam, giúp con gái mạnh mẽ đương đầu với những thách thức ngoài vòng tay cha mẹ. Sai lầm là một trải nghiệm bổ ích mà không ai có thể tránh khỏi trên con đường đến với hạnh phúc. Đừng bỏ cuộc, nhưng hãy nghĩ về chúng, rút ra kết...