Cô Hạnh và nỗi trăn trở Gò Khôn
‘Tôi không nhớ mình từng xin những gì nữa. Các em cần gì thì tôi xin thôi’, cô Hạnh tâm sự.
Không chỉ giúp đỡ vật chất, cô Hạnh còn thường xuyên hướng dẫn bài vở cho trò ngoài giờ học chính – Ảnh: TRẦN MAI
Tôi vẫn còn trăn trở với Gò Khôn. Phòng học còn tạm bợ, trò thiếu thốn nhiều thứ lắm. Tôi sẽ tiếp tục hướng những tấm lòng đến nơi này
Cô giáo Phùng Thị Mỹ Hạnh
“Tôi thấy bọn trẻ ở trường cần biết mùi vị Tết trung thu như thế nào. Thế là tôi đi quyên góp từ các chị buôn bán nhỏ quanh trường, chi bộ, quỹ đoàn…mua bánh kẹo. Lân thì mượn của trường khác. Đó là lần đầu tiên bọn trẻ ở trường biết Tết trung thu là thế nào”.
“Và đó cũng là Tết trung thu đáng nhớ nhất đời tôi”.
Cô giáo Phùng Thị Mỹ Hạnh (33 tuổi, giáo viên Trường tiểu học & THCS Ba Giang, xã Ba Giang, huyện Ba Tơ, Quảng Ngãi) khởi đầu câu chuyện bằng cái Tết trung thu khiến đáy mắt trẻ vùng hun hút núi này rạng rỡ.
Các em cần gì là giúp
Người dân và đồng nghiệp đã quen hình ảnh cô Hạnh từ dưới xuôi lên, trên xe chở lỉnh kỉnh vật dụng học tập hay thức ăn, quần áo vừa xin được cho trò. Quà về đến Quảng Ngãi là cô Hạnh xuống núi chở ngược lên. Hình ảnh ấy thấm vào trong đáy mắt non cao.
“Tôi không nhớ mình từng xin những gì nữa. Các em cần gì thì tôi xin thôi. Có nhiều khi tôi nấu bữa cơm cho nhà, nghĩ đến các em, lại nấu một nồi đầy rồi mang đến trường chia cho bọn trẻ. Chắc mỗi em được một miếng ngon thôi. Biết là ít nhưng bản thân mình cũng khỏi áy náy” – cô Hạnh kể.
Dạy học ở Ba Giang có đôi lúc phải chờ trò đến lớp. Thầy cô sốt ruột quá thì đi ngược vào làng đón trò. Bởi có những làng trò thức dậy từ 5h, ra đến điểm chính cũng đã 9h30. Cô Hạnh nói vui rằng: “Dạy học ở vùng cao, giáo viên thường “đứng núi này trông núi nọ” lắm. Nhìn núi này chờ học trò đến rồi lại trông qua núi kia đợi”.
Cách trở của núi rừng tỉ lệ thuận với nguy hiểm. Giáo viên cùng phụ huynh dựng lều tạm, vận động trò ở lại. Những túp lều như bay theo gió đại ngàn không đủ che ấm cho trò.
Cô Hạnh sau khi được sự đồng ý của trường đã kêu gọi thêm nhóm thiện nguyện Facebook Quảng Ngãi và nhóm thiện nguyện Đà Nẵng tận dụng một cơ sở xây dựng dang dở làm nhà bán trú cho trò. Mỗi năm, cô Hạnh lại “đi xin” sửa sang thêm để chỗ ở của trò thêm khang trang.
Trường tiểu học & THCS Ba Giang bây giờ cũng không còn cảnh sân trường đầy cỏ, cây dại, mưa xuống như ruộng vào vụ cấy nữa. Thay vào đó là một sân trường lót gạch thật đẹp. Đó là tâm huyết mà cô Hạnh đã kêu gọi, vận động các mạnh thường quân chung tay tạo sân chơi cho trò.
Cô Hạnh bảo: “Mình là cầu nối, còn các mạnh thường quân mới là quan trọng nhất, đồng tiền họ gửi đến cho mình, phải làm sao cho xứng đáng. Công trình đẹp mà giá càng rẻ càng tốt”.
Đến nhà bán trú cho đồng nghiệp
Video đang HOT
Chớm đông, cô Hạnh cùng những người bạn lên điểm trường ở thôn Gò Khôn. Công tác ở Trường tiểu học & THCS Ba Giang nhiều năm nhưng cô Hạnh chưa lên điểm trường này bởi nằm thăm thẳm trong lòng núi. Đó là chuyến đi của năm 2016.
Dù đã được cảnh báo trước về độ khó khăn của điểm trường này nhưng chuyến đi ấy đã khiến cô Hạnh và bạn hữu nhớ đời. Chỉ cách trung tâm xã 6km thôi nhưng sau trận mưa rừng diễn ra trước đó hai ngày, đoàn phải cột xích vào bánh xe để đi, được một đoạn thì bỏ xe lại và lội bộ.
Vào đến trường, thầy cô “bám trụ” dạy chữ ở đây lọ mọ từ dưới gầm nhà văn hóa thôn bước ra chào đoàn. Nhà bán trú cũ bị hỏng, thế là thầy cô đành tá túc tạm ở đó. Đi đứng phải khom lưng. Cô Hạnh không để ý, đầu lãnh trọn cú va vào sàn nhà.
“Thầy cô ở đây đã sống như vậy để dạy chữ. Thật không thể hình dung được, nguy hiểm đủ bề. Trên đó lại rất lạnh. Gió thốc từ bốn hướng chịu sao nổi. Mà quan trọng là thầy cô ở dưới gầm nhà văn hóa, cái cảm giác đó nghẹn lắm, tủi thân” – cô Hạnh trải lòng.
Sau chuyến đi, cô giáo Hạnh trở về và viết trên Facebook của mình. Một mạnh thường quân đã đóng góp 10 triệu đồng để làm nhà ở tạm cho thầy cô. Một mạnh thường quân khác ở Hà Nội đồng ý giúp cô Hạnh xây phòng cho đồng nghiệp với chi phí 135 triệu đồng.
Nhận được tiền chưa kịp mừng thì mùa mưa kéo đến. Dự tính ban đầu sẽ làm xong ba phòng bán trú trong hai tháng. Nhưng riêng vận chuyển vật liệu đã hết thời gian này. Bốn tháng mới làm xong được dãy nhà bé nhỏ. “Thế là đồng nghiệp không còn lạnh, không còn tủi thân dưới gầm sàn nhà nữa” – cô Hạnh trải lòng.
Tình cảm cho giáo dục miền núi
Thầy Phạm Tiến Dũng – phó hiệu trưởng Trường tiểu học & THCS Ba Giang – tâm sự: “Từ điểm trường lẻ đến điểm chính, quần áo, sách vở cho trò đều có bóng dáng của cô giáo Hạnh. Với một xã miền núi đặc biệt khó khăn như Ba Giang, lũ trẻ cần rất nhiều thứ. Mỗi năm cô Hạnh lại có thêm cho bọn trẻ những bất ngờ thiết thực. Cô Hạnh là một giáo viên được cả đồng nghiệp, phụ huynh và học trò yêu quý. Những gì cô Hạnh làm đủ để nói lên tình cảm của cô dành cho giáo dục miền núi”.
TRẦN MAI
Theo tuoitre.vn
Cô giáo già từng bị cho là điên, 42 năm thầm lặng 'chở chữ' cho con em vùng vạn đò xứ Huế
Từng bị nói là điên khi ngày này qua tháng nọ dạy học miễn phí cho trẻ em vùng vạn đò, cô Hạnh chia sẻ sẽ tiếp tục công việc này đến khi nào sức khỏe không còn cho phép.
Ngoài dạy chữ cho các em, cô còn dạy hát, kể chuyện cho các em nghe.
Dành cả tuổi thanh xuân cho con em vạn đò
Mỗi tối, những bài học đánh vần và cả tiếng gõ bảng của cô giáo Bạch Thị Ngọc Hạnh (60 tuổi) đều đặn vang lên trong nhà văn hóa cộng đồng số 2 đường Nguyễn Phúc Lan, phường Kim Long, TP. Huế.
Chân dung "người lái đò thầm lặng" đưa các em nhỏ vạn đò "qua sông".
Năm 1975, cô Hạnh cùng bộ đội dạy học cho người dân theo phong trào "bình dân học vụ" lúc vừa tròn 18 tuổi. Lớp học vào ban đêm ở khu vực bến Me.
Khi khu vực Bến Me bị giải tỏa lên vùng Kim Long, cô cùng người dân lên mảnh đất này để an cư lạc nghiệp. Những tưởng sẽ bắt đầu một cuộc sống với công việc mới, thế nhưng khi chứng kiến cảnh khốn khó của người dân và con em vì nghèo mà không thể đi học, cô mạnh dạn mở lớp dạy học.
Vào những ngày đầu, lớp học chỉ có vỏn vẹn vài em. Cô Hạnh đến từng nhà vận động hơn một tháng liền. Nhiều hộ thấy là xua đuổi nhưng cô vẫn kiên trì. Trời không phụ lòng người, một thời gian sau, lớp có 30 học sinh.
Trong căn phòng chật chội của nhà kho hợp tác xã, dưới ngọn đèn dầu leo lét hằng đêm, cô cần mẫn dạy từng con chữ.
Dành cả tuổi thanh xuân để dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo vùng vạn đò, người con gái Huế những năm ấy từng nghĩ sẽ lặng lẽ ở vậy suốt đời, không bàn đến hạnh phúc riêng tư.
Năm 1984, lúc cô tròn 31 tuổi, một anh thanh niên nghèo sống trên vùng sông nước nhỏ hơn 6 tuổi vì cảm mến nên đã đem lòng yêu thương cô. Anh kiên quyết lấy cô làm vợ bất chấp sự phản đối từ hai bên gia đình.
Tình yêu chân thành đã giúp họ vượt lên tất cả. Họ được đồng ý cho tổ chức đám cưới. Chính anh là người luôn ủng hộ, động viên cô trong công việc "chở chữ" cho dân vạn đò.
Sau hơn 32 năm dạy học tự nguyện và miễn phí, vào khoảng năm 2007, Trung tâm Giáo dục thường xuyên tỉnh Thừa Thiên Huế quyết định nhận trả lương cho cô Hạnh. Cô chính thức được nhận lương cho mỗi giờ dạy là 15.000 đồng.
Những điều chưa kể của cô giáo 42 năm thầm lặng "đưa đò"
Khi bắt đầu công việc dạy học miễn phí, cô từng bị nhiều người nói là điên. Họ bảo "Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng". Lúc đầu, có chút hạnh lòng nhưng khi đến lớp nhìn thấy những không mặt hồn nhiên, cô bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực, tự nhủ chỉ cần hạnh phúc với việc mình làm, tương lai các em tốt hơn thì sẽ theo đến cùng.
Vì tương lai của đám trẻ vạn đò, cô quyết tâm giữ lớp.
Dạy trẻ em vùng vạn đò hay các trẻ em đặc biệt mỗi người giáo viên phải nắm được đặc điểm tâm lý riêng để có hiểu các em, từ đó mới có phương pháp dạy học hiệu quả.
Cô như là người bà, người mẹ, người bạn đối với các em.
Theo cô Hạnh, trẻ em nơi đây có tính thật thà, thẳng thắn và tự trọng. Nếu các em gặp phải lời phê bình nặng nề hoặc kết quả học tập thua kém sẽ dễ xa lánh thầy cô giáo thậm chí bỏ học.
"Có học sinh trước đây đã đi học lớp 3 ở một trường tiểu học khác sau đó vì gia đình mới chuyển tới đây nên xin vào. Em có nguyện vọng học tiếp chương trình nên tôi cho học lớp 3.
Những em học sinh còn lại nhao nhao rằng mới vào học mà cô cho học lớp 3, lẽ ra phải lớp 1. Rồi các em nói: "Bạn đó sạch sẽ nên cô bênh vực bạn đó phải không?". Các em rủ nhau nghỉ học nguyên 1 tuần. Tôi vẫn ra lớp chỉ để dạy mỗi em mới.
Sau tuần đầu, một em khác đi học với thái độ lầm lầm lì lì không nói gì. Dần dần, các em kéo nhau đi học lại và phải đến một tháng sau lớp mới đông đủ như ban đầu.
Trong buổi học hôm ấy, tôi hỏi nhẹ nhàng: "Lâu nay vì sao các em không đi học, cô buồn ghê quá. Cô không biết sai điều gì cả, các em nói ra cô mới biết mà sửa chứ?"
Các em trả lời rằng vì cô bênh bạn đó, mới vào mà cô cho học lớp 3. Tôi ân cần, nhỏ nhẹ nói với các em:
"Vì bạn đã học lớp 3 rồi, giờ cô cho học lớp 1 thì tội, với lại có những em nhỏ hơn, bạn Sành học lớp 3 mới chỉ dạy được chứ? Cái này là cô sai hay là các em sai? Sau đó các em đều nhận sai và xin lỗi."
Thấy cô Hạnh miệt mài dạy miễn phí mấy chục năm, nhiều người tỏ ra nghi ngờ. Họ cho rằng có gì đó nên cô mới theo lâu như vậy.
Một số người đưa vợ đến xin dạy học. Dạy được một thời gian ngắn, họ mon men hỏi chuyện lương bổng.
"Thoạt đầu, tôi cứ nghĩ có người tiếp bước việc làm của mình nên vui lắm. Nhưng sau thấy vậy thì cũng có chút buồn. Tôi nhắn với các cô rằng mình dạy cái tâm thiện nguyện là chính, phải thương đám trẻ thật thì mới theo được. Rồi bữa nay trung tâm phụ cấp mười mấy nghìn đồng một giờ, ngoài ra không có gì cả. Mấy hôm sau, các cô nghỉ dần".
Nhận được sự yêu thương, trân quý từ học trò, đó là niềm hạnh phúc đối với cô.
Suốt 42 năm tự nguyện đến nay tính ra "người lái đò thầm lặng" đã dìu dắt được gần 1000 học sinh "qua sông".
Chính vì những nỗ lực và cái tâm thiện nguyện, cô Hạnh nhận được nhiều sự tin yêu của người dân quanh vùng. Các bậc cha mẹ, các em học sinh nhiều thế hệ luôn nhớ đến ân tình bao năm dạy học miễn phí của cô giáo Hạnh.
Nhiều người dân ở vùng vạn đò Kim Long xem cô như người sinh con họ lần thứ 2. Họ báo đáp bằng những lời thăm hỏi, cái nhìn trìu mến và món quà là con cá, con tôm vừa đánh bắt được.
Gắn bó với "lớp học ấm áp" này hơn 22 năm, bây giờ đã 60 tuổi nhưng với cái tâm, cái tình, cô không cho mình dừng lại.
"Tôi sẽ tiếp tục công việc này đến khi nào sức khỏe không còn cho phép", cô Hạnh .
Theo Soha
Giáo dục miền núi Hà Giang đang thừa và thiếu Nói đến giáo dục miền núi, ai cũng thường nghĩ đến những khó khăn, thiếu thốn. Ngoài khủng hoảng chung của ngành giáo dục những năm qua, hệ thống giáo dục ở miền núi, vùng biên giới lại chịu thêm những áp lực khác do điều kiện địa hình mang lại. Tuy nhiên, chính những điều kiện khó khăn này đã dẫn đến...