Chồng người ta: Chê bộ lông mi mới nối của vợ như “cây chổi” nhưng chốt lại vẫn ngọt ngào “anh thương em lắm”
Chê hàng lông mi mới của vợ như “cây chổi” nhưng anh chàng vẫn khiến dân tình ghen tị bởi tình yêu ngọt ngào dành cho vợ.
Mới đây, trên MXH người ta thi nhau chia sẻ bài viết của tài khoản có tên Nguyễn Arafat khi ‘khoe’ hàng lông mi mới nối của vợ chẳng khác nào ‘chổi xể. Cụ thể anh chàng chia sẻ:
‘Hôm nay tôi chính thức tâm sự về con vợ mập của tôi. Chuyện là nó mới nối bộ lông mi về nên khoe dữ lắm: ‘Anh ơi đẹp không anh? Tây không anh?’. Oke tây, trông rất chi là miền tây luôn.
Thật sự mà nói thì mình không dám trả lời, nhưng lòng thì nghĩ: ‘Tự nhiên đi gắn nguyên cây chổi xể quét nhà lên mắt trông như lông mi bò vậy? Có vẻ như bọn con gái thích vậy lắm.
Vợ nói ‘em phải luôn xinh đẹp thì anh mới không nhìn người khác’. Vậy là em nhầm rồi đấy em ơi, anh có thấy đẹp hơn tý nào đâu. Đang nằm ngủ vợ quay sang mà hú hồn con chồn luôn, nhìn mắt như bị dị tật vậy’.
Chàng trai ‘bóc mẽ’ người yêu trên mạng xã hội. Ảnh: FBNV.
Tuy nhiên, sau những lời chê ‘thậm tệ’ như vậy, anh chàng đã ‘bồi’ thêm các câu ngọt như mía lùi:
‘Thật ra vợ không cần bắt chước ai hết, không cần thấy người ta nối mi cũng ti toe nối theo. Vì người ta nhìn ổn hơn còn vợ trông tếu lắm.
Anh chỉ thích vợ bình thường thôi, dù anh biết là bình thường cũng ờ… uhm… ư… ờ… đẹp!
Nói vậy thôi chứ thương lắm các ông ạ, nhiều lúc thấy vợ ngứa mắt mà không dám gãi cũng thấy tội, xong lúc nào cũng muốn xinh đẹp cho mình ngắm mình khen. Nó mà đã có chủ đích hỏi là phải khen hoặc phải quan tâm ngay, chứ thử không khen xem có ăn quả giận nguyên ngày không.
Hôm nay em đi làm cả ngày và em giờ đang ngáy như con trâu chắc em không hay gì đâu em nhỉ. Em cứ an tâm ngủ ngon nha, anh thương em là thương em, đâu phải cứ làm cái cặp mi dày um sùm lên là thương gấp 10 lần đâu bà, khờ ghê’.
Phía dưới bài đăng, dân tình thi nhau để lại bình luận chủ yếu dành lời khen cho sự tâm lý của Arafat và khẳng định có chồng cảm thông thế này là điều hạnh phúc nhất của con gái:
Lung Linh: “Bạn nữ trong ảnh thích thật, có chồng vừa hài hước vừa tâm lý”.
Phan Hà: “Chồng nhiều người khác sẽ chê lấy chê để, thời buổi này kiếm được anh chồng như bạn nữ này cũng không dễ chút nào”.
Thuỳ Trang: “Con gái hạnh phúc nhất là tìm được người hiểu và thông cảm, xinh đẹp chỉ xếp thứ hai thôi”.
Video đang HOT
Được biết, chủ nhân bài đăng là Nguyễn Arafat (20 t.uổi), là con lai 2 dòng m.áu Việt Nam – Malaysia, còn cô gái trong bị “dìm hàng” trên là Huỳnh Ngọc Phụng (SN 1997). Cả hai hiện đang kinh doanh shop nhỏ bán mỹ phẩm.
Tuy còn trẻ nhưng cặp đôi đã bên nhau được gần 4 năm. Lúc đầu cả hai là bạn bè trong nhóm chơi chung. Hôm đó cả đám đi lên pub rồi chơi trò cắn giấy truyền miệng, Phụng và Fat có đụng vô miệng nhau. Cô bạn cho biết: ‘Mình run dữ lắm mà xỉn rồi, xong bạo dạn hỏi: ‘Mình quen nhau không?’, Fat gật đầu luôn, không hiểu sao lại dễ dãi vậy’.
Hiện nay, được 2 bên gia đình đồng ý, cả hai đã dọn về sống chung với nhau và xưng hô vợ – chồng cực ngọt ngào.
Arafat và vợ đều rất hài hước, lầy lội
Theo we25.vn
Hãy để đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của em ở lại bên anh
Nếu anh chẳng thể cùng tôi đi tiếp đoạn đường còn lại thì hãy để đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi ở lại bên anh.
Anh đã cùng tôi đi qua một đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất và cũng bỏ lại tôi ở một đoạn thanh xuân tăm tối nhất.
"Nếu thời gian có quay trở lại, em có còn muốn yêu anh nữa không?".
Đó là câu mà anh đã hỏi tôi trong lần gặp lại sau 3 năm xa cách. Anh vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến, vẫn hỏi tôi bằng giọng nói trầm ấm và cười với tôi bằng nụ cười ấm áp như những lần trò chuyện cùng tôi ngày trước. Chỉ là giờ đây trong đôi mắt ấy đã không còn chứa tình yêu ngọt ngào và mãnh liệt mà thay vào đó là sự bồi hồi và day dứt, giọng nói ấy cũng có gì uất nghẹn và nụ cười cũng trở nên gượng gạo đi. Và đó là những gì mà tôi cảm nhận được từ anh. Thật sự, tôi không biết anh muốn nghe được gì từ câu trả lời của tôi, anh muốn nghe rằng là tôi vẫn chọn anh, tôi vẫn không hối hận vì đã yêu anh. Anh cần nghe những lời ngọt ngào đó sao? để làm gì khi bên anh đã có một người con gái khác.
"Em cũng không biết nữa" Tôi cũng nở một nụ cười gượng gạo và trả lời anh.
Anh có vẻ bất ngờ vì câu trả lời của tôi và tôi thoáng thấy trong mắt anh có một tia thất vọng. Anh bất ngờ cũng phải vì tôi đưa ra câu trả lời có lẽ là nhanh hơn anh tưởng, có lẽ anh nghĩ tôi phải ngập ngừng thật lâu và đắng đo suy nghĩ rồi mới trả lời giống như trước đây tôi vẫn thường như vậy. Trước đây, tôi luôn chằng chừ, suy nghĩ rất lâu khi đưa ra một câu trả lời hay một quyết định một việc gì đó và tất nhiên là anh cũng hiểu rõ tính tôi.Thật ra, bây giờ tôi vẫn vậy chỉ là anh không biết câu hỏi này tôi cũng đã tự hỏi mình rất nhiều lần trong khoảng thời gian tôi chờ đợi anh và trong khoảng thời gian đau khổ nhất khi biết tin anh lấy vợ. Và tôi cũng đã tự trả lời cho chính mình rằng " tôi vẫn sẽ chọn anh, sẽ cùng anh đi một đoạn đường dù biết trước phía trước đoạn đường ấy có 2 lối rẽ và anh với tôi sẽ mỗi người một hướng". Nhưng câu trả lời này, tôi chẳng thể nói với anh.
"Em vẫn như vậy" Anh lại mỉn cười nhìn tôi và nói
"Không em thay đổi rồi, 3 năm rồi mà anh".
Tôi không có ý trách cứ gì anh nhưng khi nói ra câu nói đó trong lòng tôi có gì uất nghẹn và mi mắt trở nên nặng trĩu. Không biết có được gọi là may mắn hay không khi anh đã không nhìn thấy được giọt nước ấy, nhìn thấy sự yếu đuối mà tôi đã cố gắng bỏ quên sau bao ngày tháng. Anh nhận được 1 cuộc điện thoại và bảo tôi chờ anh một chút. Anh bước ra ngoài, tôi ngồi lại một mình nơi góc quen thuộc, đây là góc quán quen mà tôi với anh thường đến trong những buổi hẹn hò và cũng là góc quán quen tôi hay đến một mình để tìm lại chút ký ức về anh. Tôi là thế vẫn biết sẽ nhớ nhung và đau khổ nhưng vẫn muốn gom nhặt ký ức và gặm nhắm nỗi khổ đau đó. Cảm xúc trong tôi chợt ùa về, nó giống như lần anh bỏ rơi tôi vào 2 năm trước, lúc anh báo tin sắp kết hôn và tất nhiên người con gái đó không phải là tôi. Mà không, đúng hơn là anh bỏ tôi tới 2 lần, lần đầu tiên là 3 năm trước khi anh đi du học, nhưng ít ra thì lần đó tôi còn một tia hy vọng để chờ đợi, tôi vẫn còn chút niềm tin vào tình cảm của chúng tôi sẽ vượt qua mọi khoảng cách không gian và thời gian. Nhưng tất cả đã kết thúc khi anh quyết định kết hôn.
Anh trở lại cắt ngang những dòng hồi tưởng ngỗn ngang của tôi, nhưng không hiểu sau cảm xúc trong tôi vẫn dâng trào:
"Em bây giờ khác xưa nhiều rồi. Anh thấy không em đã là một người phụ nữ chín chắn không còn là cô gái rụt rè và nhút nhát, là cô sinh viên mà anh biết, chỉ là... "
Khi thấy tôi ngập ngừng anh lại hỏi " chỉ là như thế nào?"
"Chỉ là tình yêu em dành cho anh vẫn chưa thay đổi, có chăng nó không còn chỉ là tình yêu thuần khuyết, ngọt ngào của lúc mới yêu mà nó còn chất chứa nỗi buồn của ngày chia ly, của những ngày chờ đợi và nhung nhớ, của những ngày khổ đau và đ.ánh mất hy vọng." Đó là tất cả những gì tôi muốn nói với anh. Nhưng anh lại không thể nghe được lời nói đó bởi vì lý trí của tôi một lần nữa đã chiến thắng cảm xúc và
"Chỉ là em vẫn xinh đẹp" là những gì anh có thể nghe được từ tôi.
Sau câu nói ấy, tôi xin phép anh vào nhà vệ sinh vì tôi biết lúc này mình cần chấn chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Thật ra, trước khi quyết định đến gặp anh, tôi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, chỉ là không ngờ khi gặp được anh rồi tôi lại không có cách điều khiển được cảm xúc của chính mình.
Nhìn vào tấm gương trang điểm, tôi hít một hơi thật sâu và cố nở một nụ cười rạng rỡ nhưng không hiểu sao mí mắt lại nặng trĩu và trước mắt tôi trở nên nhạt nhòa. Những hồi ức về anh và tôi của thời thanh xuân lại hiện lên như một thước phim:
Tôi và anh quen nhau khi tôi vào đại học, anh và tôi học chung khoa và anh trên tôi một khóa. Chúng tôi học theo chương trình tín chỉ và có thể tự sắp xếp môn học, vì thế trong một lớp học với môn tự chọn tôi đã gặp được anh. Ấn tượng đầu tiên với tôi, anh là một chàng trai có giọng nói ấm ấp và nụ cười tỏa nắng. Anh không phải là một hotboy, nhưng chính sự hòa đồng, vui vẻ và năng động của anh đã làm gục ngã trái tim của bao cô gái và tất nhiên là trong đó có tôi.
Tôi bị say nắng anh trong lần đầu tiên đó, nhưng tôi biết anh cũng đã có bạn gái, cô gái đi bên cạnh anh cũng rất xinh đẹp và họ quen nhau cũng đã hơn 3 tháng. Nhưng thật ra, nếu anh không có bạn gái thì tôi cũng sẽ không chủ động tiếp cận anh vì tôi lúc đó vốn là một cô gái rụt rè, nhút nhát, ít nói và trầm lặng.
Nhưng rồi, chúng tôi có duyên với nhau khi được phân vào chung nhóm. Chúng tôi trao đổi bài vở và có những cuộc trò chuyện nhiều hơn. Tôi phát hiện thì ra anh chín chắn hơn vẻ ngoài của anh và với anh tôi cũng nói cười nhiều hơn trước. Có lần anh chọc tôi" Anh thấy em nói nhiều chứ có ít nói đâu, à mà hay tại anh làm em bộc lộ bản chất thế" và sau những lần đùa vui như thế, cảm tình mà tôi dành cho anh lại tăng thêm.
Ba tháng hè, tôi không đi học và cũng chẳng gặp được anh. Lúc đó, tôi nghĩ cảm xúc với anh chỉ là một cơn say nắng, tôi vẫn tin là thế cho đến khi tôi gặp lại anh. Đó là định mệnh và tôi tin như thế. Cảm xúc trong tôi thật lạ, tim tôi đ.ập rất nhanh và tôi thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cái cảm giác giống như mình đang phải che dấu một điều bí mật thật lớn vậy. Chúng tôi lại ngồi gần nhau, nhưng lần này bên cạnh anh đã không còn bóng dáng của cô bạn gái ấy. Tôi không dám hỏi thẳng anh mà chỉ dám thông qua bạn bè và biết được anh vừa mới chia tay.
Có lần, anh rủ tôi tham gia một hoạt động tình nguyện do trường tổ chức và tôi đã đồng ý tham gia. Và nhờ trong khóa tình nguyện đó chúng tôi tìm được quan điểm và tiếng nói chung không chỉ trong việc học mà còn trong cả cuộc sống. Khóa tình nguyện ấy đã kéo tôi và anh lại gần nhau thêm một chút. Kết thúc khóa tình nguyện đó, anh đã chủ động nhắn tin cho tôi và rồi những tin nhắn ngày càng một nhiều hơn.
Cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi lại chính là quán mà hôm nay tôi và anh vẫn ngồi sau ba năm xa cách. Hôm đó, chúng tôi gặp nhau không phải với tư cách là người yêu mà là với tư cách của những người bạn.
Anh chủ động kể tôi nghe về bạn bè, về gia đình và về cả mối tình trước đó của anh. Và rồi nửa năm nữa lại trôi qua, sau những giờ học, chúng tôi vẫn hay ngồi quán cafe quen thuộc và chia sẻ cùng nhau những buồn vui trong cuộc sống. Cho đến một buổi chiều, nó có lẽ là mãnh ký ức đẹp nhất trong thanh xuân của tôi. Anh nắm lấy tay tôi, nói yêu tôi và mỉn cười nhìn tôi hạnh phúc. Mọi cảm xúc trong tôi vỡ òa, tôi hạnh phúc và thực sự rất hạnh phúc vì người tôi thương đã nắm lấy bàn tay tôi. Sau này tôi không phải cố giấu cảm xúc của mình mỗi khi ở bên cạnh anh nữa. Và rồi chúng tôi đã nắm tay nhau đi hết quãng đường đại học.
Anh ra trường trước tôi một năm, anh có một công việc ổn định, còn tôi thì cũng chuẩn bị cho ngày tốt nghiệp.Tôi bắt đầu mơ ước về tương lai, chúng tôi sẽ kết hôn, tôi sẽ sinh cho anh những đứa con thật bụi bẩm, chúng tôi sẽ có một mái ấm hạnh phúc.
"Anh sẽ đi du học 3 năm". Anh nhìn tôi chăm chú để dõi theo phản ứng của tôi. Lúc đó, tôi chợt lặng người đi
Anh lại nói tiếp "Em cảm thấy không an toàn đúng không" anh cười và xoa đầu tôi.
Anh rất hiểu tôi, tôi là một người luôn thiếu cảm giác an toàn, nên không tin vào chuyện yêu xa
"Anh đi đi, có cơ hội phát triển tương lai tốt mà"
Đúng anh đi du học, con đường tương lai anh sẽ rộng mở, sẽ sáng lạng hơn, nhưng còn tình cảm của chúng tôi sẽ ra sau? Tôi cũng không biết nhưng tôi hiểu anh nếu anh đã quyết định thì không thể thay đổi, và tôi cũng chẳng muốn mình làm vướng bận cho anh.
Hai tháng, đó là khoảng thời gian anh tất bật chuẩn bị mọi thứ đế chuẩn bị du học. Thời gian nói chuyện và đi chơi của chúng tôi lại ít đi. Lúc đó tôi thật sự sợ hãi, chỉ mới vậy thôi mà chúng tôi đã dần xa cách rồi sau.
Ngày anh lên máy bay, tôi không ra tiễn, vì tôi sợ mình sẽ không kiềm được cảm xúc, mà sẽ níu kéo anh ở lại bên cạnh tôi. Sau đó, khi anh qua mỹ chúng tôi liên lạc ít đi và những tin nhắn hỏi thăm cũng thưa dần. Đến hết năm đầu tiên anh đi thì điều tôi lo sợ cũng đến.
Tôi nhớ, hôm đó là một buổi chiều nắng đẹp, như thường ngày sau giờ làm tôi chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn facebook của anh "anh xin lỗi, anh sẽ kết hôn ở mỹ", và sau đó là vô số tin nhắn với những câu hỏi của tôi và những câu xin lỗi của anh. Thế giới trong tôi sụp đổ, tôi không nhớ rõ anh và tôi đã nói những gì, tôi chỉ biết là anh sắp kết hôn và vợ tương lai của anh là một cô gái khác. Nước mắt nhạt nhòa và tôi khóc cho mối tình đầu tan vỡ.
Chuông điện thoại vang lên, kéo tôi về với thực tại. Hình như tôi đứng đây rất lâu và anh cũng đã chờ tôi rất lâu rồi.
"Em không sao chứ" Khi thấy tôi quay trở lại bàn anh lo lắng hỏi.
"Em thấy hơi mệt nên giờ mình về nha anh"
"Uh, để anh đưa em về" anh nhìn tôi với vẻ quan tâm.
Trong lúc anh đang tính t.iền, tôi lẳng lặng bước ra xe và chạy về trước, vừa đi một đoạn tôi nhận được điện thoại của anh" Em đợi chút, anh đưa em về"
" Em tự về được" tôi cố kìm giọng nói đang run rẩy của mình, những giọt nước mắt không biết tự lúc nào đã lăn dài trên má
" Không được cũng tối rồi, con gái về một mình nguy hiểm lắm"
"Em quen rồi" và rồi tôi cúp máy. Đúng tôi quen rồi, ba năm nay tôi đã quen một mình đi về và một mình sống với cảm xúc của riêng tôi. Nếu anh chẳng thể cùng tôi đi tiếp đoạn đường còn lại thì hãy để đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi ở lại bên anh.
Trần Thị Thúy Oanh
Theo blogradio.vn
Chị chồng trách tôi dạy cháu không tốt, mẹ chồng tôi chỉ nói một câu khiến chị ôm mặt khóc nức nở Lúc này chị chồng tôi liền c.hửi tôi, chị ấy bảo tôi đã gieo rắc vào đầu trẻ con những gì để bây giờ không đứa nào chịu gần gũi mẹ. Từ lúc đi lấy chồng, chưa một ngày nào tôi được tự do, thoải mái. Sống cùng bố mẹ chồng đã đành, tôi còn kiêm luôn nhiệm vụ chăm sóc mấy đứa...