Bắt đầu thấy nhớ anh
Cho đến bây giờ tôi nhận ra một điều rằng tôi đã thích anh, một con người đặc biệt trong trái tim tôi.
Anh tốt nghiệp kĩ sư điện điện tử, nhưng anh lại làm kĩ sư máy may tại một công ty lớn hàng đầu của Nhật. Thời gian gặp anh cũng chẳng nhiều, nhưng tôi cũng không biết đã bắt đầu thích anh từ khi nào? Tôi không nhớ rõ.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh trên xưởng sản xuất giày của công ty tôi, anh là một nhà cung ứng hàng đầu về máy, và rất chuyên nghiệp trong việc lắp ráp, sửa chữa máy may. Điều làm tôi ngưỡng mộ nhất ở anh là không chỉ giỏi về mặt chuyên môn kĩ thuật anh còn giỏi về ngoại ngữ. Anh là người Việt gốc Hoa, có thể nói tiếng Hoa lưu loát, tiếng Anh, và kể cả tiếng Nhật. Tôi rất ngưỡng mộ anh, trước đó trong mắt tôi, anh cũng chỉ như những nhà cung ứng khác mà tôi thường gặp, cũng không ấn tượng gì, trong tôi còn nghĩ anh này chẳng có gì đặc biệt cả. Thế mà đến bây giờ lại trở nên hoàn toàn đặc biệt trong trái tim tôi, tôi đã thích anh từ khi nào?
Thời gian tôi gặp anh chỉ vẻn vẹn trong mấy tiếng đồng hồ, chỉ trong trường hợp máy của công ty tôi có vấn đề về kĩ thuật mới gọi bên anh sang sửa, mấy lần trước thì đồng nghiệp của anh sang sửa máy, nhưng không sửa được, lại phải đợi anh đi công tác Bình Phước về rồi mới sang sửa. Tôi mong ngày nào cũng được nhìn thấy anh, như vậy có lẽ hơi khó vì như thế máy của công ty tôi ngày nào cũng hư thì tôi mới có thể gặp anh được ư? Có lần anh sang sửa bo mạch cho máy, nhưng chưa sửa được phải đem về gửi sang Singapore để sửa lần đó anh bỏ quên chai nước trà, anh đã gọi điện cho tôi nhờ tôi lên xưởng gần chỗ mấy chiếc máy tìm xem có không, tôi chạy vội đi tìm nhưng không thấy, không biết anh để đâu.Tôi gọi anh bảo tôi không thấy chai nước đó. Lúc đó tôi tự hỏi không biết chai nước gì mà anh cần tìm đến như thế. Cũng may là ít phút sau tôi hỏi anh quản lý thợ máy anh bảo công nhân ở chuyền sản xuất đó đã bỏ vào thùng rác sản xuất, và cũng may hơn nữa là thùng rác sản xuất nên chỉ là những loại vật tư vải vụn, chỉ may nên không ảnh hưởng gì tới chai nước. Tôi mừng rỡ nhắn tin cho anh rằng tôi đã tìm thấy rồi và đang giữ chai nước, khi nào có dịp thì anh sang lấy nhé, sau đó anh bảo vậy em lấy ra đi, anh đang trên đường qua em. Tôi vui vẻ đáp “thật á?”, tôi vui mừng vì lại được gặp anh một lần nữa. Lúc đó tôi còn chưa có tình cảm gì với anh cả, đến chiều hôm đó, tôi gửi nhầm một tin nhắn và xin lỗi vì sự gửi nhầm đó, tôi gửi bằng tiếng Hoa, anh cũng sử dụng tiếng Hoa nhắn lại cho tôi. Tôi rất thích tiếng Hoa, anh bảo anh ghét tiếng Hoa, anh chỉ thích tiếng Bông thôi. (cười).
Kể từ đó chúng tôi thỉnh thoảng có nhắn tin qua lại chủ yếu để hỏi thăm xem công việc thế nào và có gì mới không. Và cũng tình cờ hôm nhắn tin thì anh đang ở nhà một mình nên bảo muốn đi chơi. Lúc đó tôi cùng hai cô bạn đang đi hát. Tôi bảo thế anh đi hát cùng em. Anh hát rất hay, chỉ chọn những bài tiếng Hoa, tôi và anh hát song ca bài “Chuột yêu gạo” bằng tiếng Hoa. Anh hát hay lắm. Giọng khá cao. Tôi vui lắm về kể lại với cô bạn thân cùng phòng, tôi không ngờ rằng lại gặp anh ngày hôm đó đấy. Hôm đó về thời tiết mát mẻ, trăng sáng trên đường về nhà tôi vẫn mỉm cười đến kỳ lạ và tự hỏi sao lại có thể gặp anh được chứ.
Video đang HOT
Cảm ơn anh, con người luôn đem lại sự tốt đẹp và bình yên cho tôi (Ảnh minh họa)
Lần gần đây nhất tôi gặp và ăn trưa cùng anh trong 2 ngày liên tiếp. Anh hỏi tôi sao chưa ăn cơm đi, tôi bảo “em đợi anh”. Ngày thứ 2 cũng thế, tôi cũng đợi anh đi ăn cơm cùng, thời gian bên cạnh anh chỉ được 1 tiếng đồng hồ giờ nghỉ trưa của tôi. Thời gian lúc đó sao trôi qua thật nhanh. Ăn cơm xong chúng tôi đi uống nước ở gần đó, nói chuyện rất vui, thỉnh thoảng tôi nhìn đồng hồ, anh hỏi “em sắp phải vào làm rồi à?”, “vâng ạ, em sắp vào làm rồi”. “Anh nghỉ ở ngoài chút xíu đi 1h30 cả vào làm tiếp”.Thời gian bên anh ngắn lắm nhưng tôi cảm nhận rằng tôi đã rất hạnh phúc vì có khoảng thời gian ngắn ấy, tôi cũng thầm cảm ơn trời vì đã tạo ra cơ hội cho tôi được gặp anh.
Tôi trở nên nhẹ nhàng, bình dị, bản chất tôi cũng hơi trầm tính, sống nội tâm, nên chẳng ai biết tôi nghĩ gì cả. Tôi thích mùa thu, người ta thường bảo ai thích mùa thu thường hay buồn, nhưng tôi hoàn toàn ngược lại, tôi luôn sống lạc quan, suy nghĩ theo lối tích cực và vui vẻ. Tôi cũng biết chắc rằng anh cũng không hề nhận ra là tôi đang thích anh đâu. Tôi một con người bình thường nhất so với những người bình thường nhất, đẹp bình thường, chiều cao chuẩn, mọi người thường nói tôi có dáng chuẩn và một tâm hồn đẹp. Tôi chỉ là một nhân viên phiên dịch tiếng Anh bình thường trong công ty, công việc yêu cầu tôi phải cẩn thận trong từng câu chữ, cần xử lý nhanh tình huống và có không ít áp lực đến với tôi. Tôi vẫn luôn bình tĩnh, điều đó đã làm tôi vượt qua nhiều khó khăn. Mỗi ngày tôi điều ghi chú lại những từ vựng tôi chưa biết để lần sau gặp phải không còn mơ hồ với nó nữa. Công việc tuy nhiều khó khăn nhưng tôi yêu thích nghề phiên dịch này, công việc làm tôi hăng hái, vui tươi. Điều hạnh phúc nhất trong công việc của tôi là có thể làm thỏa mãn, làm hai bên hiểu nhau trong mọi tình huống.
Từ khi gặp anh tôi càng trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi luôn muốn làm cho mình đẹp hơn khi đứng trước anh, tôi tham gia học lớp Yoga để có một đầu óc minh mẫn, luôn bình tĩnh trước mọi sự việc xảy ra. Chỉ mong một điều rằng, ở đâu đó anh cũng vui khi nghĩ tới tôi. Và nếu một ngày nào đó tôi biết anh cũng thích tôi thì có lẽ tôi là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất trên đời này. Ở đâu đó tôi cũng chỉ mong anh luôn vui vẻ, công việc thuận lợi, dù chẳng biết có được gặp anh thường xuyên không. Chuyện tình cảm của tôi dường như chưa đi tới đâu cả. Mong một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với anh và tôi.
Nếu như hạnh phúc của tôi là anh, và hạnh phúc của anh là tôi, điều đó quả là thật kỳ diệu. Tôi chẳng mong anh đọc được những dòng tâm sự này, chỉ mong anh luôn vui vẻ thì tôi cũng hạnh phúc rồi.
Hôm nay Sài Gòn mưa thật lớn, tan sở tôi về nhà đi chợ, tiện thể mua hoa cúc tím về cắm trông cũng đẹp lắm, cũng nhẹ nhàng giống như tôi vậy. Bởi vì anh tôi trở nên làm đẹp hơn cho cuộc sống này, cuộc sống luôn tươi mới như những bông hoa cúc khỏe mạnh đang chen nhau đua nở. Một ngày đẹp trời tôi cũng sẽ tự tạo cơ hội cho mình để nói anh biết về tình cảm của mình, bởi tôi nghĩ rằng không điều gì là tự nhiên xảy đến, tất cả chỉ xảy ra khi bạn hiểu được rằng chính bạn phải tác động để mọi việc diễn ra theo cách mà bạn muốn. Và tôi biết rằng nói ra cũng rất khó khăn bởi cuộc sống được hình thành bởi một chuỗi khó khăn chỉ cần mạnh dạn tìm giải pháp để vượt qua khó khăn ấy, thì tôi tin mình sẽ đủ can đảm để nói ra cho anh biết. Cho dù anh có không đáp lại tình cảm của tôi, tôi cũng sẽ luôn mỉm cười và hạnh phúc vì tôi đã nói lên được cảm xúc của mình. Cảm ơn anh, con người luôn đem lại sự tốt đẹp và bình yên cho tôi.
Theo VNE
Hai kẻ đói khát đến với nhau
Tôi cũng không nhớ anh đã phủ những nụ hôn khao khát bao nhiêu lâu trên thân thể tôi.
Chồng tôi ngoài việc chu cấp cho tôi đủ đời sống kinh tế, vật chất, thì chỉ như một người bạn cùng phòng. Vì với anh ấy, sex như là một nghĩa vụ, và tôi có cảm giác như anh chỉ coi tôi là một thứ công cụ cần thiết cho cuộc sống ngoài công việc. Đừng nói tới việc trò chuyện cùng chồng tôi, vì chỉ dăm ba câu hỏi thăm, anh lại kết thúc bằng việc: " Thôi em lo chuyện công việc làm gì cho nhức đầu" và nhiệm vụ của tôi là phục vụ anh, để anh thỏa mãn và... đi ngủ!
Tôi cũng không đòi hỏi, nếu như không vì đứa bạn của tôi có cuộc sống chăn gối quá lý tưởng và thường rót vào đầu tôi những suy nghĩ kiểu: Tôi đã bao giờ được thử kiểu A, làm kiểu B chưa? Tôi đã bao giờ lên đỉnh tới 3 lần trong cùng một đêm chưa... Nghe mà ghen tức. Và rồi tôi quyết định làm một điều vô cùng ngu ngốc: Cặp bồ cùng anh chàng đồng nghiệp.
Tôi tự giận mình đã để say khướt vì rượu của anh... (Ảnh minh họa)
Anh ấy hơn tôi 5 tuổi, cũng đã có gia đình. Chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau. Anh mang rượu của anh đi, còn tôi thì chẳng hiểu sao hôm ấy dễ dàng say kinh khủng với rượu vang pha rượu mạnh. Đến độ tôi không đứng lên nổi. Chỉ nhớ anh phải xốc nách tôi và lo lắng gọi tôi ầm ĩ khi tôi cố mãi mà không lết ra khỏi phòng vệ sinh được. Tôi uống được. Tôi đâu dễ say như thế. Anh đưa tôi đến một khách sạn, lấy phòng và dìu tôi nằm lên giường. Cổ họng tôi như bốc cháy vì hơi rượu nóng. Anh lo lắng lấy nước cho tôi, nhưng tôi thậm chí còn không nghển cổ lên mà uống được. Thật bất ngờ, anh ngậm nước vào miệng và nhẹ nhàng ép môi anh vào môi tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi uống nước từ miệng một người đàn ông. Tôi biết mình đang trong cơn say đến không tỉnh táo nhưng sâu thẳm tim tôi, tôi mở lòng đón nhận một cảm giác ngọt ngào đến không cưỡng lại nổi. Tôi cũng không nhớ anh đã phủ những nụ hôn khao khát bao nhiêu lâu trên thân thể tôi. Chỉ biết, tôi thức dậy trong trạng thái dầu óc nặng trịch, nhưng thân thể thì có cảm giác vừa được tắm táp và massage rất kỹ lưỡng. Anh nhìn tôi tủm tỉm cười. Thấy tôi xấu hổ. Tôi tự giận mình đã để say khướt vì rượu của anh...
Cứ tưởng sẽ là vậy thôi, mà rồi tôi không thể rời anh được. Tôi đã nhắn tin chấm dứt mọi thứ vì thấy tội lỗi. Nhưng rồi lại lao vào anh ta mỗi khi hai đứa gặp nhau. Như thể chúng tôi đều là hai kẻ đói khát vậy. Đó là chuỗi ngày mộng mị của tôi.
Cho đến khi tôi quyết định ly dị chồng mình và làm lại cuộc đời mới bởi không còn yêu chồng mình được nữa thì cũng là lúc tôi quyết định rời khỏi anh - đồng nghiệp của tôi. Nó là một quyết định sáng suốt nhất mà tôi đã từng có. Bởi giữa tôi với chồng mình thì tình yêu đã cạn kiệt rồi. Bởi giữa tôi và anh chỉ là mộng mị với nhau và chỉ là cuộc chơi của hai xác thân. Và tôi cần phải kết liễu cuộc hôn nhân ấy cũng như một mối quan hệ không ràng buộc ấy. Mặc dù có những lúc, nhớ lại, tôi vẫn thầm cảm ơn anh đồng nghiệp - người đã giúp tôi đủ dũng cảm để khép lại một cuộc hôn nhân thiếu công bằng của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cám ơn vì anh vì đã từng yêu em Khi tình yêu hai ta còn nồng nàn, khi cái nắm tay chưa kịp chặt, khi cái ôm chưa đủ ấm thì anh lại vội vã bỏ ra đi. Tình yêu chỉ đơn giản thế sao anh? Em đã từng nghĩ nó thiêng liêng và cao cả. Nếu được yêu thương anh một lần, em nguyện cả đời bên anh, hi sinh hết...